Khanh khanh ta ta

Chương 9 : Khanh khanh ta ta

Chương 9 Đêm nay Ngôn Khanh có một giấc mơ đặc biệt kích thích, Hoắc Vân Thâm ở trong mộng của cô hoàn toàn bốc hỏa, trước khi cô chạy trốn khỏi phòng tập anh đã túm lấy bím tóc cô, kéo cô trở lại sàn nhà tận tình biến cô thành vũng nước tương. Cô gào khóc, anh còn nắm cằm cô cười xấu xa, hỏi lại: “Người trưởng thành, chỉ hôn vào giữa lông mày, em đối xử có lệ với anh?” Ngôn Khanh khụt khịt suy nghĩ, một nụ hôn này còn là ma xui quỷ khiến nên tôi mới hạ miệng được đấy! Cũng may tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Ngôn Khanh bị Âu Dương kéo lên, mơ mơ màng màng duỗi tay muốn đánh, cả giận nói: “Đừng cắn cổ tôi! Ngứa!” Âu Dương che miệng cô lại, nhìn trái nhìn phải, hưng phấn nhỏ giọng hỏi: “Cậu nằm mơ thấy chuyện gì vậy? Mộng xuân? Kể cho tớ nghe một chút.” Ngôn Khanh kịp thời tỉnh táo lại, nhận ra mình đang bình yên nằm trên giường lớn, cảm thấy may mắn mà thở phào một hơi, lời lẽ chính đáng nói: “Đừng hỏi, nhắc đến tớ lại muốn tự sát.” Cô rời giường nhìn thấy ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối, hầu hết tác phong của những người khác đều nhanh hơn cô, bọn họ đã thu thập thỏa đáng, mang theo quần áo đến phòng thay đồ chiếm vị trí. Hiện tại cô qua đó, đoán chừng phải xếp hàng mất nửa giờ. Tuy rằng không trì hoãn việc ghi hình, nhưng cũng không kịp tới phòng luyện tập ôn lại vũ đạo. Ngôn Khanh ngẫm nghĩ, quyết định giải quyết ngay tại chỗ, cô lấy từ trong vali ra chiếc váy mình muốn thay, một lần nữa lùi về ổ chăn, trùm chăn kín người. Nhiếp ảnh gia tới chụp tư liệu rời giường vừa liếc mắt một cái liền phát hiện ra cô không bình thường, tinh thần lập tức tỉnh táo, di chuyển máy quay qua đó, cẩn trọng quay chụp…… chiếc chăn đang phồng lên. Trong núi chăn nhỏ dường như đang ẩn giấu một con cá chạch, điên cuồng lăn lộn, sau vài phút, chiếc chăn được xốc lên, mái tóc dài tung bay, gương mặt mang vẻ đẹp của tuổi thanh xuân không son phấn, trên người mặc một chiếc sườn xám, bình tĩnh chui ra khỏi ổ chăn. Nhiếp ảnh gia và các cô gái còn lại ở trong phòng đồng loạt há hốc miệng. Thời điểm Ngôn Khanh mặc những bộ quần áo đơn giản không hề thể hiện ra dáng người có bao nhiêu quyến rũ. Nhưng khi khoác lên người bộ sườn xám, dáng người được phô bày, đường xẻ ngực no đủ, thiết kế ôm sát, cố tình vòng eo lại cực kỳ nhỏ, bộ sườn xám bé như vậy nhưng mặc lên người cô lại không hề có cảm giác chật chội. Ngôn Khanh thoải mái hào phóng chào hỏi máy quay, nắm chắc thời gian đi rửa mặt trang điểm. Thò chân xuống giường đi giày, tuy nhiên vừa chạy lên phía trước vài bước đã cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến. Cô té ngã với một tiếng kêu đau đớn, bàn tay chống lên trên mặt đất, lòng bàn tay chạm phải thứ gì cộm cộm cũng bắt đầu đau rát. “Sao lại ngã rồi!” Âu Dương hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ cô, những người khác cũng quan tâm xúm lại gần. Trong đó có một cô gái ngồi xổm xuống kiểm tra, “A” một tiếng: “Là kẹp tóc, vì sao lại rơi đầy đất……” Nhiếp ảnh gia ghé sát ống kính quay chuẩn xác tình huống trên mặt đất, có bảy tám cái kẹp tóc lớn nhỏ bằng kim loại rơi rải rác ở mép giường Ngôn Khanh, chất lượng rất đáng lo ngại, các cạnh không