Khánh Dư Niên
Chương 145 : Truyền đơn như tuyết
Phạm Nhàn mỉm cười, nếu như trưởng công chúa ở trong cung có liên lạc với Bắc Tề, mà vô số điệp viên thủ hạ của hoàng đế căn bản không biết tình hình như thế nào, tuyệt đối không thể nào nói được, thở dài nói:
-Cho nên mới không rõ, vì sao hắn còn để cho trưởng công chúa ở trong cung, mà không phải điều tới đất phong nào đó.
-Trưởng công chúa là tiểu nữ nhi được Thái Hậu yêu thích nhất, là muội muội của hắn, hơn nữa hắn không cần sợ hãi chuyện gì.
-Thúc tự đánh giá xem sau khi chuyện này xảy ra, sẽ có phản ứng thế nào.
Phạm Nhàn rất tín nhiệm vào năng lực phân tích của Ngũ Trúc.
-Lập tức xuất động Giám Sát viện, tiêu trừ người nào tạo lên ảnh hưởng này, gia tăng ban thưởng cho trưởng công chúa, chứng minh đoàn kết của hoàng thất, chờ khi sự tình yên tĩnh rồi mới tìm một cơ hội, để cho Trưởng công chúa trở về đất phong của mình ở Tín Dương.
Ngũ Trúc lạnh lùng nói:
-Thời gian ban thưởng cho trưởng công chúa, hẳn là sẽ thuận tiện ban thưởng cho Thần quận chúa, đồng thời thăng quan cho ngươi.
Phạm Nhàn cười khổ, biết khả năng hắn nói là sự thực, nhưng nghe giống như có chút cười nhạt vậy.
-Vì sao hoàng đế không nghĩ ra sớm thủ pháp đơn giản này, bức trưởng công chúa ra khỏi cung, nếu như dựa theo lời thúc nói, hắn đã sớm biết trưởng công chúa có câu kết với Bắc Tề rồi.
-Thứ nhất, phương pháp này của ngươi rất biến thái. Thứ hai, hắn không cần bức muội muội của mình rời cung, hắn thích chờ những người ẩn dưới mặt nước hiện lên hết, sau đó tung một mẻ lưới bắt hết, hắn đã có thói quen làm những việc như thế này rồi.
Phạm Nhàn nghe được, Ngũ Trúc đối với năng lực của hoàng đế kia tin tưởng vô cùng, lông mày thoáng nhăn lại. Tuy rằng gia đình đế vương hết thảy là lũ hỗn đản vô tình vô nghĩa, nhưng nếu so sánh, vị hoàng đế đã gặp mặt hai lần kia so với trưởng công chúa thì ôn nhu hơn nhiều. Cho nên Phạm Nhàn vô ý thức bắt đầu quan tâm lo lắng sợ rằng vài năm tới sẽ phát sinh ra chuyện mưu phản.
-Chúng ta làm chuyện này, chẳng khác nào là giảm bớt thế cục trong cung? Trưởng công chúa ở trong cung hẳn là có đồng bọn.
-Ta đi điều tra.
Ngũ Trúc rất đạm mạc nói.
Phạm Nhàn lo nghĩ, bản thân mình vẫn lên chiếu theo kế hoạch tiến hành, cười khổ nói:
-Ta phải nghĩ biện pháp để cho trưởng công chúa rời khỏi cung đình một thời gian. Nếu không chưa tới thời gian hoàng đế bệ hạ tung một mẻ lướt bắt hết, ta đã sớm trở thành vong hồn dưới tay đối phương rồi. Hoàng đế bệ hạ có can đảm chờ, có thực lực chờ đối phương phát động trước, nhưng chúng ta thì không.
Một người có thế lực can đảm cấu kết với ngoại quốc, nếu như điên cuồng đối phó với Phạm Nhàn. Phạm Nhàn chỉ còn nước ôm mông Ngũ Trúc mà chạy trốn thôi. Tuy rằng chu du thế giới là mong muốn của Phạm Nhàn, nhưng nếu phải trả giá hết thảy những thứ như bây giờ hắn không muốn nỗ lực chút nào.
-Ta đi.
-Đi thôi!~ Phạm Nhàn vung tay phải lên, nghĩ mình quả thực có khí phái lãnh tụ của phong trào thanh niên học sinh.
Kiếp trước hắn xem qua rất nhiều phim nhựa về chiến tranh kháng chiến quân xâm lược, nghĩ Khánh quốc trong đêm tối như thế này cực kỳ giống với cảnh quân địch đánh chiếm Bắc Bình trước kia. Mình và Ngũ Trúc dũng cảm phản kháng kẻ xâm lược, bản thân cẩn thận vô cùng mà đi rải truyền đơn, hiệu triệu con dân Khánh quốc đứng lên phản kháng lại người thống trị vô sỉ.
Hắn mỉm cười quay về giường ngủ, dưới giường vẫn là chiếc rương, hắn không chút lo lắng. Sau khi Ngũ Trúc thúc bị mất hết kí ức về phương diện này, trên thế giới này người có thể mở cái rương cũng chỉ có một mình hắn.
