Edit & Dịch: Emily Ton.
Nàng đã hoàn toàn quên mất, trước đó còn hung hăng răn dạy trượng phu.
"Tiểu công tử, công tử họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi...... nhà ở nơi nào? Tỷ tỷ đưa công tử về nhà nhé ~ ha ha ha......"
Mọi người khinh bỉ một trận, với bộ dáng cao lớn thô kệch như ngươi, hơn nữa đã hơn ba mươi tuổi, có thể xem như nương của người ta, còn nói tỷ tỷ. Thật sự không biết xấu hổ, ngay cả phương thức nói chuyện cũng quá lỗi thời.
Khanh Vũ, "......"
Nàng bất đắc dĩ đỡ trán cười cười, "Xin lỗi, có thể cho đi nhờ qua được hay không? Tại hạ còn có việc."
Trình độ khoa trương thế này, thật sự không hề chừa ra một chút khe hở, cho dù Khanh Vũ có dáng người tinh tế mảnh khảnh cũng không thể đi ra.
Khoảnh khắc giọng nói dịu dàng của nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức tất cả đều giống như bị mê hoặc, động tác của mọi người cùng nhất trí tản ra hai bên, nhường đường cho nàng, ánh mắt si mê ái mộ vẫn không hề thay đổi.
Thiếu niên này thật sự là thú cưng của trời, nhìn từ xa đều đẹp như vậy, nhìn gần càng là đẹp đến nỗi không hề có chút tì vết.
Dưới ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người, Khanh Vũ vân đạm phong khinh rời đi.
Sau một lúc lâu sau, có người hồi phục lại tinh thần, vọt vào trong Tế Thế Đường, "Chưởng quầy, vừa rồi tiểu công tử kia có lưu lại tên họ hay không?"
"Ơ, không có." Lão chưởng quầy vô tội lắc đầu.
"Đây là thảo dược tiểu công tử kia vừa mới chạm qua, ta muốn mua!"
"Ta cũng muốn mua!"
"Ta đã nhìn thấy trước, cần phải bán cho ta!"
"Hừ, ai ra giá cao hơn thì được, ta ra giá một trăm lượng."
"Có tiền để so với ta hay sao? Ta ra giá năm trăm lượng!"
"Các ngươi đừng tranh với lão nương này, hôm nay lão nương đều đem theo tiền riêng tới đây, năm ngàn lượng!"
"Ngươi là nữ nhân giảo hoạt......"
Lão chưởng quầy đã nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy trong tiệm mình náo nhiệt như vậy, không ngờ rằng hôm nay một thiếu niên kia đã mang đến cho lão đại tài phú như thế.
Lão híp híp mắt, "Thật sự là quý nhân của Tế Thế Đường chúng ta!"
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Một công tử áo xanh cầm quạt xếp tò mò thò đầu qua.
"Ngươi đừng quấy rầy tiểu công tử ta mua thảo dược!" Người bị hỏi chuyện cũng là một người nam nhân trẻ tuổi, vừa nghe xong lời này cũng không thèm quay đầu lại, trực tiếp mất kiên nhẫn phớt lờ hắn ta.
"Phốc ——"
Tiếng cười nhạo vang lên, công tử áo xanh lập tức đỏ mặt.
"Mộ Phi Nhiên, ngươi cười gì vậy?!"
"Ồ, không có gì." Nam tử bạch y nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó trở nên nghiêm túc, "Ta đã nói ngày thường người ít chơi đùa với nữ nhân một chút, nhìn bước chân ẻo lả của ngươi xem, quầng mắt thâm sâu, ngay cả mị lực mà ngươi luôn tự hào đều bị giảm xuống."
"Ngươi nói bậy! Ta trước khi ra khỏi cửa rõ ràng có nhìn qua gương, ngươi dám lừa ta như thế?" Công tử áo xanh quả thực đang trong cơn giận dữ, trong mắt đều đang bốc lửa.
"Tắc tắc, ngươi là nữ nhân sao, soi gương? Tự mình bại lộ ra... ha ha ha ha......"
"Hai người các ngươi kiếp trước nhất định là phu thê." Một nam tử tuấn mỹ sau lưng mặc một thân quần áo màu xanh đen, dáng người thon dài, khuôn mặt hiền lành nhẹ nhàng mở miệng.
"Vì vậy nên đời này chú định sẽ yêu nhau nhưng cũng sẽ giết nhau."
Tươi cười trên mặt Mộ Phi Nhiên đột nhiên cứng lại, trong khi Úc Kinh Trác mặc áo xanh cũng sững sờ.
Phu thê? Yêu nhau nhưng giết nhau...... là cái quỷ gì vậy?!
Thái tử điện hạ không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng quả thực có thể hù chết nương nhà người ta!!
Nam tử kia, đúng là Hiên Viên Triệt.
Hai người kia là hai trong số ít bạn tốt của hắn, Úc Kinh Trác là Nhị công tử nhà Tả thừa tướng, và Mộ Phi Nhiên là trưởng tôn của Thượng tướng quân.
Hai người kia đều cùng nhau lớn lên với Hiên Viên Triệt, tuổi đều xấp xỉ nhau, cả ba đều gia nhập vào Phiêu Miểu Tông, tu vi hoàn toàn không thấp.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa, thật vất vả mới lẻn ra khỏi tông môn du ngoạn." Mộ Phi Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, "Triệt, đi uống vài chén." Hắn vừa nói vừa khoác bả vai Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nhướng mày, không chút dấu vết tránh thoát khỏi cánh tay hắn, "Hiện tại ngươi chắc hẳn nên an ủi nam nhân nào đó đang bị tổn thương tâm lý."