được mài giũa tốt, vô cùng sắc bén. Chiếc giày mà Ngôn Khanh đánh rơi cũng đã nhuốm máu. Cô không đi tất mà chỉ xỏ chân trần vào giày, chiếc kẹp tóc xuyên qua giày cắt ra một miệng vết thương dữ tợn trong lòng bàn chân. Âu Dương thay đổi sắc mặt: “Ai ném loạn mấy chiếc kẹp này ở đây!” Mọi người sôi nổi phủ nhận, có người khuyên can: “Trước tiên đừng truy cứu, chắc là vô tình làm tơi, Ngôn Ngôn xui xẻo mới dẫm lên, mau đi xử lý miệng vết thương.” Đây là cách nói một điều nhịn chín điều lành, đồng thời cũng duy trì không khí hài hòa cho chương trình, không thể vừa mới khai máy đã nháo ra Chân Hoàn Truyện. Âu Dương hiểu ý, thở phì phò nói: “Tớ đi tìm nhân viên y tế!” Ngôn Khanh túm chặt tay Âu Dương , lắc đầu. Cô nghe An Lan nói qua, nhân viên y tế phải đợi sau khi chương trình chính thức ghi hình mới tiến vào trực. Trước mắt ở đây căn bản không có, nếu muốn điều trị chỉ có thể tới bệnh viện gần đây, nếu kẹt xe chỉ sợ qua lại cũng mất hai tiếng, không nói tới phiền toái mà còn dễ dàng làm hỏng việc. Một chương trình được đầu tư hoành tráng, liên quan tới rất nhiều người, không có khả năng chỉ vì thí sinh nào đó ngoài ý muốn bị thương nhẹ mà trì hoãn thời gian ghi hình. Về phần cô một khi bỏ lỡ, chẳng khác nào tự động rút khỏi chương trình. Ngôn Khanh nỗ lực nở nụ cười, lảo đảo đứng dậy, tùy tiện rút tờ giấy ra lau máu, tiếp theo đôi tay của cô tạo thành hình chữ thập, chớp mắt ngọt ngào với mọi người: “Vị tiểu tiên nữ nào mang theo hộp thuốc, xin hãy hỗ trợ.” Bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng, hộp thuốc và những loại thuốc có thể sử dụng tích cực được đưa tới đây. Ngôn Khanh không chút khách khí với chính mình, chịu đựng cơn đau xử lý qua miệng vết thương, sau đó dùng băng vải quấn vài vòng, cho tới khi cảm nhận được cơn đau đớn chết lặng, cô mới đi giày vào: “Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao.” Mọi người thấy thần sắc của cô vẫn bình thường, cho rằng cô thật sự không có việc gì, nhiếp ảnh gia nhỏ giọng nói: “Có cần tôi phản ánh với tổ chế tác một chút về vết thương của cô hay không?” Ngôn Khanh cự tuyệt. Nhiếp ảnh gia hỏi như vậy nhưng vốn dĩ cũng không nghĩ tới chuyện đó, chương trình này thật vất vả mới được khôi phục, không ai hy vọng cành mẹ đẻ cành con, huống hồ phản ánh thì có thể thế nào? Thời điểm xét điểm xếp hạng sẽ được ưu tiên hơn sao? Điều này tuyệt đối sẽ khiến các thí sinh khác bất mãn. Không đáng. Ngôn Khanh tỏ vẻ không sao, hoạt động vài cái, sau đó cười tủm tỉm với máy quay: “Tôi đi trang điểm.” Đợi mọi người trong phòng chung rời đi hết, ở vị trí khúc cua ngoài cửa Tống Tuyết Nhiên chậm rãi lộ ra sườn mặt, ánh mắt lạnh lẽo. Vì muốn trở thành con át chủ bài duy nhất trong《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao  》, an ổn ngồi ở vị trí C, cô ta hao hết tâm tư mới lừa được cô hoa khôi ngu xuẩn kia rời đi, kết quả lại xuất hiện thêm một Ngôn Khanh có ngoại hình và điều kiện càng tốt hơn. Nhìn quần áo trên người Ngôn Khanh, không một món nào của thương hiệu nổi tiếng, người như vậy thì có bối cảnh gì? Hộp thức ăn và túi đồ trang điểm đắt tiền lúc trước, nói không chừng đều là đồ giả mà Ngôn Khanh cố ý lôi ra để xây dựng hình tượng giả dối cho mình. Cô gái tóc đuôi ngựa