Khai Quốc Công Tặc
Chương 87 : Hồng trần (3)
Giấu những hoang mang trong lòng, từ lúc chạng vạng tối, Liên tỷ lương thiện đến tận hừng đông mới lau vết thương chấm thuốc cho Trình Danh Chấn một lần nữa. Cả hai người đều rất xấu hổ, khó tránh khỏi cảm giác lạ lẫm không phối hợp được. Miệng vết thương trên người Trình Danh Chấn chảy máu sưng tấy khiến Liên tỷsợ hãi đến trắng bệch cả mặt, chỉ sợ người thiếu niên trách mắng mình. Nhưng hắn lại rất bình thường nói:
- Không đau, máu này sớm muộn gì cũng chảy. Chảy hết rồi không chừng miệng vết thương sẽ nhanh chóng bình phục hơn.
- Là ấ ngốc, không biết hầu hạ!
Liên tỷđỏ mắt lên ngượng ngùng xin lỗi.
Thấy Liên tỷ khóc, trong lòng Trình Danh Chấnlại càng sợ, nghiêng đầu nghiêng đầu cười an ủi:
- Tỷ cũng không phải thầy thuốc, buộc dây vải sẽ thấy khó. Mấy ngày nay khi ta hôn mê, không phải tỷ đã chăm sóc ta rất tốt đó sao? Như vậy đi, ta nhắm mắt lại, thẳng lưng bất động, tỷ cứ coi như lúc ta còn hôn mê là được.
- Trình thiếu gia là người tốt!
Liên tỷ lau nước mũi, thấp giọng trả lời một câu. Theo cách xử lý của hắn, quả nhiên tốc độ bôi thuốc và quấn vải nhanh hơn rất nhiều. Dù vậy, mấy vết thương lớn nhỏ khi đã được xử lý cũng phải mất gần nửa canh giờ, làm Trình Danh Chấn đau đớn đếnsắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc xuống thái dương.
Liên tỷ thấy vậy, chẳng quan tâm tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa mà vội chạy ra ngoài tìm canh sâm. Uống hai bát canh sâm xong, trên mặt Trình Danh Chấn rốt cuộc cũng có được một tia huyết sắc, hắn quay về bên giường, yếu ớt thở hổn hển.
- Thiếu gia, Trình thiếu gia? Ngài không thể đi được!
Liên tỷ sợ hãi, nhỏ giọng gọi hắn.
- Ta, ta không sao. Tôn Đà Tử đáng chết, thuốc của y sao hôm nay lại giết người như vậy, ta còn không bằng cả hôn mê nữa.
Trình Danh Chấn thở dốc rồi nhắm mắt lại.
- Không được, thiếu gia mà không tỉnh lại, thì Thất đương gia sẽ chết mất!
Liên tỷ thấy cuối cùng hắn có thể mở miệng nói chuyện, liền nín khóc mỉm cười. Đang nói đột nhiên lại phát hiện ra cái tật xấu ở miệng liền vội cúi đầu, chỉ e hắn sẽ nhìn thấy.
Hắn căn bản là không đủ sức mở mắt nhìn nàng, vết thương làm hắn đau toàn thân. Vì để tránh cho Liên tỷ khỏi sốt ruột. Hẳn đáp lại:
- Thất đương gia, tỷ nói Đỗ Quyên sao? Mấy ngay nay, e rằng ta đã khiến cô ấy phải suy nghĩ lo lắng nhiều rồi.
- Thiếu gia biết?
Liên tỷ ngạc nhiên ngẩng đầu lên rồi lại vội cúi đầu xuống:
- Thiếu gia biết, biết Thất đương gia hằng ngày, hằng ngày đều tới thăm ngài? Vì chuyện này mà khiến Tam đương gia không thoải mái. Nhưng Thất đương gia...
Liên tỷ vừa nói đến đây, hắn liền ngắt lời chị ta:
- Tam đương gia là Ba Lạt thúc sao? Ông ta về doanh trại rồi hử? Chuyện này là khi nào thế?
- Muộn hơn so với các cậu một ngày. Mấy hôm nay, liên tục có các huynh đệ từ bên ngoài trở về. Nghe nói Đại đương gia chuyển bại thành thắng, đánh cho cái tên gọi là Vương Thế Sung chạy trối chết. Bọn đệ tử đã chủ động xin gia nhập. Nhưng bọn chúng nhìn qua cũng không phải là người đứng đắn. Thất đương gia khuyên Đại đương gia đừng thu nhận và giúp đỡ bọn chúng!
- Ồ!
Hắn trả lời, thuốc trên vết thương đã bắt đầu phát huy tác dụng, cảm giác nóng hầm hập được thay bằng sự đau đớn, cả cơ thể bắt đầu trở nên mềm nhũn ra, cố gắng lắm mới tập trung được tinh thần.
- Lục đương gia nói mọi người có thể sống sót trở về, ít nhiều cũng là do kế sách của cậu tốt. Cái tên họ Vương kia rất nổi tiếng, không ít đương gia đã thua trong tay y.
