Khanh Vốn Giai Nhân
Chương 3
Nhiều năm sau, khi Kỷ Nam ở trên chiến trường và trong triều đình gặp phải rất nhiều thời khắc nguy cấp, mỗi một lần khi hắn cho rằng mình sắp mất mạng, hắn đều nhớ tới đêm hôm nay trên đỉnh núi Dạ Lan. salemsmalldđlqđ Dưới ánh trăng sáng ngời như mặt nước, vạn vật trên trần thế vẫn chuyển động nhưng chẳng ai biết, có một bạch y công tử tuyệt thế phong hoa, cười nhẹ nhàng với hắn, bình tĩnh nói ra câu nói kia-----
Hắn nói có thể, thì Kỷ Nam nhất định có thể thắng. lqđ Những lời này đã tiếp thêm sức lực cho Thần Vũ tướng quân huyền thoại nhất trong lịch sử nước Đại Dạ, giống như cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng nhiệt liệt của sao băng.
--- ---------
Sau lần đó, cứ mỗi đêm trăng sáng, Kỷ Nam và Dung Nham lại hẹn nhau lên đỉnh núi Dạ Lan.
Dung Nham dạy cho Kỷ nam một bộ kiếm pháp, chiêu thức cực kỳ phức tạp, mặc dù từ nhỏ đến lớn, salemsmalldđlqđ Kỷ Nam luôn được mọi người khen là thiên tài luyện võ, nhưng cũng học hết sức khó khăn.
"Không đúng, nơi này phải đan tay vào." Dung Nham hơi phẩy tay áo chặt đứt chiêu kiếm đang tung bay của Kỷ Nam, lqđ nhẹ nhàng phi thân vào, đè cánh tay phải đang cầm kiếm của hắn xuống, cầm tay hắn hướng dẫn luyện một lần.
Kỷ Nam bị hắn nửa ôm múa trọn bộ kiếm, sắc mặt biến đổi không dễ gì phát hiện, sau khi thu kiếm lập tức tránh khỏi hắn, lqđ tức giận trầm giọng nói: "Kiếm pháp này căn bản là chỉ có vẻ bề ngoài! Làm sao có thể thắng được cốc chủ?”
Mặc dù nhiều thế hệ cốc chủ cua Ám Dạ cốc đều là người toàn tài, nhưng họ cũng đều có sở trường riêng của mình. Tỷ như cốc chủ tiền nhiệm am hiểu nhất là cầm kỳ thư pháp, cốc chủ đương nhiệm lại có võ công tu vi đạt đến trình độ tuyệt mỹ nổi danh khắp thiên hạ. salemsmalldđlqđ Muốn dùng kiếm pháp chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt kia tỷ thí cùng cốc chủ sao? Đôi lông mày anh khí của Kỷ Nam nhíu chặt lại, nhìn Dung Nham bằng ánh mắt rất không tin tưởng.
Dung Nham không nhúc nhích, vẫn cười tủm tỉm như cũ, nhìn ánh mắt của hắn, nói chậm rãi: "Ta nói có thể, thì ngươi nhất định có thể thắng."
Nhiều năm sau, khi Kỷ Nam ở trên chiến trường và trong triều đình gặp phải rất nhiều thời khắc nguy cấp, mỗi một lần khi hắn cho rằng mình sắp mất mạng, hắn đều nhớ tới đêm hôm nay trên đỉnh núi Dạ Lan. lqđ Dưới ánh trăng sáng ngời như mặt nước, vạn vật trên trần thế vẫn chuyển động nhưng chẳng ai biết, có một bạch y công tử tuyệt thế phong hoa, cười nhẹ nhàng với hắn, bình tĩnh nói ra câu nói kia-----
Hắn nói có thể, thì Kỷ Nam nhất định có thể thắng.
Những lời này đã tiếp thêm sức lực cho Thần Vũ tướng quân huyền thoại nhất trong lịch sử nước Đại Dạ, salemsmalldđlqđ giống như cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng nhiệt liệt của sao băng.