là tuỳ tùng trung thành của Tống Tuyết Nhiên, nhỏ giọng nói: “Chị Tuyết Nhiên, chị không cần lo lắng, Ngôn Khanh vừa nhìn liền biết là cái bình hoa chỉ được mỗi vẻ bề ngoài. Vũ đạo cô ta chỉ vừa mới nhập môn, ca hát cũng không thấy luyện tập, đoán chừng sẽ lập tức bị loại, không có khả năng so sánh với chị.” Tống Tuyết Nhiên cười lạnh: “Cô ta đương nhiên không thể so sánh với tôi.” Tóc đuôi ngựa lấy lòng nói: “Lúc này chân của cô ta đã bị thương, cho dù cô ta muốn nhảy múa cũng không được, chúng ta chỉ cần chờ cô ta xấu mặt trên sân khấu thôi. Chị Tuyết Nhiên không chỉ xinh đẹp mà còn có thực lực, đừng quên, chị còn có tin đồn với Hoắc thị đấy, loại chuyện nửa thật nửa giả này không ai có thể nghiệm chứng, nhóm cố vấn cũng phải nể mặt chị ba phần.” Cuối cùng trên mặt Tống Tuyết Nhiên cũng lộ ra thần sắc đắc thắng. Cô ta xuất đạo đã ba năm nhưng vẫn không hề có chỗ đứng trong giới, mắt thấy tuổi càng lúc càng lớn, sắp bị công ty từ bỏ, thậm chí ngay cả ekip chương trình cũng không chịu xếp cô vào vị trí đầu tiên. Để đạt được đánh giá xuất sắc trong vòng thi đầu tiên, cô ta đã tỉ mỉ thiết kế phân đoạn biểu diễn của mình, chọn bài hát cũng tránh những bài đại chúng mà cố ý chọn một bài hát kinh điển của ca sĩ “Bông Gòn” nổi tiếng trên internet, cô ta muốn toàn bộ hội trường phải khiếp sợ. Cô ta nhất định phải giành chiến thắng, bất luận người nào uy hiếp đến vị trí C của cô ta đều phải diệt trừ đầu tiên. Phòng trang điểm chật ních người, Ngôn Khanh vừa nhìn thoáng qua đã bị dọa lui, khập khiễng xách theo túi đồ trang điểm tự mình đi giải quyết. Nhìn vào trong gương miễn cưỡng trang điểm xong, rốt cuộc tâm tình của Ngôn Khanh cũng chuyển biến tốt đẹp, cô cúi đầu vỗ vỗ chân trái đang co lên: “Hôm nay phải vất vả cho mày rồi, cố gắng kiên trì nhé.” Chị An Lan vì muốn đẩy mạnh hiệu quả chương trình, nên cố ý che giấu thân phận ca sĩ “Bông Gòn” của cô, đợi sau khi lên sân khấu mới công bố. Mặc dù không nổi tiếng như các minh tinh hoạt động nghiêm túc, nhưng ở trên mạng Bông Gòn vẫn có một bộ phận người hâm mộ phát cuồng vì cô. Đặc biệt là hai ngày nay, đột nhiên xuất hiện một fan thổ hào, đoán chừng thật sự không tìm thấy phương thức gửi tiền, nên đã đặc biệt gửi nhắn tin lên Weibo cho cô, kèm theo ảnh chụp màn hình một đống các bài hát muốn mua, nói: “Cho tôi số tài khoản ngân hàng.” Cô suýt chút nữa liền lên cơn đau tim. Ngôn Khanh cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô nhịn không được mà thỏa mãn sờ lên gương mặt. Nói về giàu có và gu thẩm mỹ, chắc chắn phải nhắc tới Hoắc tổng, đồ trang điểm anh mua cho cô dùng rất tốt, làn da tái nhợt vì đau của cô đều được che giấu ở bên dưới, vẻ đẹp vô cùng tự nhiên, không nhìn ra bất cứ sự khác thường nào. 9 giờ sáng, buổi ghi hình chính thức bắt đầu. 99 thí sinh dự thi tiến vào trường quay theo hình thức đồng đội hoặc cá nhân, trước khi vào địa điểm ghi hình bọn họ phải thông qua khu vực chuẩn bị. Nơi đó có 5 cấp độ ABCDF, thí sinh căn cứ vào trình độ của mình để lựa chọn một cấp bậc. Ngôn Khanh tò mò hỏi Âu Dương: “Vì sao không có E?” Âu Dương nói: “Kỳ thật F mà cậu nhìn thấy không phải F chân chính, mà là Fail, không đạt tiêu chuẩn.” Ngôn Khanh nghĩ, quá thảm, cô không thể chọn F, tốt