Edit: Huongbb "Tôi muốn báo án mất tích!" Cảnh sát trực ban nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, chân kéo dép lê, tay cầm điện thoại, đầu tóc bù xù, hỏi, "Ai mất tích?" "Chủ nợ". (⊙o⊙) Cảnh sát trực ban không thể tin vào tai mình, "Anh nói gì? Ai mất tích?" Rõ ràng là Địch Mặc không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, lạnh mặt suy nghĩ, giọng nói vừa thấp vừa ngoan cố, "Chủ ---- nợ". Cảnh sát trực ban bị cái người dở dở ươn ươn này chọc giận, "Roạt" đứng bật dậy, phất tay đuổi anh, "Muốn quấy rối à? Đi đi! Không có thời gian chơi với anh!" "Tôi nói thật". "Có quỷ mới tin lời anh! Có ai chạy tới đồn cảnh sát tìm chủ nợ?" Trên mặt ngựa của anh cảnh sát trực ban tựa như hiện lên hàng chữ: Tên nhóc này điên rồi chắc? Nhưng lại không dám nói thẳng anh ta là đồ điên, cuối cùng chỉ có thể tùy ý để người này ngồi trên ghế dài, càng không ngừng gọi điện thoại. Mấy phút đồng hồ sau, tổng cục nhận được điện thoại của sở. Lại mấy phút đồng hồ sau, phân cục nhận được điện thoại của tổng cục. Lại mấy phút đồng hồ sau, đồn công an nhận được cuộc điện thoại của cục. Lại mấy phút đồng hồ sau, cảnh sát trực ban nhận được điện thoại của sở trưởng, "Có một người đàn ông nào tới đồn báo mất tích không?" "........." "Công bố tìm chủ nợ của người đó". "........." "Toàn lực phối hợp với anh ta". "........." "Đây là mệnh lệnh từ phía trên". Cảnh sát trực ban hoàn toàn ngu ngơ trong gió, tay cầm điện thoại không còn tín hiệu thật lâu không cử động, không thể tin nhìn ra xa, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế dài. Đúng lúc này, người đàn ông quay đầu sang đối diện ánh mắt của anh ta, hơi hơi nhún vai, giống như đang nói: Lúc này anh tin tôi chưa? Kết quả là, nhiều nhóm cảnh giới khu quản hạt đem nhiều lính mèo-chó-chuột đồng đủ các loại kinh nghiệm thực chiến vận dụng đến giúp đỡ nhiệm vụ tìm chủ nợ, các đồng chí ở mọi phương diện tích cực phối hợp, vô cùng thuần thục phát huy tính năng động chủ quan, cuối cùng ----- Khi trở về nhà chờ tin tức, Địch Mặc nhận được tin bọn họ trả lời, "Tìm được rồi!" Địch Mặc hô nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc dừng lại bước đi không ngừng của mình, quay đầu nhìn ra cổng, "Ở đâu?" "Tại XX bách hóa XX, ở hội chăm sóc sức khỏe phụ nữ" "Hội phụ nữ?" "Mục tiêu của nhiệm vụ đang cùng với một người phụ nữ sắp đi vào phòng tắm hơi, có cần chúng tôi đến bắt giữ cô ta lại hay không?" Bình tĩnh phải thật bình tĩnh, khổ công tôi khổ sở tìm kiếm cô lâu như vậy, vậy mà cô chạy tới phòng tắm hơi?? Phải nhịn, còn gì mà không thể nhịn nữa, Địch Mặc lạnh lùng cắn răng một cái, "Bây giờ tôi sẽ tới đó ngay. Tình hình có thay đổi gì phải báo cho tôi biết mọi lúc mọi nơi". Địch Mặc ngồi lái trên chiếc xe vàng nhỏ không thuận tay, đường đi không quá xa, đôi chân dài bị mắc kẹt tại không gian ghế lái cũng giống như tâm trạng hiện giờ của anh, cực kỳ bực tức, càng bực tức hơn là ---- Đến trước của hội phụ nữ, anh bị cản lại. "Hội phụ nữ, dĩ nhiên phụ nữ có thể đi vào". Một nhân viên cảnh sát trước cửa cùng cảnh ngộ với anh đến bên tai Địch Mặc nói nhỏ, "Chúng ta đã có nữ cảnh sát theo vào, theo dõi mục tiêu vô cùng chặc chẽ. Chúng ta ở đây chờ mấy người đó xuất hiện thôi". Địch Mặc chưa để ý tới lời anh ta, mặt lạnh muốn xông vào, người phục vụ thấy người cao lớn khó đối