"Lại đi." Lúc này Kỷ Nam buông mắt xuống, ấm ức nâng thanh kiếm hoa lên, buồn bực tiếp tục luyện.
***
Ngày diễn ra "Phá Dạ" cuối cùng cũng tới!
Mới sáng tinh mơ cả cốc đã thức dậy, trời mới tờ mờ sáng, các thị nữ hạ nhân cũng bắt đầu bận rộn làm việc, leng keng loảng xoảng cười nói không ngừng. Lúc ấy Kỷ Nam vẫn đang nằm mộng bất tỉnh nhân sự , lqđ trong mơ hắn cưỡi khoái mã chạy về nhà, nhưng khi về đến nhà, gã sai vặt canh cửa lại không nhận ra hắn, trên dưới Kỷ phủ không có một ai nhớ ra hắn. Mẫu thân đứng ở trong sân với đám nữ quyến, lqđ lấy khăn tay che miệng, vừa nhỏ giọng cười đùa vừa quan sát hắn...
A Tùng nhảy lên giường, salemsmalldđlqđ hăng hái bừng bừng muốn vén chăn trêu chọc hắn, người đang trong mộng bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy.
Con hổ đáng ghét----thật là cứng a!!! A Tùng che lỗ mũi bị đụng đến mức chảy máu, hai mắt đẫm lệ, nức nở lăn xuống.
Dung Nham ở bên cạnh khoanh tay cười to.
Kỷ Nam che cái trán mờ mịt nhìn hai người, lqđ "Các ngươi...sớm vậy?"
Dung Nham cầm máu cho tiểu thư đồng, rồi đuổi hắn xuống rửa mặt, còn hắn thì ngồi xuống mép giường của Kỷ Nam, cười hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"
Bây giờ Kỷ nam mới nhớ tới ban nãy bị đánh thức, sờ sờ lỗ mũi, có chút ngại ngùng, "Ta mơ thấy...nhà ta."
Hắn chưa rửa mặt, tóc rối xõa trên vai, trên gương mặt cũng không có vẻ cố ý giả bộ nghiêm túc như thường ngày, salemsmalldđlqđ quấn chăn ngồi trên giường. Giờ phút này trông hắn càng giống một thiếu niên mười ba tuổi xa nhà lâu ngày, khi tỉnh lại từ trong mộng cũng nhớ đến mọi chuyện trong nhà, khiến cho người ta bất giác cảm thấy thương tiếc hắn.
Dung Nham đưa tay xoa đầu hắn, giống như bình thường vẫn hay làm với A Tùng, giọng nói cũng nhu hòa hơn lúc ban đầu,lqđ "Giờ này tháng sau là ngươi đang ở nhà rồi."
Tháng sau?
Nếu ra roi thúc ngựa thì chỉ khoảng nửa tháng là về đến Thượng Kinh!
Kỷ Nam nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, khóe môi không khỏi cong lên.
Đây là lần đầu tiên Dung Nham được nhìn thấy thiếu niên gầy yếu mà quật cường này cười, nhất thời có chút thất thần, salemsmalldđlqđ tay dừng lại trên đầu tóc tán loạn của hắn, tóc rối luồn qua kẽ tay, cảm thấy đáng yêu.
A Tùng lỗ mũi nhét khăn lụa thấm ướt, mồm miệng liến thoắng, giọng nói oang oang đẩy cửa tiến vào: "Ngoài kia mọi người đã đến hồ Dạ Lan cả rồi, sắp bắt đầu rồi a! Sao các ngươi vẫn lề mề như vậy?"
Kỷ Nam nghe xong lập tức nhảy xuống giường, Dung Nham thì vẫn ung dung, hắn cầm lấy bộ trang phục vừa mang đến để trên bàn đưa cho Kỷ Nam: lqđ "Hôm nay, ngươi mặc bộ này."