Lúc ngủ say, hắn rơi vào giấc mộng ngọt ngào không gì sánh được, kinh đô đầu thu một hồi mưa tuyết, trưởng công chúa khiếp sợ rụt rè ai oán vô cùng mà leo lên xe ngựa, quay lại nhìn thoáng qua hoàng thành, sau đó rời khỏi cuộc sống của mình.
…
Kinh đô tháng chín đầu thu, thật sự là một cơn mưa tuyết lớn, truyền đơn màu trắng rải khắp bầu trời như mưa tuyết vậy, bay lả tả trong kinh đô mọi chỗ đều có, nhất là những nơi gần Văn Uyên các cùng trường Thái Học, càng nhiều hơn vô cùng. Lúc đó sắc trời mờ mờ, học sinh nhìn thấy những tờ giấy xa lạ này, nhìn đọc, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên trên mảnh đất Khánh quốc, xuất hiện cuộc chiến truyền đơn này.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn như cũ đánh giá cao nhiệt huyết của con dân Khánh quốc, đánh giá thấp năng lực điều khiển của Giám Sát viện cùng lục bộ nha môn. Nhưng mà trong vòng hai canh giờ, toàn bộ truyền đơn rải ra khắp kinh đô đều được tập trung ngay ngắn trước mặt nha môn bên cạnh dòng nước nước đường Thiên Hà.
Không ai có dũng khí cầm lấy truyền đơn, tuy rằng bách tính cực kỳ ít giao tiếp với Giám Sát viện, thế nhưng vẫn khiếp sợ hung danh của viện này, không ai nguyện ý đánh cuộc với tính mệnh của người thân mình.
Phản ứng của trường Thái Học cũng rất thần tốc, cùng ngày xin ý chỉ của bệ hạ, bắt đầu cuộc thi sớm hơn.
Mọi việc thi thố trong vòng nửa ngày, liên tục hạ phát, rốt cuộc thành công không chế được cục diện. Nhưng những lời đồn đại cũng sẽ không cánh mà bay, không cần phải hô hấp bằng không khí, cũng từ lâu truyền khắp hang cùng ngõ hẻm kinh đo. Mọi người thường xuyên bàn tán với nhau, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không hề biểu thị ý nói: “Ngài ăn chưa?” mà là nói… “Ngài xem chưa?”
Danh dự của trưởng công chúa ở trong kinh đô Khánh quốc vốn không tốt, dù sao người này hơn ba mươi tuổi vẫn không kết hôn, chuyện này bản thân nó cũng có chút quái dị rồi.
Cho nên trên truyền đơn lên án việc trưởng công chúa thông đồng với nước ngoài, tuy rằng đám bách tính không cần thiết phải tin tưởng hoàn toàn, nhưng vẫn như cũ tin rằng không có lửa sao có khói, vị tất không có người biết. Những người phụ nữ có chồng thì lại suy nghĩ càng giản đơn: già như thế còn không lập gia đình, khẳng định không phải là nữ nhân tốt đẹp gì.
Hoàng thất Khánh quốc lần đầu tiên đối mặt với loại cục diện như thế này, không khỏi có chút khẩn trương, tuy rằng Giám Sát viện thi thố rất đắc lực, nhưng trong hoàng cũng vẫn hoảng sợ không hết. Cung nữ thái giám thanh âm bước đi tận lực giảm nhẹ đi, nghe nói bệ hạ đã tức giận trong ngự thư phòng, mà Thái Hậu lão nhân gia cũng đi một chuyến tới Quảng Tín cung, mấy người nghe thấy, trưởng công chúa đã khóc rất lâu.
…
Trong phòng của Giám Sát viện, một sự trầm mặc yên tĩnh cùng xấu hổ. Đầu mục của Bát Xử lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ. Trần Bình Bình ngồi trên xe đẩy, lấy tay vuốt chòm râu của mình, nhìn tờ truyền đơn, cười ha hả quái dị.
Trần đại nhân có thể cười, nhưng những người bên dưới không ai dám cười, ai cũng biết cái tờ truyền đơn này viết những thứ gì.
-Các ngươi nói một chút, xem trên truyền đơn viết mấy phần giả?
Trần Bình Bình rốt cuộc cũng đè nén được khoái ý trong lòng mình, nhìn đám thuộc hạ.
Đứng mũi chịu sào tự nhiên là đầu mục Bát Xử, nắm giữ việc xuất phẩm văn tự ở kinh đô, hiện giờ chức của hắn giống như là trưởng phòng giáo dục vậy. Kinh đô ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn đã sớm sợ tới không nói được, vì vậy đã trả lời câu hỏi của viện trưởng đại nhân, giành báo cáo trước:
-Giấy là của phường làm giấy Tây Sơn, thuộc về quản lý của nội khố. Mực là mực của Vạn Tùng đường, cũng không có bối cảnh gì.
Trần Bình Bình cau mày, nhìn hai mắt hắn, trách cứ nói:
-Ta chỉ hỏi ngươi thật giả, ai hỏi ngươi là ai viết chứ.
