Severus khó chịu cầm đôi đũa lên, chọc chọc bát, cuối cùng quyết đoán biến đũa thành dĩa, cuộn mì trong bát trước mặt lên, lúc này mới phát hiện trong bát chỉ có một sợi mì duy nhất dài vô cùng, nếu quả thật chỉ ăn một hơi như Harry nói thì miệng mình phải phi thường lớn mới vừa. Hắn nhìn Harry đứng một bên, không nói gì thêm, chuyên tâm ăn mì. Hắn cảm thấy bát mì trước mặt thật sự là mĩ vị, ngon hơn hẳn nhưng món trước đây mình ăn, đây cũng là lần đầu tiên có người đặc biệt vì sinh nhật hắn mà chúc mừng, đặc biệt vì hắn là nấu ăn. Trước kia Lily tuy rằng tặng cho mình quà giáng sinh hoặc quà năm mới linh tinh, nhưng cô chưa từng chú ý sinh nhật của hắn, có lẽ là bởi vì lớn tuổi rồi, hắn cũng không nói cho Lily sinh nhật của mình, kể từ khi mẹ hắn qua đời, trong trí nhớ của hắn, tựa hồ sinh nhật nào cũng trải qua một mình. Harry tuỳ tay kéo ghế ngồi xuống bên Severus, nhìn giáo sư ăn mì trường thọ mình làm, không hiểu sao lại có một loại cảm giác thoả mãn tràn ngập trong lòng cậu, điều này làm cho cậu quyết định sau thường xuyên làm món ngon mang tới cho Severus, nhìn dáng người hơi gầy của giáo sư, tóc đầy dầu, da vàng vọt, Harry liền biết người này không chăm sóc tốt bản thân, làm thế sẽ khiến hắn quan tâm nhu cầu cho mình, hơn nữa nhìn hắn ăn đồ mình nấu, mình cũng sẽ cảm thấy phi thường vui vẻ. Harry lấy lễ vật trong túi ra, đặt lên bàn, nói với Severus: “Giáo sư, đây là quà sinh nhật của ngài, hi vọng giáo sư sẽ thích.” Severus ăn hết bát mì trên bàn, mới buông dĩa ăn, lau miệng, cầm lễ vật của Harry, mở gói bọc bên ngoài, bên trong là một hòm, mở hòm ra, bên trong có ngăn kéo nhỏ và vài ngăn nữa, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn ra có tác dụng gì. “Potter, đầu óc của ngươi bị cửa kẹp sao? Hay là ngươi cho rằng giáo sư này còn cần đồ chơi.” Severus nhìn Harry, vẻ mặt không chút nào thay đổi. “Giáo sư, ngài phóng to nó lên đi.” Harry phi thường tự hào với lễ vật này, đây là chính tay cậu thiết kế, tuyệt đối sẽ làm bậc thầy Độc dược hài lòng. Severus phóng to cái hòm, nó dài chừng 1 thước 4, rộng 1 thước, cao 1 thước 2, hắn đi vòng quay hòm rồi mở ngăn kéo ra nhìn, vẫn không hiểu nó có tác dụng gì. Harry cười đi đến bên hòm, mở ngăn kéo ra, rút then cài ở bốn phía, nắp ngăn kéo liền bung xuống, bên dưới ngay lập tức có hai thanh dài cố định, chỉ đơn giản vậy đã có một cái bàn hình thành. Cậu lại mở các ngăn khác ra, bên trong là vạc nấu, bình thuỷ tinh, bếp, các loại chai đựng Độc dược, thậm chí còn có nơi để làm mát Độc dược. Đây là một bàn thí nghiệm Độc dược có thể mang theo bên mình. Ánh mắt Severus càng lúc càng sáng. Hắn vươn tay vuốt ve chiếc hòm, cảm giác thấy trên có phép chống thấm nước, phòng cháy, chống phân huỷ, xem ra bàn thí nghiệm Độc