Kỷ Nam nhận lấy, run rẩy mở ra. Ặc! Y phục này với kiếm pháp mà Dung Nham dạy cho hắn thật đúng là tuyệt phối!
Ngoại bào không cần phải nói, rườm rà hoa lệ đến mức dùng từ "Xa xỉ" cũng không đủ để hình dung, salemsmalldđlqđ vải vóc này là một loại kỳ lạ, trung gian giữa tơ lụa và lụa mỏng, lướt nhẹ nhàng thoải mái mà không bị rủ xuống, sờ lên cực kỳ dễ chịu.
Ngoài ngoại bào và quần áo trong thì còn vô số những phụ kiện nhỏ khác, đai lưng cũng có đến bốn năm cái hình dạng khác nhau. Càng khiến Kỷ Nam nghẹn họng nhìn trân trối đó là, lqđ một bộ quần áo hoàn chỉnh này từ ngoại bào đến tiểu y (đồ lót) đều là màu tím, tầng tầng lớp lớp đều là màu tím đậm, quả thực làm cho người ta thấy hoa mắt chóng mặt.
Bỗng dưng Dung Nham nhảy lên, kéo ngoại bào trên người Kỷ Nam ra, không coi ai ra gì tự động thủ.
Kỷ Nam phản xạ có điều kiện dùng đôi tay ôm lấy chính mình, "Ngươi, ngươi, ngươi! Làm cái gì vậy?!"
"Thay quần áo." Ngón tay thon dài trắng nõn của Dung Nham lướt qua trung y màu tím đậm, salemsmalldđlqđ ánh mắt nhìn về phía Kỷ Nam chưa đựng ý cười không che giấu chút nào, "Hoặc là, ngươi tự mình thay?"
Ngón tay hắn và màu tím đậm hoa lệ kia đều có thừ gì đó khiến thị giác bị rung động, Kỷ Nam mạnh mẽ dời ánh mắt ra chỗ khác không dám nhìn lại, "Ta…không thay!"
"Để ta!" Lúc này A Tùng không nhịn được lên tiếng, lqđ vui mừng khấp khởi bước lên muốn động thủ.
Ngay lúc hắn nhào tới, Dung Nham khẽ vươn tay, nhẹ nhàng rút khăn lụa trong lỗ mũi hắn ra, ngay lập tức máu chảy thấm ướt khăn, thiếu niên đau khổ che mũi lại, thành thật lùi về góc tường.
Tâm trạng đang vui vẻ bởi vì sắp được về nhà của Kỷ Nam đã biến mất hầu như không còn kể từ lúc Dung Nham thay trung y giúp hắn, nhưng về sau có nói thế nào hắn cũng không chịu thay tiểu y trước mặt Dung Nham và thư đồng, trên gương mặt nghiêm nghị chính khí ngập tràn bốn chữ "Thà chết không theo", Dung Nham thấy thời gian đã không còn sớm, salemsmalldđlqđ nên cũng không nhiều lời với hắn nữa, lưu loát thắt nút bộ nữ trang phức tạp giùm hắn, lại ấn Kỷ Nam ngồi xuống bàn, hắn lấy ra mấy hộp nhỏ tinh xảo từ trong ống tay áo.
Ngay lúc Kỷ Nam nghênh đón mùi hương của nghênh điệp phấn xông vào mũi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, một chưởng đưa tay đẩy Dung Nham ra xa, rồi đứng bật dậy giận dữ nói: "Ngươi có ý gì vậy?"
Một tay Dung Nham cầm hộp phấn đã mở ra, vì tránh để cho son phấn bị rơi xuống, nên hắn bị đánh trúng ngực. Tuy chỉ có mấy phần lực đạo, nhưng cũng cảm thấy đau âm ỷ, hắn không khỏi khẽ chau mày, lqđ "Lại làm sao thế?"
"Ta là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất! Tuyệt đối không tô son trát phấn!" Kỷ Nam cứng cổ, tức giận không nhẹ.