xấu gì cũng phải tranh thủ nỗ lực —— Lấy D đi. Vì vậy thời điểm tự đánh giá trình độ của mình, cô thật sự chọn D. Trong bức ảnh chụp chung với mọi người, cô cong môi cười, thể hiện sự ngọt ngào, nghiêm túc dán cấp bậc lên eo mình. Khi giám sát ra hiệu đã tới lượt cô, Ngôn Khanh thẳng sống lưng, mỗi một bước chân đều giống đạp lên mũi đao, cắn răng vững vàng rảo bước tiến vào. “Mẹ kiếp! Thâm ca anh xem! Người đẹp!” Bên trong phòng thu, hầu hết các thí sinh dự thi đều ngồi đây, nhưng tiếng nói chuyện rất nhẹ, không dám lỗ mãng, đơn giản là vì —— Hội trường này được sửa sang lại suốt đêm, hiện tại trông có vẻ cao cấp hơn trước một bậc, khắp nơi tràn ngập mùi hương của nhân dân tệ chồng chất lên nhau. Càng quan trọng hơn chính là, chỗ ngồi của 99 người bọn họ tương đương với vị trí ở tầng 2, mà phía trên được thiết kế đài cao treo lơ lửng trên không trung. Đài cao này được phân chia thành 3 khu vực trái phải, phía trước dùng mành ngăn lại, không thể xác định bên trong có người hay không. Tuy nhiên bên trên có treo phông chữ —— “Ban giám khảo chất lượng cao.” Có những người này tọa trấn, làm gì có ai dám hé răng. Mặc dù như vậy, khi Ngôn Khanh bước ra ngoài, bầu không khí vẫn bị khuấy động lên không ít. “Thật xinh đẹp ——” “Bộ sườn xám này quả thực vô cùng tôn dáng.” “Thần thái này nghiền ép tất cả phàm nhân.” “Xinh đẹp như vậy mà tự đánh giá mình hạng D?!” Những tiếng nghị luận bên ngoài mành vô cùng cẩn thận, tuy nhiên bên trong mành lại cực kỳ náo nhiệt, một nhóm chat trên WeChat có tên là  “ Đội theo đuổi vợ của Thâm ca” ba người trong nhóm đang điên cuồng gửi tin nhắn. Những câu nói vừa rồi do Tô tổng gửi, ngón tay anh ta đang vô cùng hưng phấn, vỗ đùi truy hỏi: “Thâm ca! Anh tới đây theo đuổi vợ, khẳng định không có hứng thú với người này đi? Em có thể hay không ——” Lâm tổng: “Câm miệng, cậu trực tiếp đi tự sát đi.” Tô tổng: “Vì sao? Cậu cũng thích?” Tin nhắn mới trong nhóm chat chợt ngừng lại, hai người đều cảm giác được áp suất thấp tới dọa người. Tô tổng có dự cảm không tốt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh, da đầu ẩn ẩn tê dại. Một lát sau, Hoắc Vân Thâm: “Muốn chết như thế nào?” Tô tổng:??? Hoắc Vân Thâm: “Cô ấy là vợ tôi.” Tô tổng:!!! Hoắc Vân Thâm siết chặt tay vịn ghế ngồi, mười đầu ngón tay trắng bệch, xuyên qua tấm mành một chiều trước mặt, nhìn chằm chằm Ngôn Khanh trên sân khấu. Mái tóc dài dài của cô được búi thành kiểu tóc công chúa nhỏ nghịch ngợm, màu da trắng ngần có chút trong suốt. Độ dài của chiếc sườn xám màu hồng ruốc được cải tiến chỉ còn tới giữa đùi, ôm lấy vóc dáng của cô một cách vô cùng sinh động. Khe rãnh giữa đôi lông mày của anh lạnh như đao, khiến chính bản thân anh vừa rát vừa đau. Ngôn Khanh đứng trên sân khấu khom lưng chào hỏi mọi người, nâng chân bước tới vị trí chính giữa sân khấu. Tuy nhiên mới chỉ đi ra hai bước, cô đột nhiên cảm giác được có một tầm mắt nóng bỏng nào đó đang dừng lại trên người mình, thậm chí không hề bỏ qua bất cứ bộ phận nào, từ ngọn tóc đến gương mặt, xuống toàn thân…… Tất cả đều được quét qua. Cái nhìn vô cùng sâu nặng, vô cùng mãnh liệt. Không hiểu sao Ngôn Khanh cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía hàng ghế ban giám khảo. Bên trong là…… Ai.