dược này làm không hề đơn giản. Mặc dù phi thường vừa lòng với lễ vật của Harry, Severus vẫn không nói một tiếng cảm tạ, hắn nhìn nhìn Harry, bình thản nói: “Ngồi xuống, ăn bữa tối đi.” Nói xong dựa theo trình tự Harry vừa làm đem hòm trở về trạng thái cũ, thu nhỏ lại, rồi nhanh chóng bỏ vào túi của mình, vỗ vỗ. Tối hôm đó, lần đầu tiên Harry ăn bữa tối với Severus Snape, hơn nữa lại là bữa tối do chính tay mình làm. Sinh nhật hôm nay, Severus không một mình vượt qua như trước, sinh nhật hôm nay, Severus nhận được lễ vật rất vừa ý, sinh nhật hôm nay, Severus ăn bữa tối mà hắn cảm thấy ngon nhất từ trước tới giờ, sinh nhật hôm nay, Severus rốt cuộc đã có người làm bạn. Sáng sớm, trong đại sảnh của Hogwarts, từng đàn cú mèo chen chúc nhau bay vào, sải cánh bay qua bốn dãy nhà, thảy xuống một phong thư, đương nhiên thỉnh thoảng cũng rơi rớt một hai cái lông chim. Đương nhiên không phải cú mèo nào cũng đưa bưu kiện chuẩn xác vào trong tay người nhận, có khi cũng rơi vào trong bát, đĩa và chén. Tất nhiên là đa số ở Gryffindor, còn Slytherin thì tuyệt đối không có khả năng. Đang hưởng dụng mĩ vị, Harry nhìn thấy một bức thư viết trên da dê bay lượn trước mặt mình, sửng sốt, ai viết thư cho mình? Dudley nếu gửi, cũng là một chồng, ở trong phong bì thư, giấy da dê như vậy không có khả năng. Harry đang định cầm thư mở ra liền có một cánh tay từ phía sau cướp mất, Harry ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện giáo sư Snape đứng ở phía sau mình, trong tay cầm lá thư vừa rồi, quơ đũa phép thi triển một loạt phép kiểm tra, xem ra hắn vừa rồi nhìn thấy thần sắc hồ nghi của Harry. “Giáo sư Snape, buổi sáng tốt lành.” Harry đứng lên, ân cần hỏi thăm, “Phong thư kia tựa hồ là của em a.” “Ta biết ngài Potter lớn lên ở Muggle, nhưng phiền toái ngươi chú ý đến lễ nghi giới phù thuỷ.” Môi mỏng của giáo sư Snape khẽ mấp máy, phi thường bất mãn với việc Harry lớn mật tuỳ tay mở thư khả nghi như vậy, quả thực không có một chút cảnh giác nào, “Hơn nữa ngươi không phải Gryffindor lỗ mãng, ngu xuẩn mà là Slytherin cẩn thận.” “Dạ, em đã biết.” Harry đã sớm miễn dịch với nọc độc của giáo sư Snape, “Phong thư này…” “Cho ngươi.” Severus kiểm tra thư hoàn toàn không có nguy hiểm gì, trả lại cho Harry, “Hi vọng đầu óc ngươi không toàn nước bí rợ đến mức không có năng lực tự hỏi, nên biết cái gì không được làm, cái gì phải làm.” “Em đã biết, giáo sư.” Harry trực tiếp mở thư ra, rút tờ giấy bên trong đọc, lại nhét trở về, ngẩng đầu cười nói với Severus: “Giáo sư, là thư mời, người gác rừng Hagrid mời em đến nhà ông ta.” “Ngươi quen Hagrid sao?” Severus nhíu mày, hỏi Harry, “Sao hắn lại mời ngươi đến?” Harry lắc đầu liên tục, vội vàng nói: “Không hề quen biết, hay là tại lúc giáo sư McGonagall mang