Sắc mặt Dung Nham không chút thay đổi, tay áo rộng rãi khẽ động một cái, điểm huyệt khiến hắn không thể cử động cũng không thể nói được một chữ, lqđ sau đó dùng nghênh điệp phấn bôi trát khiến khuôn mặt tuấn tú màu ngà trở nên trắng bệch.
"Được rồi." Dung Nham thu tay lại, nâng cằm hắn đánh giá tỉ mỉ. Tiểu tử này trời sinh đúng là không tệ, salemsmalldđlqđ bôi mặt trắng lên nhìn càng giống một cô nương. Nhưng mà đôi mày kiếm anh tuấn bức người này quá mức chính khí sắc bén, hắn sờ soạng cầm lên chì kẻ lông mày, nâng cằm hắn vừa xóa vừa sửa, nhìn lại lần nữa mới hài lòng gật đầu.
"Nhớ kỹ: Kiếm trong tay ngươi có thể bổ ra con đường giúp ngươi về nhà." Sau cùng hắn lại lầm bầm bên tai Kỷ Nam một câu, mới xách Kỷ Nam đang trợn tròn mắt nhưng vẫn không thể cử động lên, lqđ chạy tới hồ Dạ Lan.
***
Mọi người đã tụ tập quanh đình nhỏ bên hồ Dạ Lan từ lâu.
Cốc chủ ngồi bên chiếc bàn đá trong đình, toàn thân mặc một bộ thanh sam gọn nhẹ, nhưng cũng không thể che hết vẻ xuất chúng rắn rỏi, tôn quý bất phàm. salemsmalldđlqđ Nếu cùng với A Tùng so xem ai giống nữ nhân hơn thì quả thực là hắn còn kém một chút, nhưng nếu so về vẻ ngoài anh tuấn và khí khái nam nhi thì khắp thiên hạ này sợ rằng không có mấy người có thể thắng hắn.
Lúc bọn họ đến đó, thì một trận tỷ thí vừa mới kết thúc, môn sinh của Huyền Phong môn phái nổi tiếng thiên hạ về khoản chế độc giải độc đã mang đến một trăm lẻ tám loại kỳ độc. Cốc chủ không chỉ giải được toàn bộ độc trong một canh giờ, mà còn tiện tay trộn lẫn vài loại ném lại cho người nọ. lqđ Người nọ không giải được, trong lúc tức giận nuốt hết chỗ độc kia xuống. Cốc chủ cười cười, lại tiện tay giải độc giùm, khiến một đám người đứng xem vừa khen ngợi bội phục lại vừa sợ hãi.
Môn sinh của Huyền Phong môn phái kia lúc cầm trong tay lệnh bài Huyền Phong nhập cốc từ mười lăm năm trước cũng đã nhiều tuổi, salemsmalldđlqđ hiện giờ râu tóc đã hoa râm, nhìn qua vừa đáng tiếc lại vừa đáng thương.
Không thắng được cốc chủ, vứt bỏ lệnh bài xuất cốc sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, cho nên hắn ở trong này đã mười lăm năm, chưa thể quay về.
Kỷ Nam đại khái có thể lý giải được tâm tình khi uống thuốc độc của hắn.
Lúc này Dung Nham mới giải huyệt cho Kỷ Nam, lqđ trong tiếng ồn ào nhốn nháo của đám đông, hắn vỗ nhẹ bả vai của Kỷ Nam, sau đó cái gì cũng không nói, tách mọi người ra đẩy hắn vào trong.
Cốc chủ đang cúi đầu uống trà, khóe mắt thoáng hiện lên ánh tím, ngẩng đầu lên thấy là Kỷ Nam, hắn cười rộ lên: "Kỷ Nam, năm nay định so cái gì?"
Kỷ Nam rùng mình, theo bản năng dời ánh mắt muốn tìm một gương mặt, nhưng người nọ sau khi đẩy hắn vào không biết đã đi nơi nào. salemsmalldđlqđ Trong đám người, Kỷ Nam chỉ nhìn thấy Lý Hà Việt cùng mọi người trong Bạch Hổ môn phái, ai ai cũng đều có vẻ mặt hi vọng nhìn hắn.