Đầu mục Bát Xử lau hồ môi trên trán, đáp:
-Nói xấu công chúa, vọng ngôn quốc sự, gây xích mích thị phi, tự nhiên không một phần là thật.
Trần Bình Bình cười cười, chỉ là dáng cười có chút âm hàn, cửa sổ vẫn bị một miếng vải đen bịt kín, cho nên có vẻ như trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
-Đều là giả sao?
Trên truyền đơn nói hiệp nghị bí mật giữa trưởng công chúa và Bắc Tề, nói đem đầu mục gián điệp của Bắc Tề tặng cho đối phương. Đầu mục tứ xử Ngôn Nhược Hải nhíu mày nói:
-Chuyện của Ngôn Băng Vân, khẳng định là có người trong triều tiết lộ ra, hơn nữa thân phận phải cực cao. Nhưng nếu như nói là trưởng công chúa, thuộc hạ thực sự không giải thích được, đối với nàng như vậy có chỗ tốt gì.
-Trên truyền đơn nói, có đêm, Trang Mặc Hàn gặp công chúa trong Quảng Tín cung.
Trần Bình Bình làm như vô tình nói.
Ngôn Nhược Hải lắc đầu:
-Trang đại gia là Thái Hậu triệu vào trong cung, việc này không thể làm chứng cứ được.
Trần Bình Bình rất tán thưởng mà nhìn hắn một cái, nói rằng:
-Băng Vân ở trong tù của Bắc Tề, ngươi còn có thể bình tĩnh phân tích như vậy, không tồi.
Hắn bỗng nhiên bình tĩnh nói:
-Nhưng mà.. đối tượng có thể nghi, nên hoài nghi, không nên quên, bản viện chỉ là thuần phục bệ hạ, thuần phục hoàng thất, cũng không phải là đơn độc thuần phục một người trong hoàng thất.
Hai mắt hắn bình tĩnh nhìn một người đang ngồi ở phía sau. Người nọ là đầu mục của Nhất Xử Giám Sát viện Chu Cách, chuyên giám sát các quan viên trong triều, là một người có quyền lực lớn nhất trong tám Xử của Giám Sát viện.
Chu Cách gật đầu, nhíu mày nói:
-Biết chuyện của Ngôn Băng Vân, bao gồm có ta và Ngôn đầu mục bên trong, chỉ có năm người, nếu như nói trưởng công chúa có liên quan tới chuyện này, nàng lấy tin tức này ở đâu?
Trần Bình Bình vẫn như cũ lẳng lặng nhìn hắn, bảy vị quan lớn bên trong đây dần dần cảm giác được bầu không khí có chút quỷ dị.
Trầm mặc một hồi lâu, Chu Cách vẫn bình tĩnh như cũ, chau mày, dường như tự hỏi nếu như trên giấy viết là chuyện thực, vậy trưởng công chúa lấy được tin tức tình báo từ đâu. Thế nhưng hai vị đầu mục ngồi bên cạnh hắn, cũng thấy rõ ràng một giọt mồ hôi, từ trên tóc mai hắn chảy xuống.
Trần Bình Bình vân bình tĩnh như cũ nhìn hắn.
…
Chu Cách nhíu mày, bỗng nhiên mở miệng nói rằng:
-Đại nhân, vì sao nghi ngờ ta?
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, Trần Bình Bình chậm rãi nhắm mắt, thản nhiên nói:
-Bởi vì ngươi rất ngu xuẩn.
-Vì sao không thể là Ngôn Nhược Hải? Bán con cầu vinh chẳng hạn, trên thế giới này chuyện này không hiếm thấy.
Chu Cách biết rõ chuyện Ngôn Băng Vân bị bắt lúc đó, mình nhất định sẽ gặp phải chuyện không may, cười khổ một tiếng, nhìn Ngôn Nhược Hải.
-Ngươi là đầu mục của Nhất Xử, Phí Giới cũng già rồi, nếu ta lui ra phía sau, theo lý người tiếp quản viện này phải là ngươi.
Trần Bình Bình không mở mắt, bình tĩnh nói rằng:
-Rất đáng tiếc, ngươi biết ta có an bài khác, cho nên không cam lòng. Đối phương hứa hẹn cho ngươi quyền nắm giữ Giám Sát viện sau này. Theo ý của bệ hạ, chuyện thú vị này còn có thể để một thời gian nữa, thế nhưng thật không ngờ ngày hôm nay thế gian này xảy ra cơn mưa giấy như tuyết thế này, làm cho chuyện tình phải sớm xốc lên.
Trần Bình Bình thản nhiên nói:
-Cho nên bản viện không thể làm gì khác hơn là phải xử lý sớm.
-Cảm tạ đại nhân thành toàn.
Chu Cách biết, nếu để bệ hạ tự mình giải quyết chuyện này, kết cục của mình hẳn là càng bi thảm hơn rồi. Hắn hô hấp trở nên có chút khó khăn, gian nan.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
571 chương
18 chương
262 chương
9 chương