Đó là một đám nữ nhân.
Tuy nhiên, biểu tình trên mặt các nàng đều cực kỳ vi diệu.
Có nghi ngờ, có kinh ngạc, cũng có những cảm xúc phức tạp, ngoại trừ duy nhất không có vui mừng.
Người trong phủ này đều biết, Vương phi không phải là nhân vật đơn giản, mặc dù luôn được bên ngoài tán dương bà ta hiền lương thục đức, dịu dàng hào phóng, nhưng chỉ khi sống chung mới biết được, nữ nhân này không hề vô hại giống như bề ngoài.
Các nàng đã ngồi ở đây gần một canh giờ, nhưng bà ta vẫn chưa tới.
Rõ ràng đã cho người thông báo thời gian với các nàng, các nàng xuất phát từ lòng tôn trọng nên tới sớm hơn một khắc, nhưng hiện tại đã chờ một canh giờ vẫn không nhìn thấy bóng người.
Tuy nhiên, không ai dám oán giận, người ta chẳng những là nữ chủ nhân chân chính của Vĩnh An Vương phủ, hơn nữa còn là nữ nhi duy nhất của nguyên lão hai triều Mạc Thượng tướng quân. Chỉ cần với thân phận này cũng đủ khiến cho các nàng phải cam tâm tình nguyện nuốt xuống phẫn nộ này.
Sau khoảng thời gian một nén nhang nữa trôi qua, lúc này mới thấy hai bóng người chậm rãi từ bên ngoài đi tới.
Một người trong đó mặc quần áo màu hạt dẻ, diện mạo xinh xắn, đúng là tâm phúc đáng tin cậy nhất bên người Vương phi, Nghiên Phi.
Nàng ấy đang đỡ một người khác, một thân quần áo hoa lệ tôn quý màu xanh, dáng người tinh tế, làn da trắng nõn, thoạt nhìn cực kỳ kiều mỹ. Phụ nhân đã gần bốn mươi tuổi, nhưng có thể duy trì được bản thân giống như thiếu phụ vừa mới xuất giá, hoàn toàn có thể chiếm được trái tim mọi người.
Xem ra mấy năm nay bà ta đóng cửa không ra ngoài, cũng không chỉ có ăn chay!
Trái tim của tất cả nữ nhân đều có hâm mộ lẫn ghen tị và hận thù, nhưng không ai dám thất lễ, lần lượt đứng lên, "Gặp qua Vương phi."
Mạc Hàn Yên bước từng bước một đi đến chủ vị, sau khi ngồi xuống, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng nói, "Ngồi đi!"
"Tạ Vương phi!"
"Sức khỏe bổn phi vẫn chưa tốt lắm, vừa ăn chay tắm gội nên bị trì hoãn một chút thời gian, khiến mọi người đợi lâu." Mạc Hàn Yên khách sáo nói, tuy nhiên trong giọng nói lại không có cảm giác có lỗi chút nào.
"Ha ha, Vương phi nói gì vậy, chúng ta chờ một lúc cũng không quan trọng, thân thể Vương phi quan trọng hơn." Ai mà không biết nói những lời khách sáo, phía bên trái là một người khéo léo, từ trước đến nay luôn am hiểu hoà giải, vì thế lập tức đã hóa giải không khí xấu hổ này.
"Nếu vậy, hãy bắt đầu dùng bữa đi!" Mạc Hàn Yên cong cong môi, dường như có chút khinh thường, bỗng nhiên mắt đẹp khẽ nâng, "Hai đứa nhỏ Du Nhiên Cư đâu rồi?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bắt đầu nhìn chung quanh tìm kiếm, nhưng tìm kiếm một vòng vẫn không có kết quả.
Hầu hết mọi người đều không có ấn tượng nhiều với người ở Du Nhiên Cư.
Tuy nhiên, Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ lại từng gặp qua Khanh Vũ, bọn họ biết rõ rằng, nàng căn bản chưa tới. Kể từ sau khi bị Khanh Vũ dọa sợ mất hồn mất vía ở Du Nhiên Cư, hai người đều giống như si ngốc, theo bản năng chỉ muốn bảo vệ nàng, vì thế cũng ngậm miệng không nói câu nào.