"Ta muốn so kiếm pháp với ngươi!" Kỷ Nam định thần lại, lqđ nâng đầu nhìn cốc chủ, giọng nói trầm thấp mà quả quyết.
Kỷ Nam quen dùng vũ khí là Phương Thiên kích, salemsmalldđlqđ lúc này nắm trong tay thanh kiếm nhẹ, đối mặt với cốc chủ võ công uyên thâm sâu không lường được, trong lòng bỗng cảm thấy không có dũng khí.
Dường như cốc chủ liếc mắt một cái đã nhận thấy hắn không quen, cười nói với hắn: "Bây giờ ngươi muốn thay đổi vẫn có thể được."
Kỷ Nam bị lời nói này của hắn kích thích ưỡn thẳng sống lưng, salemsmalldđlqđ hơi nhếch môi giương kiếm bắt đầu chiêu thức, nói chắc như đinh đóng cột: "Ta, không, thay đổi!"
Cốc chủ nghe xong lời này cười cười, bắt lấy thanh kiếm trên bàn đá, "Keng" một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ -- Kỷ Nam đã không còn đường lui nữa.
Mười chiêu.
Mới đến chiêu thứ mười Kỷ Nam đã sắp không chịu đựng được, Dung Nham dạy bộ kiếm pháp này, đẹp mắt đến mức ngàn dặm mới tìm được một, nhưng cũng vô dụng đến mức ngàn dặm mới tìm được một. lqđ Hắn phải hoàn toàn dựa vào nội lực trên thân kiếm và chút hơi sức còn lại mới có thể chống đỡ.
Mười chiêu.
Lúc đến chiêu thứ mười, cốc chủ vốn đang thờ ơ, ý cười dần tăng lên---Ngay bây giờ đi!
Vì vậy mà kiếm trong tay cốc chủ mang theo sức mạnh cực lớn, chém về phía cổ tay đang cầm kiếm của Kỷ Nam. salemsmalldđlqđ Kỷ Nam muốn tránh cũng không thể tránh, hoặc là quăng kiếm chịu thua, hoặc là sẽ bị chặt đứt cánh tay phải mà kẻ tập võ thường dùng.
Nhưng đúng lúc này, trong đình chợt xôn xao, những người đứng xung quanh không để ý đến trận chiến đang đến hồi nguy cấp mà châu đầu ghé tai, lqđ nhao nhao bàn luận: "Yên tiểu thư đến đây!"
Thế kiếm của cốc chủ vì thế mà hơi chậm lại.
Kỷ Nam nghe vậy hai mắt sáng lên, mũi chân lập tức chỉa xuống đất, lướt về phía sau mấy trượng.
Kỷ Nam tránh được kiếm của cốc chủ, salemsmalldđlqđ nhưng cũng bị một khắc mạo hiểm vừa rồi dọa cho sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Cốc chủ cũng không vội đuổi theo, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ vừa mới ngồi xuống bàn đá trong đình, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.
Thiếu nữ kia tuổi cũng chưa lớn lắm, vóc người nhỏ xinh, diện mạo vô cùng xinh đẹp, lông mày như vẽ, mắt sáng như sao, môi như hoa đào tháng ba.
Nhưng màu da và mái tóc dài của nàng mới đích thực là đệ nhất xuất chúng. Mái tóc dài kia rõ ràng là thường ngày được chăm sóc vô cùng cẩn thận, lúc này đang mềm mại rủ xuống bên hông, mà đặc biệt nhất chính là màu tóc - ở dưới ánh mặt trời hiện lên màu tím thật nổi bật! lqđ Tựa như một loại tơ lụa màu tím hoa lệ, bọc lấy thân thể xinh xắn lanh lợi của nàng, vô cùng tuyệt mỹ.
