Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Chương 38
Lãnh Tĩnh suy nghĩ thật lâu, lại phát hiện bản thân hoàn toàn không biết nên xưng hô như thế nào với người đàn ông ngạo mạn trước mặt, bác trai? Chú?
"Ông Địch........."
"Tôi không họ Địch" - Ông ta cắt ngang lời cô, tỏ ra bộ dáng tự nhiên.
"Hả?"
Đối với sự ngạc nhiên của Lãnh Tĩnh, ông ta có vẻ bất mãn, Lãnh Tĩnh càng ngày càng ngu ngơ, "Ông.... không phải ba của Địch Mặc?"
"Nói đúng ra, tôi là đại diện cho mẹ của Tiểu Thánh Nhân đến tìm cô".
"Hả??"
Giọng khá cao của cô trong nháy mắt hấp dẫn vô số đôi mắt của mấy khách của bàn lân cận, Lãnh Tĩnh khẩn trương hạ giọng ngay, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh người, "Mẹ của anh ấy không phải đã mất rồi sao?"
"Là vợ hiện tại của ông Địch".
"À... thì ra là mẹ nhỏ..."
Ông già hung dữ trừng mắt liếc cô một cái, hiển nhiên cái gọi mẹ nhỏ này của cô đã chọc tức ông ta.
"Thứ cho tôi nói thẳng, ba của Địch Mặc còn không có biểu hiện gì, bà ta là mẹ kế thì gấp gáp cái gì, có phải là hơi quá...... Bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác không nhỉ?"
Phỏng chừng Lãnh Tĩnh vừa chọt trúng tử huyệt, chỉ thấy ông ta nổi giận đùng đùng hai tay đập mạnh trên bàn, "Đồ con gái không có giáo dục!"
Lúc này, khách ăn của mấy bàn ăn bên cạnh, hầu như tất cả những người ở quán cà phê bên ngoài cũng nhìn sang bên này, nhưng người-Lãnh-Tĩnh-đến-lúc-này-vẫn-còn-chưa-biết-tên rất nhanh đã nhớ lại hành động của chính ông ta mới có biểu hiện không có giáo dục, đè nén cơn giận xuống thấp, khôi phục vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, "Tóm lại, lấy tiền bạc làm việc, cô biết làm như thế nào rồi chứ?"
Lãnh Tĩnh chậm rãi mở phong bì, nhìn con số trên tờ chi phiếu, có người nào từng ngờ tới một đệ nhất thùng vàng như cô như vậy mà phải dùng phương pháp này đạt được. Cái trò chơi chi phiếu này trước giờ cô chưa từng thấy qua, "Chỉ cần đến ngân hàng được chỉ định thì có thể đổi lấy tiền mặt, thật không?"
Ông ta không nói chuyện, một bên lấy điện thoại di động ra, một bên lấy ngón tay đẩy cái chi phiếu trên tay cô cao hơn một chút làm cô giơ chi phiếu lên, giống như phạm nhân giơ bảng phạm tội; mà ông ta, tới gần cô, dựng thẳng hai ngón tay giống như tư thế Yeah! sẵn tay nhấn nút chụp.
"Có tấm hình này, nếu như cô đổi ý, Tiểu Thánh Nhân cũng sẽ không cưới cô, phải biết rằng nó hận nhất là những cô gái thấy là tiền mắt sáng rỡ, tự giải quyết cho tốt đi".
Lãnh Tĩnh thật không mở miệng ra được bởi vì... cô bị ông ta làm bực sắp chết rồi.
Ông già ra trận đầu đánh thắng vẻ vang quay đầu bỏ đi, Lãnh Tĩnh mới tỉnh hồn gọi ông ta, "Mẹ kế của Địch Mặc.... Tôi nói là.. bà Địch, vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ tôi gả vô nhà họ Địch có thể tạo ra uy hiếp gì sao?"
"Bà ấy mới không phải là người ác độc như cô nghĩ, bà ấy làm như vậy hoàn toàn là vì Địch..." - Ông ta tựa như lúc này mới nhớ tại sao bản thân dựa phải giải thích với loại con gái không có giáo dục như vậy, nhíu nhíu mày, nói qua loa cái gì mà chớ có lên tiếng, cũng không thèm quay đầu lại đi luôn.
