Khánh Dư Niên
Chương 147 : Thi tập cùng ngôn chỉ
-Bán Nhàn Trai là cái gì vậy?
-Đó là tên một gian thư phòng, phụ thân nói, sau này phòng đó cho đại ca dùng, sau khi cưới sẽ bàn về nó. Đệ đã bảo Thất diệp chưởng quỹ đi làm một bức hoành phi, tên là Bán Nhàn Trai.
Phạm Nhàn cảm thấy một chút không thích hợp, ép hỏi nói:
-Vậy Bán Nhàn Trai thi tập là cái gì?
-À? Đó là những bài thơ hôm đó đại ca đã đọc trên đại điện, đã được học sĩ trường Thái Học tổng hợp lại. Bệ hạ chuẩn bị dùng danh nghĩa Văn Uyên các đưa bài cho nhà in, là đệ cầu phụ thân đi mang cái này trở về đây.
Từ lúc phường làm giấy Tây Sơn bị các quan viên hoàng thương tới điều tra, tới bây giờ vẫn chưa hồi phục được nguyên khí, hơn nữa nội khố bị trong cung cảnh cáo, không dám đi làm khó cho Đạm Bạc Thư cục nữa. Đạm Bạc thư cục rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi, tự nhiên phải chuẩn bị một kế hoạch phát triển lớn. Thất Diệp đại chưởng quỹ, Tư Triệt tiểu chưởng quỹ, hai người ánh mắt đều theo dõi bản thi tập này, trong cung bỏ ra một phần tiền, hơn nữa còn cho phép tư nhân được ấn hành phát bán, đây chính là một món hàng lớn à.
Thi tập này ai viết? Phạm Nhàn, Phạm Nhàn là ai? Phạm Nhàn là ông chủ phía sau của Đạm Bạc thư cục. Buôn bán kiếm tiền như vậy, bất luận là Thất Diệp chưởng quỹ của Khánh Dư đường, hay chính là chưởng quỹ âm hiểm đứng sau lưng là Phạm Tư Triệt, đều không có khả năng nhượng lại cho triều đình. Phạm Tư Triệt vốn cũng có chút thống hận huynh trưởng không chịu giao mấy hồi sau của Thạch Đầu ký ra, hôm nay thấy được thi tập này, lẽ nào chịu buông tha.
Phạm Nhàn thấy trên giấy viết năm chữ: Bán nhàn trai thi tập, còn viết trên mình ở bên dưới, trong lòng cười khổ. Đêm đó để che giấu hành tung nửa đêm tiến nhập hoàng cung, kết quả uống rượu nhiều quá thành cuồng tính, một lúc nhất thời không dừng miệng, những bài thơ này, không biết có bao nhiêu điển cố không thể nói rõ, nếu như muốn nói rõ ràng những điển cố này, chắc sách sử phải viết lại không biết bao nhiêu mà lần.
Tứ đại danh tác bị ngài hoàn chỉnh rồi sao? Thế bản tân ngữ nói cái gì? Luận ngữ? Kinh thi? Hắc hắc, thật đúng là không ngại ít, giá không bản Tư Trị Thông Giám? Xuyên việt bản Tư Mã sử ký? Toàn bộ có viết ra cũng không ai có ý kiến. (1)
Nghĩ tới một lượng công việc như vậy, Phạm Nhàn sợ tới rùng cả mình, nếu như thật sự tiếp tục mở rộng xuống, chỉ sợ Đạm Bạc thư cục thật phải đổi thành cục truyền bá văn hóa kiếp trước mất thôi. Thật ứng với bản thân mình năm đó đã phát ra chí nguyện to lớn ở Đạm Châu rằng: “Trường Văn Uyên các phải không, nếu ngươi muốn quay lại, ta sẽ chỉ giáo lại cho một lần, ngày đó ta uống quá nhiều, ai biết nói mò cái gì chứ.”
Hắn chủ ý đã định rồi, có thể lừa bịp quá khứ thì cứ lừa đi, thực sự cũng không phải tốt đẹp gì, cũng có chút đau cắt da cắt thịt ấy chứ. Dùng uống say mượn cớ quên hết thảy, dù thế nào đi nữa uống thêm lần nữa không khéo dễ bị chứng mất trí nhớ ấy chứ.
-Đây là tuyệt bản à.
Phạm Tư Triệt lắc đầu.
-Đệ xem không qua năm năm, lời đại ca nói không viết thơ phai nhạt đi, lại nhậm chức trở lại trong thi đàn, phỏng chừng kiếm một đống tiền.
Phạm Nhàn cười lắc đầu, ánh mắt rơi vào một trang giấy hồng phấn góc thư phòng, hiếu kỳ hỏi:
-Đó là cái gì?