Hơn nữa, màu da của nàng trắng như tuyết. Không phải trắng nõn trơn bóng của mỹ nhân thông thường, mà quả thật giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, trong veo thuần khiết như tuyết trắng. salemsmalldđlqđ Tuyết sắc làm tôn lên con ngươi màu đen và đôi môi kiều diễm đỏ tươi khiến nàng trông càng lóa mắt.
Kỷ Nam mang theo khuôn mặt trắng bệch và một thân y phục màu tím mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc kia bỗng dưng cảm thấy khó xử không thôi.
Tái chiến, thế kiếm của cốc chủ đã bớt đi khí thế sắc bén. Ngay lập tức, Kỷ Nam đã nhạy bén phát hiện ra điểm này, hắn không chút do dự ứng phó hết sức. lqđ Một dải màu tím phấp phới, thanh kiếm bạc tung bay lên xuống, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, đẹp không sao tả xiết.
Thiếu nữ trong đình vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Nam không dời mắt, theo kiếm pháp mà hắn thi triển ra, nàng từ từ đứng lên, Vốn dĩ bởi vì khí thế của Kỷ Nam bỗng dưng tăng mạnh nên cốc chủ muốn ngoan độc áp chế lại, salemsmalldđlqđ nhưng đột nhiên thiếu nữ kia đứng lên khiến hắn chần chờ không xuống tay, sau đó hắn cũng không ra tay độc ác nữa mà chỉ kiềm hãm Kỷ Nam. Hai bên giao đấu, mà hắn chỉ dùng những chiêu ôn hòa bình thường.
Chín mươi sáu chiêu.
Chỉ cần bốn chiêu nữa, sau đó bất kể kết quả thế nào, Kỷ Nam cũng sẽ là người thắng!
Chín mươi sáu chiêu.
Chỉ còn bốn chiêu nữa, lqđ sẽ có môn chủ mới của Bạch Hổ môn phái.
Chiêu thứ chín mươi bảy, cốc chủ đẩy nhẹ Kỷ Nam ra, một kiếm lao tới, mũi kiếm đâm nghiêng, vươn đến vai phải của hắn.
Trong chớp mắt, thiếu nữ kia hét to một tiếng: "Lương Phi Phàm!"
Tục danh của Ám Dạ cốc chủ, người cao quý nhất thiên hạ là đương kim Hoàng đế Dạ quốc, cũng chưa từng dám gọi thẳng trước mặt. salemsmalldđlqđ Nhưng lúc này thiếu nữ kia mở miệng gọi dễ dàng như vậy, người trong cốc đang đứng xung quanh đó cũng không cảm thấy giật mình, ai ai cũng đều có vẻ nhìn quen lắm rồi.
Mà sau tiếng gọi kia, kiếm của cốc chủ dường như bị hàn băng đông cứng, không đâm về phía trước nữa.
Lúc thanh kiếm kia lao đến, lqđ tất cả công thủ của Kỷ Nam đều trở thành hư không, khi đó trong đầu hắn chỉ có tiếng gió vù vù và một câu nói: "Nhớ kỹ: Kiếm trong tay ngươi có thể bổ ra con đường giúp ngươi về nhà."
Dung Nham nói, nhất định hắn có thể thắng!
Hắn không hề do dự nữa phi thân lên, kiếm của cốc chủ cũng theo đó mà đâm vào vai phải của hắn, sâu đến ba tấc mới dừng, salemsmalldđlqđ mà kiếm trong tay hắn lại đâm thủng ống tay áo rộng rãi của cốc chủ, cắt vào cánh tay phải của hắn. Cốc chủ vung tay áo quăng kiếm, lướt nhẹ lui về phía sau, kiếm kia dính máu của Kỷ Nam, "Keng" một tiếng cắm nghiêng trên mặt đất.
Kỷ Nam buông thõng cánh tay phải, máu đỏ tươi từ bên trong tay áo tràn xuống cánh tay và cổ tay, rồi chảy ồ ồ xuống dọc theo thân kiếm, tạo thành một vũng nhỏ màu đỏ trên đất.