"Nghiên Phi, ngươi có chắc đã thông báo tới tất cả mọi người?" Đôi mắt của Mạc Hàn Yên tối sầm, trên mặt hiện lên một chút tức giận.
Nghiên Phi một bên cung kính nói, "Vương phi, ta là người đầu tiên thông báo với Du Nhiên Cư, không biết vì sao bọn họ vẫn chưa tới."
Mạc Hàn Yên đập mạch đôi đũa bạc trong tay lên bàn, nói giọng lạnh lùng, "Thật sự quá kiêu ngạo!"
Khi giọng nói kia vang lên, mọi người bỗng giật nảy mình, trong lòng đều có chút nơm nớp lo sợ.
Sắc mặt Mạc Hàn Yên lúc này giống như mây đen giăng đầy trời, cực kỳ dọa người.
Bà ta cố ý tới muộn một canh giờ (2h), chính là muốn cho những nữ nhân này ghi nhớ chính xác, ai mới là chủ nhân trong phủ này.
Nhưng không ngờ, thật sự có người dám khiêu chiến với bà ta!
"Vương phi bớt giận, hay là để ta lại đi một chuyến......" Nghiên Phi thấp giọng dò hỏi.
"Không cần!" Mạc Hàn Yên hừ lạnh một tiếng, "Bổn phi tự mình đi."
Điều này... chỉ sợ hai người Du Nhiên Cư kia sẽ gặp họa.
Ngay khi mọi người đều tràn ngập những suy nghĩ của bản thân, một loạt âm thanh của tiếng xe lộc cộc lăn trên mặt đất chậm rãi truyền vào, thiếu nữ bạch y với dáng người mảnh khảnh, đẩy thiếu niên ở trên xe lăn, từ từ đến gần.
Thiếu nữ kia có khuôn mặt diễm lệ quyến rũ, chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một cái liền khiến nhân tâm rung động.
Mặc dù thiếu niên trên xe lăn thoạt nhìn hơi suy yếu, sắc mặt tái nhợt, nhưng diện mạo vẫn rất nổi bật, có một loại mỹ cảm nhất định.
Thiếu nữ kia đẩy xe lăn, không nhanh không chậm đi đến.
Khanh Vũ nhìn quanh một vòng, mỉm cười gật gật đầu đối với chúng nữ nhân, sau đó mới nhìn về phía phụ nhân trên chủ vị đang mang sắc mặt không mấy thiện cảm kia.
"Thật sự xin lỗi! Vương phi, bởi vì hai chân đệ đệ có tật, không thể đi lại. Thân thể ta lại yếu nhược, vì thế nên đã đến chậm." Khanh Vũ mang vẻ mặt áy náy nhẹ giọng nói.
Nàng vốn lớn lên đã rất ưa nhìn, cau mày một cái, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương và bất lực.
Nhưng Mạc Hàn Yên không hề xúc động, một đôi con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm trên khuôn mặt đẹp có chút quá phận của nàng, "Ta đã đợi ngươi khoảng một canh giờ (2h). Ngươi yếu ớt tới mức nào mà đi một canh giờ mới đến nơi?"
Lời này vừa mới nói ra, những nữ nhân phía dưới bắt đầu âm thầm nguyền rủa ở trong lòng. Bà ta thật sự không biết xấu hổ, rõ ràng chính mình tự cao tự đại khiến các nàng phải đợi một canh giờ, bây giờ còn không biết xấu hổ nói ra những lời này?
Từ khi bà ta đi vào tới giờ, đoán chừng ngồi còn chưa nóng chỗ!
Bởi vì phẫn nộ với Mạc Hàn Yên, các nàng ngược lại đồng tình với Khanh Vũ nhiều hơn.
Hai tỷ đệ này có cuộc sống khó khăn như vậy, chỉ sợ hôm nay sẽ tồi tệ hơn.