Hắn có tật giật mình, lập tức nhìn qua Úc Kinh Trác bên cạnh đang dùng ánh mắt sâu kín dường như có thể giết chết người nhìn chằm chằm vào hắn.
Bất giác thân thể hắn phát lạnh, "Sao ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngươi nói rõ ràng cho bản công tử, bước chân bản công tử ẻo lả chỗ nào, quầng mắt thâm sâu ở đâu?! Mặc dù bản công tử phong lưu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng chạm qua những nữ nhân đó!"
Hắn thực sự vẫn là một nam nhân thuần khiết được chưa!
"Ồ ~" Mộ Phi Nhiên ý vị thâm trường gật gật đầu, "Thì ra...... Kinh Trác vẫn là một ∼ nam......"
Ánh mắt mang theo ý cười nhạo mười phần.
Rốt cuộc, ở Thanh Lan Quốc, nam tử mười hai tuổi đã có nha đầu thông phòng, mười bốn tuổi lập tức có thể thành thân.
Úc Kinh Trác đã mười chín tuổi, vẫn chưa có nữ nhân nào, khiến người rất khó không thể hiểu sai, đặc biệt là Mộ Phi Nhiên luôn luôn đả kích hắn để làm niềm vui.
"Đáng chết, Mộ Phi Nhiên, ta liều mạng với ngươi!" Thật sự là, thúc thúc có thể nhẫn nhịn nhưng thẩm thẩm lại không thể nhịn nổi nữa!
Hai người này thật sự khởi động tay chân ở bên đường, hoàn toàn không màng tới thân phận hiển hách kia của mình.
Hai người này đều được mọi người ở kinh đô biết tới, bởi vì thường xuyên kết hợp với nhau, còn có một đống bằng hữu bất lương, ngày thường ra ngoài đều kết thành đàn, hôm nay lại chỉ có hai người, hơn nữa...... vì sao còn mang bộ dáng thù địch và đánh nhau như thế?
Đối với Hiên Viên Triệt, ngay trước khi hai người đấu võ đánh nhau đã không biết rời đi nơi nào.
Hắn sớm biết rằng hai tên gia hỏa này không đáng tin cậy, ha ha, không nghĩ tới thật sự không đáng tin cậy như thế. Hắn thật sự bị điên mới đồng ý ra khỏi cửa ôn chuyện.
......
Quay lại với Khanh Vũ, sau khi thật vất vả mới ném được đám người điên cuồng kia, nàng lướt mình vào cửa sau của Vân Lai Các, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mẹ nó, những người này quá khủng bố!
"A! Người kia là......" Một giọng nói vừa mừng vừa sợ truyền đến, Khanh Vũ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy có hai nữ nhân đứng cách đó không xa, biểu tình rất kích động khi nhìn thấy nàng.
"Ta?" Khanh Vũ chỉ vào chính mình, vẻ mặt ngơ ngác.
"Khanh công tử!" Lúc này nàng mới nhớ ra giọng nói đó, chính là tiểu mỹ nhân từng nhẫn tâm muốn giết chết nàng, Liên Cơ.
Nhưng ngày đó nhìn thấy nàng ta rõ ràng có bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, vì sao hôm nay lại...... nhiệt tình như thế? Không đúng, lúc trước hai nữ nhân kia nhìn thấy nàng dường như bộ dáng cũng rất kích động.
"Ngài rốt cuộc đã tới, đỡ cho ta gặp phải rắc rối khi tìm kiếm ngài." Liên Cơ bước lên vài bước, giữ chặt tay nàng và đi nhanh về phía một chỗ.
"Này này, trước hết buông tay ta ra, nàng dẫn ta đi đâu vậy, có chuyện gì hãy từ từ nói."
"Không kịp nữa rồi, trước hết công tử hãy đi xem chủ thượng chúng ta. Chúng ta đã tìm công tử khắp nơi nhưng đều không thể tìm thấy. May mắn là công tử đã tới."
Hả? Tìm nàng?
Đương nhiên là tìm không thấy, các nàng muốn tìm chính là một thiếu niên, nhưng nàng lại là một nữ tử.
Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng ngay khi Khanh Vũ chóng mặt vì những ngã rẽ bất tận, Liên Cơ dừng lại ở một chỗ gác mái.
Đây là một nơi hoàn toàn độc lập, điều này khiến Khanh Vũ càng thêm cảm thấy Vân Lai Các không hề đơn giản. Rõ ràng bên ngoài nhìn nhỏ bé như vậy, nhưng bên trong dường như có một không gian khác, vô cùng rộng lớn.
Trình độ xa hoa so với Vĩnh An Vương phủ, không hề thua kém chút nào.
Liên Cơ đẩy cửa bước vào, mang theo nàng luôn đi về hướng bên phải, rốt cuộc dừng ở trước một cánh cửa, "Chủ nhân, Khanh công tử tới."
Gần như trong nháy mắt, cửa đã bị mở ra, một nam tử mặc một thân hồng y quyến rũ xuất hiện ở trước mắt nàng.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
14 chương
65 chương
10 chương
27 chương
42 chương
21 chương