em đến Hẻm Xéo mua đồ, gặp một lần tại Gringotts.” “Hừ, Gringotts.” Severus nghĩ đến cấm địa ở lầu bốn, trong lòng đã nhất thời rõ ràng, hắn không kiên nhẫn nói: “Potter, ta tin tưởng ngươi biết rõ nên kết bạn với ai.” Nói xong phất vạt áo bào, đi lên dãy bàn giáo sư, hi vọng tiểu tử này có thể hiểu được không nên tiếp xúc với tên trung thành với Dumbledore kia, nếu không sẽ phát sinh chuyện gì hắn cũng không nói chính xác được. Đối với người khổng lồ đơn thuần này, Harry kỳ thật không có ấn tượng xấu nào, chỉ nhớ rõ ông ta tựa hồ rất thích các loại động vật và chó ba đầu là sủng vật của ông. Cậu kỳ quái là bình thường không hề gặp sao lại đột nhiên viết thư mời cậu? “Draco, cậu nói tớ có nên đi không?” Harry hỏi Draco ngồi cạnh mình. “Chính cậu quết định đi.” Draco buông dĩa, dùng khăn ăn lau miệng, mới nói, “Dù sao tớ không tán thành việc cậu chạy loạn khắp nơi, lại còn gặp người bán khổng lồ phi thường sùng bái Dumbledore kia, khó đảm bảo ông ta sẽ không gây bất lợi với cậu.” “Sao nghiêm trọng vậy?” Harry nghẹn họng trân trối nhìn Draco, không hiểu sao cậu ta lại nói vậy, “Tớ gặp ông ta ở Gringotts cũng đâu phải thực sự hung dữ a?” “Khi đó, cậu là một phù thủy hiền lành chuẩn bị vào Hogwarts, bây giờ cậu là hắc phù thủy Slytherin tà ác.” Nghe bọn họ nói chuyện, Pansy xen vào, “Tuy vậy tớ cũng không hẳn không có hứng thú với người giống hệt dã thú.” Toàn bộ nhóm rắn nhỏ Slytherin không khỏi đầy mặt hắc tuyến, tư duy của Pansy nữ vương không phải ai cũng có thể lý giải. “Harry, cậu không hề quen ông ta, vậy thử ngẫm lại xem, sao ông ta vô cớ mời cậu được, nhất định có mục đích gì đó.” Blaise ngồi đối diện khuyên bảo, nhóm rắn nhỏ phụ cận gật đầu, hiển nhiên đồng ý với ý kiến của Blaise. “Vậy các cậu không muốn biết nơi đó giấu cái gì sao?” Harry nhìn Draco và Blaise, còn nữ vương Pansy, Harry ở trong lòng lau mồ hôi, vẫn là quên đi. “Cậu cho rằng đại ngốc kia sẽ biết?” Draco nhìn Harry. “Nhưng ngày đó tớ thật sự thấy ông ta ở Gringotts, hơn nữa ông ta cũng nói mình giúp Dumbledore lo chuyện trọng yếu a.” Harry cảm thấy đôi khi thông minh quá cũng không tốt. “Phỏng chừng Hagrid chỉ là cái bẫy, che dấu mọi thứ.” Blaise suy nghĩ nói. Harry ở trong lòng chảy đầy mồ hôi, thầm nói: Các cậu thật là suy nghĩ nhiều, sao phải lo lắng lắm vậy a. “Nếu như vậy, để tớ viết thư từ chối đi.” Harry ngẫm lại, quết định không đi, dù sao cậu cũng đã biết vật ở lầu bốn kia là cái gì. Nếu muốn nhìn thấy Hòn đá Phù thuỷ, đợi Quirrell đưa cho nghĩa phụ rồi nhìn sau. Hẳn yêu cầu nho nhỏ này nghĩa phụ sẽ đồng ý a. Draco bọn họ phi thường đồng ý với quyết định này của Harry, Pansy lấy bút lông chim trong túi xách ra cho Harry, cậu trực tiếp viết lời từ chối xuống bên dưới, giao cho gia tinh đưa Hagrid.