Hắn vẫn nắm chặt thanh kiếm của mình trong tay.
Chẳng biết từ lúc nào, Dung Nham đã lặng yên không một tiếng động lướt đến phía sau Kỷ Nam, lqđ vung tay điểm một vài huyệt đạo để máu ngừng chảy.
"Ngươi thắng rồi." Ám Dạ cốc chủ cuộn lại tay áo bị rách, bình tĩnh cất giọng tuyên bố. Kỷ Nam nghe vậy ngẩng đầu lên, salemsmalldđlqđ lại phát hiện cốc chủ đang nhìn Dung Nham.
Thấy Kỷ Nam ngẩng đầu, cốc chủ lại nhìn về phía hắn, cười rộ lên: "Ngươi có thể xuất cốc rồi, Bạch Hổ môn chủ."
Tám tuổi nhập cốc, năm năm ròng ở trong cốc tập luyện bày binh bố trận, kỳ thư dị pháp, mười ba tuổi vượt qua cuộc tỷ thí "Phá Dạ", lqđ Kỷ Nam trở thành môn chủ trẻ tuổi nhất của Bạch Hổ môn phái.
Đây chính là khởi đầu của truyền kỳ về cuộc đời hắn.
Nhưng ngay tại lúc này, hắn cũng không kịp nghĩ tới những vinh dự sẽ kéo đến nườm nượp, mà trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ hân hoan: Ta, được, về, nhà, rồi!
***
Ngày hôm sau, khi phía Đông vẫn chưa có ánh sáng, salemsmalldđlqđ bầu trời tối đen như mực, nhưng khắp nơi trong Bạch Hổ môn phái đã lên đèn, tiếng người huyên náo.
Người trong Bạch Hổ môn phái không thiếu một ai, tụ tập đầy đủ trong sân, đứng xung quanh Kỷ Nam, tiễn biệt hắn.
Những người này đều là danh môn tử đệ *, tâm cao khí ngạo. Lúc trước, khi mới vừa vào cốc, có rất nhiều người không phục môn chủ còn niên thiếu là Kỷ Nam, nhưng về sau, lqđ cả đám đều bị Kỷ Nam dùng nhất quyền nhất cước đánh cho phục, không thể phản kháng nên mới chịu ở lại học bày binh bố trận cùng hắn.
(* - con em những gia đình danh môn.)
Những năm qua, Kỷ Nam tự mình vừa học vừa diễn luyện, salemsmalldđlqđ đồng thời cũng tâm huyết chỉ bảo, dạy bọn hắn rất nhiều điều. Hắn đã thuần phục đám nam nhi nhiệt huyết này, nhưng cũng cùng bọn hắn kết thành bạn chí cốt. Giờ đây, khi hắn phải rời khỏi, bất cứ ai cũng đều cảm thấy tiếc nuối.
"Tiểu Tứ!" Lý Hà Việt chuẩn bị lương khô và nước đưa tới, lại vỗ vỗ vai hắn, "Ngươi đi về trước, lqđ ta...cũng muốn thử xem liệu có thể có được vinh dự của môn chủ hay không! Trong vòng một năm, nhất định ta sẽ trở về!"
"Tốt!" Kỷ Nam dứt khoát đồng ý, ném hành lý lên lưng ngựa, rồi cũng tung người nhảy lên. Một tay hắn khống chế dây cương, ghìm lại khiến con ngựa đứng thẳng lên, mọi người vây quanh hắn không khỏi đều lui về phía sau.
"Được rồi! Nam tử hán đại trượng phu đừng nhăn nhó như vậy!" Kỷ Nam ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn hắn thoải mái cười to như vậy, salemsmalldđlqđ nhưng kỳ thật sự luyến tiếc trong mắt hắn không hề ít hơn bất cứ ai, "Ta đi đây!"
Nói xong, hắn âm thầm kiên quyết cắn răng, thúc bụng ngựa một cái, tiêu sái rời đi không quay đầu lại.