Thiếu nữ kia bị Mạc Hàn Yên gây khó dễ, trên mặt càng thêm ủy khuất, "Vương phi...... người rõ ràng biết, Du Nhiên Cư là nơi hẻo lánh nhất trong toàn bộ vương phủ...... Chúng ta đi tới đây, một canh giờ...... đã là rất nhanh."
Lời này thật ra không hề giả, Vĩnh An Vương phủ là phủ đệ có diện tích lớn thứ hai sau hoàng cung, nếu như muốn tham quan toàn bộ, cần phải ngồi trên xe ngựa. Nếu không, đi một vòng quanh phủ, chân có thể sẽ bị sưng lên.
Những phu nhân tiểu thư ngày thường người nào không phải sành ăn sành mặc, được nuông chiều từ bé, nói các nàng đi bộ một canh giờ, chỉ sợ sớm đã mệt đến nỗi nằm liệt trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi.
Du Nhiên Cư, đúng thật là sân xa nhất trong toàn bộ Vương phủ.
Nơi các nàng sống cũng khá xa xôi, nhưng cũng chỉ mất mấy khắc là đến, xa nhất cũng không đến nửa canh giờ.
Thật sự muốn đi tới Du Nhiên Cư, ngay cả ngồi xe ngựa cũng phải đi tầm nửa canh giờ, đừng nói thứ nữ thứ tử không được sủng ái, căn bản không có tư cách ngồi xe ngựa.
Trong lòng bọn họ càng thêm đau lòng cho hai đứa trẻ này.
Mạc Hàn Yên không ngờ nha đầu này lại dám cãi lại bà ta, vì thế trừng lớn mắt, "Ngươi đang nói bổn phi cố ý gây khó dễ ngươi sao?"
"Khanh Vũ không dám, nhưng...... chúng ta thật sự không phải cố ý tới muộn, mong Vương phi không nên trách tội." Thiếu nữ cụp mi rũ mắt, một bộ dáng vô tội đáng thương. Điều này khiến Mạc Hàn Yên cho dù có tâm tìm kiếm phiền toái, cũng không thể làm bất cứ điều gì.
"Thôi thôi, ngồi xuống dùng bữa đi!" Mạc Hàn Yên nhíu nhíu mày, dẫn đầu cầm đũa lên trước. Hôm nay lăn lộn lâu như thế, bà ta thật sự đã hơi đói bụng.
Khanh Vũ nói lời cảm tạ, đẩy Khanh Bắc tới gần bàn ăn, bản thân nàng cũng ngồi xuống. Bởi vì các nàng tới muộn, vì thế nên ngồi ở nơi xa nhất.
Khi dùng bữa, trên bàn cơm rất an tĩnh, bởi vì tất cả đều là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được giáo dưỡng lễ nghi rất tốt, chú ý lúc ăn không nói, đi ngủ không nói, thậm chí không được gây ra tiếng động lúc nhai.
Nhưng hôm nay, dường như không thể tiếp tục duy trì sự an tĩnh vốn có.
Lúc này, mọi người dừng đũa trong tay, yên lặng nhìn về phía bàn ăn cuối cùng.
"Tiểu Bắc, ăn cái này, ồ...... cái này hương vị không tệ."
"Ăn nhiều thịt một chút. Đệ xem, đệ lớn lên gầy như thế, thiếu niên cùng tuổi nhà người khác đều khoẻ mạnh hơn đệ rất nhiều."
"Ăn nhiều một chút, nhét cho đầy bụng, buổi tối sẽ không cần ăn nữa, đồ ăn ngon như thế từ trước tới giờ tỷ chưa từng ăn qua."
"Ngày tháng lúc nào cũng ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai quả là quá gian nan. Vương phi thật sự quá tốt, đặc biệt gọi chúng ta tới đây ăn cơm."
............