Phạm Tư Triệt nói rằng:
-Danh mục quà tặng.
Phạm Nhàn nao nao, lúc này mới nhớ tới ngày đại hôn đã gần kề, thế nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, không cần phải nói, tâm tình của hắn cùng với lúc mới tới khánh miếu thì có khác biệt rất nhỏ. Mẫu thân của hắn không thể cùng tồn tại với hắn, hoàng đế hiện giờ còn có thể nắm trong tay tất cả, một ngày hoàng đế bệ hạ không nắm được mọi thứ trong tay, tới lúc đó, trưởng công chúa nhất định sẽ giết chết mình.
Có lẽ nói: nhất định mình phải giết chết trưởng công chúa.
Đại hôn lễ mà hắn chờ đợi đã lâu dần dần tới gần rồi, trong lòng Phạm Nhàn sinh ra một chút bất an cùng bi ai.
…
Sau mấy ngày Đạm Bạc thư cục rốt cuộc cũng bán Bán Nhàn Trai Thi Tập ra ngoài, lần này Đạm Bạc thư cục được quyền đưa bài cho nhà in, Phạm Nhàn tự mình dứt khoát vứt bỏ hẳn rồi. Hắn vốn tưởng rằng như thế là an tâm, không ngờ thư cục làm một nghi lễ, mượn lực của Phạm Nhàn, mời Tĩnh Vương thế tử, Tân Kỳ Vật thiếu khanh Hồng Lư tự… tất cả tới xem.
Phạm Nhàn lại càng hoảng sợ hơn khi muội muội tài ba Phạm Nhược Nhược của mình lại tán thành xuất đầu lộ diện làm hình tượng người phát ngôn, buổi ra mắt vô cùng náo nhiệt, mà chính hắn muốn mượn cớ bảo trì cảm giác thần bí của nhất đại thi tiên, trốn vào trong biệt viện hoàng thất, cùng Lâm Uyển Nhi nói chuyện luyến ái.
Bát phẩm Hiệp Luật Lang phun ra hơn trăm bài thơ làm cho một đời đại gia Trang Mặc Hàn thổ huyết tại đương trường, cố sự này từ lâu đã lan truyền ra khắp Khánh quốc rồi. Mặc dù có một vài bài thơ được truyền lưu ra ngoài dân gian, nhưng tập thơ này được xưng là tác giả tự tay chỉ giáo, tất nhiên không tầm thường chút nào. Quả nhiên, thi tập vừa mới bán ra ngoài kinh đô, thanh danh của Phạm Nhàn nhất thời lại được tăng lên một nấc thang mới.
Tiểu lâu tạc dạ hựu thu phong.
(Gác nhỏ đêm qua gió thu tới.)
Phạm Nhàn ôn nhu nhìn hôn thê của mình, mỉm cười nói rằng:
-Nàng nói biện pháp này không có kết quả.
Lâm Uyển Nhi mặt màu ủ ê, đôi môi khả ái chu lên nói:
-Nhiều ngày rồi cũng không được ra ngoài.
Kỳ thực vị tiểu cô nương này cũng biết, những chuyện gần đây ở kinh đô, tuy rằng nàng từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung, giống như được các nương nương ôm ấp trong lòng bàn tay vậy. Đồng thời nàng cũng ốm yếu ôn nhu, không có khả năng tạo thành thương tổn cho những nương nương này, mặc khác cũng bởi vì hoàng đế cũng yêu thương nàng vô cùng.
“Ngôn chỉ” nói về Trưởng công chúa, nàng tự nhiên không có thấy, nhưng dần dần cũng nghe được vài tin đồn. Sau đó lại nghe trưởng công chúa rời khỏi kinh đô đi tới Tín Dương. Trưởng công chúa đã từng tới biệt viện, mẹ con hai người ngồi đối diện có chút xa lạ một hồi. Trưởng công chúa liền lên xe ngựa rời khỏi kinh đô.
Lâm Uyển Nhi tuy rằng không biết Phạm Nhàn cùng chuyện mẫu thân phải rời đi có quan hệ như thế nào, nhưng nàng mẫn cảm vẫn nhận ra được tâm tình của Phạm Nhàn không vui vẻ như ngày xưa, cho nên nàng đề nghị tìm ngày ra khỏi biệt viện đi thưởng cảnh. Hồng Diệp ở tây sơn kinh đô rất có danh tiếng.
Nhưng nghe thấy hai chữ Tây Sơn, Phạm Nhàn nghĩ tới một phường làm giấy lũng đoạn thì trường ở kinh đô một thời gian, đã nghĩ tới vẻ mặt âm trầm khiếp nhược nhìn mình của trưởng công chúa rồi.