Để lại một mình Lãnh Tĩnh, cô cầm chi phiếu lên nhìn, cô vốn không có ý định mẹ vinh nhờ con, dù sao chuyện mang thai này thuần túy chỉ là một lời nói dối, cô cũng cùng nhóm người không có nguyện vọng kết hôn với Địch lừa đảo. Mới đầu còn tưởng mẹ nhỏ của tên Địch lừa đảo là người lợi hại cỡ nào, kết quả, đến chuyện này cũng chưa điều tra rõ ràng đã gọi người trực tiếp tới đưa chi phiếu cho cô.
Với số tiền này cô có thể mở một văn phòng, đáng tiếc cô và bên Corrine còn có hợp đồng, nếu hủy bỏ hợp đồng, cô có làm việc trong giới này danh tiếng thế nào cũng bị hỏng, haiz, xoắn xuýt---- Lãnh Tĩnh bất giác thở dài.
Quán cà phê không quá xa nhà, Lãnh Tĩnh đi bộ về, chưa đến 10 giờ sáng mà mặt trời đã gắt nắng, bung dù che nắng suốt đường đi, về đến nhà hai má đỏ hồng vì phơi nắng, đã không có Hồ Nhất Hạ làm bạn, bây giờ cô trở thành người một người cô đơn, gấp ô vào nhà, vừa bước vào đã ngửi được mùi cháo thơm nồng.
Lần theo mùi cháo đến nhà bếp, Lãnh Tĩnh nhìn thấy tạp dề hoa đang vắt ngang ghế dựa ----
Hồ Nhất Hạ trở lại? Cô nghi ngờ ngẩng đầu, vừa đúng lúc gặp người bên trong đi ra, người tới tay trái cầm một cái bàn, tay phải cầm một cái bát, tất cả đều là bữa sáng.
"Anh.... anh vào nhà bằng cách nào?"
Anh ta hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên như cô, chỉ dừng một chút, liền đi vòng qua cô, đem mấy đồ trên tay đặt xuống bàn cơm, "Đến để xem cô, sẵn tiện nhìn xem cô có ngược đãi Tiểu Thánh Nhân nhỏ không".
Tiểu Thánh Nhân nhỏ?
Lãnh Tĩnh mất một lúc lâu mới hiểu cái Tiểu Thánh Nhân nhỏ trong miệng anh ta là ai, vừa mới chuẩn bị nói, "Nơi này không chào đón anh, anh đi ra ngoài" nhưng nghĩ lại, cô đột nhiên cau mày ngồi xuống, nhìn kỹ bàn ăn trước mặt, đột nhiên buồn nôn, "Không phải là tôi muốn ngược đãi Tiểu Thánh Nhân nhỏ của anh, nhưng mà tôi thật sự không có khẩu vị".
"Sáng sớm cô đi đâu không thấy, chưa ăn gì đúng không?" - Người đàn ông lần đầu tiên xuống bếp có thể nói thảm hại cực kỳ, dầu văng trên mu bàn tay, lấm chấm nhỏ đỏ, chiên cái trứng đầu tiên gần như mất nửa cái mạng của anh, vậy mà bây giờ người phụ nữ này chỉ một câu không có khẩu vị, lại đem món ăn đầy công sức của anh đẩy tới trước mặt anh.
Địch Mặc lấy chút cháo vào chén cho cô, "Dù sao cũng ăn chút cháo chứ?"
Lãnh Tĩnh chay mày, "Ngoại trừ cháo thịt nạt trứng bắc thảo ở quán ông Lý, còn cái khác, không có khẩu vị".
"Quán cháo ông Lý?"
"Xa lắm, ngồi xe tới đó cũng mất một tiếng" - Cô bày ra vẻ mặt đau khổ đứng lên chuẩn bị đi, "Tự anh ăn đi, tôi lên lầu".
Mới đi được hai bước đã bị anh ta kéo lại, "Nói cho tôi biết địa chỉ chi tiết của quán cháo ông Lý".
.............
..............
Lãnh Tĩnh ngồi trên sô pha, vừa nhồm nhoàm ăn khoai tây chiên vừa xem tivi, trên bàn trà còn có hộp bánh ngọt cô vừa mới ăn xong, cả phòng khách đầy mùi thức ăn, khỏi nói cũng thấy ai đó đang thích chí thoải mái thế nào.