"Sau này còn gặp lại!"
"Sau này còn gặp lại!"
"Sau này còn gặp lại!"
"Sau này còn gặp lại!"
...
***
Trước cửa Ám Dạ cốc, Dung Nham và tiểu thư đồng đã đứng chờ ở đó.
Trông thấy Kỷ Nam phi ngựa tới, lqđ Dung Nham cười hỏi: "Miệng vết thương trên vai có còn đau hay không?"
"Không thấy đau chút nào nữa!" Kỷ Nam thành thạo ghìm lại dây cương, vẻ mặt phấn khởi: "Thuốc của ngươi thật là hiệu nghiệm!"
Dung Nham cười gật đầu, tiểu thư đồng đứng bên cạnh mặt mày vẫn ỉu xìu. Ngày hôm qua, lúc Kỷ Nam được Dung Nham đỡ xuống cầm máu băng bó, không lâu sau tiểu thư đồng vẻ mặt như đưa đám lảo đảo chạy tới, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc mềm mại đầy dấu tay và dấu son nông nông sâu sâu. salemsmalldđlqđ Kỷ Nam tò mò hỏi hắn bị làm sao vậy, hắn bưng mặt, nức nức nở nở khóc lóc kể lể: "Những thị nữ này cũng thật là mạnh tay a! Hu hu...Lúc nào cũng khen ta xinh đẹp đáng yêu! Đáng yêu mà lại bóp mặt ta mạnh thế sao? Lại còn hôn ta nữa! Từng người từng người đều hôn! Phi phi phi! Thối tha đáng chết - đều tại ngươi! Sao ngươi không tự mình dẫn các nàng tới! Đồ khốn!" Hắn chỉ tay vào Dung Nham, không chút khách khí mắng to.
Lúc bấy giờ, Kỷ Nam mới biết thiếu nữ tuyệt sắc trong đình kia là do Dung Nham cố ý dẫn tới, salemsmalldđlqđ hèn chi trước lúc tỷ thí không thấy A Tùng đi theo tới hồ Dạ Lan, hóa ra là hy sinh sắc đẹp để đi dụ dỗ thị nữ bên người Yên tiểu thư.
"Hôm nay ngươi mặc bộ y phục này trông rất có tinh thần." Kỷ Nam rất cảm kích sự giúp đỡ của hắn, nên muốn nói với hắn mấy câu ca ngợi để an ủi.
Quả nhiên, tiểu thư đồng đang ủ rũ ánh mắt lập tức phát sáng, ưỡn thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa,lqđ thong thả ung dung sửa lại cổ áo, ngạo nghễ nói: "Đó là điều đương nhiên!"
"Là mặc y phục của chủ nhân ngươi đúng không?" Kỷ Nam cười tít mắt. Cổ tay áo, vạt áo kia đều thêu bàn long* bốn móng, giống y như quần áo mà Dung Nham vẫn thường xuyên mặc.
(* - rồng cuộn mình)
Tiểu thư đồng đang làm dáng õng ẹo nghe vậy suýt nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, lqđ Dung Nham quay mặt đi cười.
"Thối, lão, hổ! Ta và ngươi không đội trời chung!" Tiểu thư đồng tức đỏ mặt vung roi ngựa đuổi theo Kỷ Nam đã sớm chạy đi vài dặm đường.
Lúc này cảnh xuân vừa mới chớm nở, non sông đẹp như gấm vóc, salemsmalldđlqđ Dung Nham cưỡi con tuấn mã màu tuyết trắng không nhanh không chậm đi theo hai tiểu quỷ đang tranh cãi ầm ỹ.
Dạ quốc, ta đã trở về. Từ bây giờ, vĩnh viễn sẽ không rời đi nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lqđ Không cần phải nuôi cho béo đâu! Ta đã béo lắm rồi! Cầu xin các ngươi hãy ăn ta nhanh lên một chút! ! !
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
2 chương
10 chương
10 chương