Phạm Nhàn rõ ràng trưởng công chúa đã rời khỏi kinh đô, căn bản đều là do hoàng đế bệ hạ, “Ngôn chỉ” của mình chỉ là cấp cho bệ hạ một cái lý do để thuyết phục với chính Thái Hậu mà thôi.
Tới đây phải giải thích một chút, vua tôi Khánh quốc hiện giờ đều gọi những truyền đơn bay lả tả khắp kinh đô như tuyết rơi hôm đó là “ngôn chỉ”. Bởi vì cho rằng đây là một cách làm sau khi nhân gian không có cách nào tố cáo, đành phải viết ra giấy đóng góp ý kiến.
Trong mấy ngày nay, kinh đô không ngờ cứ lập lại hành động “ngôn chỉ” làm cho Giám Sát viện khẩn trương một hồi, trong đó mới biết được một vài chuyện. Thì ra khổ dịch của mỏ đồng Thái Nguyên tới kinh thành ngự cáo trạng, nhưng căn bản không tới được văn viện, cho nên mới học biện pháp như thế.
Giám Sát truy theo căn cứ, không ngờ phát hiện ra những giấy tờ được cấp cho đám khổ dịch này không ngờ chính là giấy của phường làm giấy Tây Sơn!
Thế nhưng người giúp đám khổ dịch này viết ra cáo trạng hàm oan, cũng không làm sao mà tìm ra được, chỉ biết nét bút nhu nhuận được phát ra từ tay một người tướng số ngồi bên cạnh Khánh miếu. Thế nhưng Giám Sát viện khi tới đây tìm tòi mới phát hiện ra, địa phương này căn bản không có người nào là thầy tướng số cả --- ngoại trừ một đại tế tự cả đời dường như không bao giờ đi ra ngoài miếu kia.
Chuyện tình mỏ đồng tự nhiên giao cho Nhất Xử làm việc, rất nhanh chóng bắt một chuỗi quan viên ở Thái Nguyên quay về kinh, chỉ chờ sau một tháng thẩm vấn là trảm. Nhưng là đối với loại hành động “Ngôn chỉ” này, triều đình không thể chịu đựng được, cho nên tăng mạnh việc quản lý đối với những phường làm giấy, thế nhưng Trần viện trưởng đại nhân của Giám Sát viện, không có xử phạt mấy khổ dịch ở núi đồng, trong mắt mọi quan viên ở đây, Trần đại nhân dường như đã nhẹ dạ hơn rất nhiều rồi.
Hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn khuôn mặt u sầu của Uyển Nhi, mỉm cười đi ra phía trước, nhẹ nhàng vuốt vẻ cằm nàng, ôn nhu nói rằng:
-Tưởng cái gì đây? Trưởng công chúa đã trở về Tín Dương, chúng ta sau hôn lễ tự nhiên phải đi bái phỏng rồi.
Lời này tự nhiên là nói dối, Phạm Nhàn cả đời này cũng không muốn đi Tín Dương, còn mong muốn trưởng công chúa chết già ở Tín Dương. Đương nhiên hắn cũng biết, trước khi không thể động tới trưởng công chúa cùng thế lực đồng bọn thần bí của nàng, hoàng đế bệ hạ lại thích chơi chiêu dẫn xà xuất động, trưởng công chúa luôn luôn có ngày trở về.
Lâm Uyển Nhi miễn cưỡng cười nói rằng:
-Xem ra, hôm qua không vào cung, chàng cũng biết những việc gần đây trong cung, những nương nương đều tốt, chỉ là thân thể Thái Hậu dường như có chút khó chịu. Bệ hạ đối đãi với ta cũng không còn thân thiết như xưa rồi.
Phạm Nhàn trong lòng thở dài. Nghĩ thầm hoàng đế đang đau đầu hoàng tử cấu kết với lão mụ của nàng tới tột cùng là ai, thế nào còn có thể như ngày xưa.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, chợt nghe có thanh âm lão ma ma đi lên lầu. Phạm Nhàn phản xạ có điều kiện, cực kỳ tiêu sái thả người xuống, đeo bám trên bệ cửa sổ, chuẩn bị từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Lâm Uyên Nhi cười nói rằng:
-Thật đúng là thói quen rồi à?
Phạm Nhàn cười có chút ngượng ngùng, nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của Uyển Nhi, trong lòng nổi nên nhu tình, tiến tới ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói rằng:
-Trước hôn lễ đừng nghĩ nhiều mà mệt, về phần bệnh tình của nàng, đừng sợ, tất cả còn có ta, sau này còn ta mà.