Đúng lúc này, di động vang lên, Lãnh Tĩnh chỉnh tivi nhỏ tiếng, vừa mới nghe máy liền nghe thấy giọng của Địch Mặc, "Tôi đến quán cháo của ông Lý rồi".
Tính ra lúc anh ta ra khỏi nhà cũng hơn 40 phút rồi, Lãnh Tĩnh nhìn đồng hồ trên tường, miễn cưỡng lên tiếng, "A...."
"Nhưng mà cửa khóa" - Giọng của anh ta dần dần mang theo chút tức giận.
"A....? Phải không?" - Lãnh Tĩnh nghĩ một đằng nói một nẻo đáp lời, "A..... đúng rồi! Tôi quên mất, quán cháo của ông Lý chủ nhật không bán!"
Lãnh Tĩnh không thể đợi cho anh ta trả lời, trước cửa có người đang nhấn chuông. Chắc là thức ăn cô gọi bên ngoài đã tới, Lãnh Tĩnh đứng dậy đi tới cửa nói, "Thực xin lỗi thật xin lỗi" - Ngoài miệng nói Thật xin lỗi, trong lòng lại hết sức đắc ý.
"Nếu để tôi biết cô giở trò với tôi, hậu quả gì......." - Giọng của anh ta càng ngày càng thấp, Lãnh Tĩnh làm mặt quỷ với điện thoại, đồng thời kéo cửa ra.
Phía trong cánh cửa, trong nháy mắt làm cả người Lãnh Tĩnh cứng nhắc.
Mà bên ngoài cánh cửa, cùng với ánh mặt trời chói chang rực rỡ hoàn toàn tương phản với bộ mặt lạnh băng của người nào đó.
Ngay lúc cả người cô vẫn đang trong trạng thái sốc nặng, Địch Mặc chậm rãi giơ tay lên, động tác này vô cùng rõ ràng, hoặc là muốn vuốt ve mặt cô, hoặc là muốn đánh cô. Lãnh Tĩnh vẫn cứ ngây ngốc im lặng nhìn thấy bàn tay trong không trung không rõ, mà bàn tay anh ta, từ từ chạm tới khóe miệng của cô, lau miếng bơ trên đó.
Lãnh Tĩnh bị anh ta đụng nhẹ, bỗng dưng phục hồi tinh thần, phản xạ có điều kiện muốn đóng cửa, động tác chậm một nhịp đã bị anh ta chắn cửa, nghiêng mình đi vào nhà, tay anh ta dễ dàng nắm giữ vai cô, cứ như vậy kéo cô từng bước từng bước đi vào trong, cuối cùng đi tới cạnh đống rác bừa bãi trên bàn trà trước mặt.
Địch Mặc cúi đầu quét mắt nhìn một lượt cái bàn trước mặt, "Khoai tây chiên, yaghourt, bánh ngọt, cookie, còn có bánh bao Vượng Tử?"
"Tôi... chỉ là đột nhiên có khẩu vị... tôi....... Cũng không biết chuyện gì xảy ra" - Bé Nhị hoàn toàn tiến vào cảnh giới cà lăm nói không nên lời.
Địch Mặc cùng cô trừng mắt không ai nhường ai, mà cánh tay kia cũng giữ chặt hai vai cô tạo thành hai gọng kiềm khiến cô lui không được mà tiến cũng không xong, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, nghe được giọng nói của anh truyền tới tai, "Nếu để cho tôi biết cô trêu đùa tôi, hậu quả vô cùng nghiêm trọng".
Anh ta nói xong, đột nhiên chăm chú nhìn xuống bụng cô, đây tuyệt đối là loại điềm báo xấu--- Lãnh Tĩnh không kịp nói chữ nào, dưới chân đột nhiên nhẹ bẫng.
Cô bị anh ta khiêng lên rồi.
Địch Mặc không nói hai lời lập tức đi lên lầu, Lãnh Tĩnh sợ tới mức dép lê bị đá rơi lung tung, "Này này này! Anh muốn làm gì?"
"Kiểm tra cơ thể".
"Kiểm tra cái quỷ gì! Thả tôi xuống!"
"............."
"Muốn kiểm tra cũng không cần phải lên lầu chứ, này!"
"Không cởi hết thì kiểm tra thế nào được?" - Anh lạnh lùng trả lời.
Hết Chương 38.
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
27 chương
12 chương
79 chương
47 chương
40 chương
10 chương