Chỉ e hắn sẽ ngủ như trước kia, Liên tỷ không ngừng tìm đề tài để nói chuyện.
- Ồ!
Trình Danh Chấn lại mơ màng gật đầu. Đến giờ, rốt cuộc hắn cũng thăm dò được hôm đó ai liều mạng cùng mình. Vương Thế Sung, viên tướng lĩnh này lợi hại thế sao? Vang dội hàng đầu, gần đây hắn chỉ nghe nói đến những người như Lai Hộ Nhi, Trương Tu Đà, Lý Húc và Vũ Văn Sĩ Cập, so với các hào kiệt đương thời này thì y không có gì nổi tiếng. Nhưng người kia dùng binh cũng rất quyết đoán, không ngờ đánh cho nhóm giặc cỏ trở tay không kịp. Nếu không phải lợi dụng y bị thắng lợi làm cho váng đầu, thì việc mình mai phục đơn giản kia cũng chưa chắc đã có hiệu quả gì.
- Vừa bị thất bại ở kênh đào, họ Vương liền rút vào thành Quán Đào. Mấy huyện thành xung quanh đều không dám xuất đầu, như vậy, các huynh đệ bị đánh tan mới tìm được cơ hội để vượt qua kênh đào trở về trong trạch. Lúc mới bắt đầu, nghe nói Trương đại vương chiến bại, mọi người đều nghĩ rằng sẽ không có đường về. Kết quả cậu đoán xem?
Liên tỷ khẽ cười, liếc nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng:
- Kết quả là hương nến và tiền giấy chỉ bốc khói lên, người vẫn trở về nguyên lành. Biến cả nhà thành vừa khóc vừa cười hỗn loạn hết cả.
- Hèn chi không được bọn thổ phỉ lại góp tiền giúp mình.
Trình Danh Chấn thủ thầm trong lòng. Hắn cũng thấy suy nghĩ này rất đuối lí, lại bắt đầu đi tìm lý do khác cho mình. Thổ phỉ chính là thổ phỉ, mặc dù trong bọn họ cũng có mấy người tốt như Liên tỷ thì cũng chỉ là thổ phỉ. Còn Bình Ân Trình gia cũng có nhiều thế hệ trung lương, không nên liên quan đến bọn thổ phỉ.
Nghĩ như vậy nên thái độ của hắn với Liên tỷ cũng dần phai nhạt đi. Người phụ nữ lương thiện không thấy sự đấu tranh trong nội tâm hắn, chỉ nghĩ hắn vì quá nặng thương thế mà tinh thần uể oải, tốt hơn hết vẫn nên chăm sóc tốt cho hắn. Nàng liền lấy khăn lau mồ hôi cho hắn liên tục.
Cảm giác được sự mát lạnh của khăn lau khiến hắn dễ thở hơn, nhưng tác dụng của thuốc lại khiến cho hắn lâm vào mơ hồ. Trong lúc mơ hồ hắn còn nghe thấy tiếng Liên tỷ kể cho hắn nghe những chuyện thú vị trong Cự Dã Trạch. Kể về hoàng tử vịt ấp trứng trong bụi lau sậy, chuyện hồ ly vào ăn trộm gà bị chó bắt được, chuyện hoa sen nở mùa hè, còn mùa đông có tuyết rơi. Trong lúc mơ màng hắn nói năm đó phụ thân cõng hắn đi xem Trường An, lạc đường thế nào, đứng bán đồ chơi bằng đường mà khóc cạnh chiếc xe lớn...
Sự hạnh phúc và đau khổ này mới như từ hôm qua tự nhiên được nhắc lại thật thân thiết. Hắn nhớ rõ đã lâu rồi mình không nhắc tới, không dám nói với mẹ, sợ mẹ đau lòng sẽ khóc hai mắt đẫm lệ. Cũng không dám nói với bọn Vương Nhị Mao, nếu không sẽ bị họ coi là khoe khoang. Chỉ có trong Cự Dã Trạch là không cần e dè điều gì. Dù gì sau này mình cũng dời khỏi đây, sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nơi này nữa.
- Vậy cậu không có ca ca sao?
Bàn tay to có vẻ hơi thô của người phụ nữ lau mồ hôi cho hắn, chủ nhân của bàn tay dịu dàng hỏi.
- Không! ở nhà chỉ có mình ta! Vốn dĩ ta có một đệ đệ, nhưng vì chuyện của cha xảy ra mà không bảo vệ được.
Trình Danh Chân thở hắt ra, cười khổ đáp.
- Ta nghĩ gia đình các ngươi sẽ có rất nhiều tỳ nữ, người hầu. Mỗi lần ngươi ra ngoài tiền hô hậu ủng, uy phong gấp trăm lần ấy nhỉ!
Người phụ nữ dùng cái muôi nhỏ múc canh sâm để hắn uống, sau đó cười nói.
- Gạo bên kinh thành đắt, ai gia là quan tốt, không lất nhiều tiền. Lúc đó ta vẫn còn nhỏ vẫn chưa có tỳ nữ
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
11 chương
20 chương
73 chương
13 chương
126 chương