Khanh Vũ vừa mở to mồm để ăn, vừa gắp đồ ăn vào trong bát đối diện của Khanh Bắc. Một lát sau, đồ ăn trong bát của hắn đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Trong bát, tất cả đều là các loại thịt, nhìn cực kỳ dầu mỡ. Thiếu niên kia cũng không nói lời nào, cúi đầu mở miệng cắn nhỏ đồ ăn, dường như có chút thẹn thùng.
Nhưng ai có thể biết rằng, hắn cúi đầu chỉ vì đang liều mạng nhẫn nại, cố gắng nhịn cười thành tiếng. Trời mới biết, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tỷ tỷ mình như vậy, quả thực rất biết cách diễn, thực tế đến nỗi ngay cả hắn cũng đều mau tin.
Bên kia, Khanh Vũ vẫn đang vừa ăn vừa lải nhải, tiếng nhai nuốt cực kỳ vang dội.
Đó không phải là tất cả, nàng thậm chí đã chuyển vài món mà mình tương đối thích ăn tới trước mặt, tự mình lo ăn, giống như đã nhiều năm qua không được ăn cơm.
Từng ngụm từng ngụm liên tiếp được nhét vào trong miệng, khiến người có chút hoài nghi nàng nhỏ con như thế, trong bụng làm thế nào có thể chứa hết nhiều đồ như vậy.
"Thật sự không có giáo dưỡng!" Sắc mặt Mạc Hàn Yên đỏ bừng, "Đường đường là tiểu thư Vĩnh An Vương phủ, một chút lễ nghi cũng không thể tu dưỡng. Ngươi hãy nhìn xem bộ dáng của ngươi, quả thực không khác gì tiểu dân phố phường, bổn phi bạc đãi ngươi sao? Chưa từng cho ngươi ăn cơm!"
Khanh Vũ đang ăn uống vui vẻ, vừa bị dọa sợ như thế, thiếu chút nữa đã nghẹn đồ ăn, nàng vội vàng uống một ngụm canh lấy hơi.
"Vương phi, ta và đệ đệ đúng thật là lâu lắm rồi chưa ăn đồ tốt như thế, mỗi ngày chúng ta chỉ có hai cái bánh bao...... thật sự rất đói bụng." Khanh Vũ ủy khuất cúi đầu nói, "Ta không ăn cũng không sao, nhưng sức khỏe đệ đệ không tốt, mỗi ngày đều không thể no bụng, ta nhìn thấy thật sự rất đau lòng. Ta biết, người trong vương phủ rất đông, phụ thân suốt ngày bận rộn giết địch trên chiến trường, ta không dám đòi hỏi quá nhiều, sau này có thể cho thêm chúng ta mấy cái màn thầu hay không......"
Dường như quá khổ sở, thiếu nữ cúi đầu nói không nên lời, đôi vai nhè nhẹ run lên, không ngừng nức nở.
"Khụ khụ khụ......" Trong khi nàng nói chuyện, thiếu niên gầy yếu kia còn phát ra một loạt tiếng họ khàn khàn ngột ngạt, khiến cho hai người càng thêm vẻ đáng thương.
Ở đây ngoại trừ Mạc Hàn Yên, hầu như tất cả nữ nhân khác đều cảm động, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông và thương tiếc.
Vương phi quả thực không có lòng độ lượng, chỉ là hai đứa nhỏ mà thôi, thật sự đối xử hà khắc với bọn họ như thế.
Nếu hôm nay thiếu nữ này không nói ra, các nàng cũng không biết, từ khi nào thì Vĩnh An Vương phủ lại trở nên tiết kiệm như thế.
Ngay cả hạ nhân cũng đều có thịt ăn mỗi bữa, mặc dù Du Nhiên Cư không được xem trọng, nhưng cũng là công tử tiểu thư đứng đắn, chỉ cần no bụng cũng khó khăn như vậy hay sao?
Mạc Hàn Yên nhìn thấy tất cả những nữ nhân kia đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn qua, sắc mặt bà ta biến xanh, đập bàn thật mạnh một cái, "Quả thực là lời nói vô căn cứ!"
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
59 chương
11 chương
61 chương
74 chương
572 chương
40 chương