Những cành cây xanh lá ngoài cửa vẫn quật cường duy trì sức sống của mình giữa gió thu, nỗ lực chứng minh bất luận ngoại cảnh tiêu điều như thế nào, chúng vẫn luôn luôn hướng tới điều gì tốt đẹp hơn.
Chỗ quẹo nơi thang lên lầu, đại nha hoàn Tứ Kỳ nhìn cô gia cùng tiểu thư một chỗ, không khỏi thè đầu lưỡi xinh đẹp của mình ra, thầm nghĩ Phạm gia cô gia đều là nhất đại tài tử, thì ra lại chẳng biết xấu hổ như vậy.
…
Đại hôn sắp tới, toàn bộ Phạm phủ đều rất náo nhiệt, trưởng công chúa không ở kinh đô, cho nên công tác an bài bên kia, dĩ nhiên là do Thục quý phi âm thầm ra tay chỉ điểm. Toàn bộ Phạm phủ ngoài việc cảnh thấy vinh quang, càng thêm cẩn thận vô cùng, rất sợ mình thiếu cẩn thận, không thích hợp với quy củ.
Nhưng quy củ bản thân nó cũng là một chuyện rất khó rồi. Thân phận của Lâm Uyển Nhi là quận chúa, chỉ là có tác dụng trong cung, đặt ở thế giới ngoài cung, thân phận của nàng cũng chỉ là con tư sinh của Lâm tể tướng, đầu năm nay mới được bệ hạ nhận thức. Cho nên đại hôn lễ này, tới cùng cũng chỉ là nghi lễ quận chúa bình thường thôi, quy cách đám cưới của nhi nữ các đại thần bình thường, thủy chung cũng không thể chấp nhận được.
Liễu thị sau một lần vào cung, rốt cuộc cũng chiếm được chỉ điểm chính xác của Thái Hậu, tuy rằng Thái Hậu cực kỳ không thích Lâm phủ có mặt trong hôn sự của ngoại tôn nhi bảo bối của mình, nhưng vẫn như cũ chịu nhún nhường, ngầm đồng ý cho Lâm phủ thêm vào hôn sự này. Đồng thời cũng tuyên cáo tiến hành nghi lễ đại hôn không theo phương thức quận chúa xuất giá.
Tuy rằng cao cấp trong Phạm thị biết chuyện có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng nghĩ tới cùng Tể tướng làm đám hỏi, cũng là chuyện rất có mặt mũi rồi, cho nên chuẩn bị cũng rất cẩn thận.
Chỉ là mọi người không hề nghĩ tới, phong cảnh đại hôn của Phạm Nhàn cùng Lâm Uyển Nhi, còn hơn cả tràng cảnh thành hôn giữa công chúa cùng phò mã, đều càng đáng cho mọi người phải nhớ trong nhiều năm.
----------oOo----------
======
Chú thích:
(1):
. Tứ đại danh tác: Tây Du Ký - Ngô Thừa Ân, Hồng Lâu Mộng - Tào Tuyết Cần, Thủy Hử - Thi Nại Am, Tam Quốc Diễn Nghĩa - La Quán Trung.
. Luận Ngữ là sách sưu tập ghi chép lại những lời dạy của Khổng Tử và những lời nói của người đương thời. Sách Luận Ngữ gồm 20 thiên, mỗi thiên đều lấy chữ đầu mà đặt tên, và các thiên không có liên hệ với nhau.
Đọc sách này, người ta hiểu được phẩm chất tư cách và tính tình của Khổng Tử, nhất là về giáo dục, ông tỏ ra là người thấu hiểu tâm lý của từng học trò, khéo đem lời giảng dạy thích hợp với từng trình độ, từng hoàn cảnh của mỗi người. Như có khi cùng một câu hỏi mà ông trả lời cho mỗi người một cách.
. Tư trị thông giám (chữ Hán: 資治通鑒/资治通鉴; Wade-Giles: Tzuchih Tungchien) là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống.
. Sử Ký Tư Mã Thiên (chữ Hán chính thể: 史記/史记, latin hóa: Shǐjì), còn được gọi bằng tên Sách của ông Thái sử (太史公書, Thái sử công thư) là cuốn sử của Tư Mã Thiên được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời ông sống. Vì là văn bản lịch sử Trung Quốc có hệ thống đầu tiên, nó ảnh hưởng cực lớn tới việc chép sử và văn chương Trung Quốc sau này, có thể so sánh Tư Mã Thiên với Herodotus và Sử Ký với cuốn Historiai của ông (theo quan điểm người phương Tây).
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
571 chương
18 chương
262 chương
9 chương