phó, cũng không cứng rắn ngăn cản, trực tiếp nhẹ nhàng ném ra một câu, "Tuy cơ ngực của anh xem ra rất lớn nhưng cũng không thể giả mạo phụ nữ à!" -_-||| Địch Mặc bị lời chế nhạo của cô ta đóng băng tại chỗ. Anh ta đẩy cánh cửa, sau khi cố gắng hết sức vùng vẫy thỏa hiệp thật lâu lâu sau, đột nhiên trầm mắt xuống, lúc giương mắt lên, đã thay thành bộ dáng bi thương vô hạn, giọng nói run rẩy hết sức, run rồi lại run, rốt cuộc cũng thành công nói ra một câu, "Tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần sau cùng...." Lúc này tới phiên người phục vụ cứng đờ. Một giọng nói thê thương cứ như vậy mà êm tai chảy qua. Tuổi xuân ngây thơ bắt đầu. Cả chặn đường sầu triền miên. Vô cùng tiếc hận lỗi lầm sâu sắc. Rung động đến từng thớ thịt. Một kết cục thổn thức không thôi. "Tôi biết cô ấy đã kết hôn, chúng tôi nhất định không thể cùng một chỗ, tôi không muốn quấy rầy cô ấy, nhưng mà...." - Địch Mặc hít một hơi thật sâu, cực kỳ bi ai đến nổi hô hấp cũng khó khăn tựa như, "Nhưng mà.... Tôi thật sự muốn nhìn thấy cô ấy một lần sau cùng, nếu được nhìn cô ấy từ xa cũng rất tốt. Bằng không, cả đời này tôi không thể rời đi. Một yêu cầu nho nhỏ của tôi cô cũng không thể thỏa mãn tôi sao?" Ngay khi người phục vụ đang xúc động với hốc mắc sóng sánh nước, thật lâu sau cô ta cũng chưa hoàn hồn lại, một bên rút tờ khăn giấy, một bên cúi thấp đầu lau nước mũi rơi xuống bàn rồi bỏ vào cái sọt rác dưới bàn, "Mau.... Mau vào đi, đừng bỏ lỡ". Cảnh sát đứng bên cạnh cũng cảm động khong nói nên lời, mãi tới khi Địch Mặc bước vào trong, mới nhớ tới muốn nói một câu cổ vũ, đáng tiếc, môi kích động run rẩy dữ dội, nhân viên cảnh sát nữ giống như từ trạng thái bi thương đứt từng khúc ruột phục hồi tinh thần, sau cùng vỗ vỗ vai Địch Mặc, "Người anh em si tình!" Địch Mặc trầm mặt lướt qua với ánh mắt cảm kích, theo hướng hội trường bước nhanh vào đồng thời thu lại toàn bộ biểu hiện đau khổ tình thâm trên mặt, đạt được mục đích khóe miệng kia thoáng hiện lên nụ cười phức tạp. Có vui sướng, có bất đắc dĩ, càng đối với người phụ nữ bên trong thu hồi nụ cười và trở nên thâm trầm. Cùng lúc đó, người ngồi bình tĩnh thả lỏng dựa vào thành gỗ của phòng tắm hơi, hắt hơi một cái thật lớn. Người ngồi bên cạnh - Hồ Nhất Hạ - bị tiếng hắt hơi này làm cho hết hồn, lau cái trán đầy mồ hôi, tới bên cạnh Lãnh Tĩnh cười chăm chọc, "Không phải người ta nói hắt xì là có người nhắc sao? Chắn chắc là Chiêm Diệc Dương đang nguyền rủa bồ, bởi vì bồ bắt cóc vợ của anh ta rồi". "Tới cuối cùng là ai cãi nhau với chồng rồi trốn việc, sau đó còn thà sống thà chết kiên quyết bắt mình tới thoát khỏi cơn bùng nổ của anh ta?" Không hề nghi ngờ gì, Hồ Nhất Hạ lập tức cười nịnh hót, "Được rồi! Bồ là ân nhân của mình được chưa? Đúng rồi, thế này thì chúng ta đi dạo ở chỗ nào?" "Bồ xác định lần này sẽ không chủ động tìm anh ta?" "Nếu lần này mình mà để anh ta chủ động tới giảng hòa, tớ sẽ không mang họ Hồ! Thật là hối hận đã gả cho anh ta, Chiêm Diệc Dương người đó, muốn anh ta nói nhiều hơn một chữ giống như cướp đi mạng anh ta vậy, lần nào cũng làm như mình cố tình gây sự không bằng, hại mình không còn thú vui cãi vã nữa". "Thật là trẻ con, bồ bóp méo quá đó". "Kết hôn cùng với một pho tượng, tớ có thể không méo mó sao?" Lãnh Tĩnh cười gượng theo hai tiếng, chà tay chà mặt mũi, lau mồ hôi đầm đìa trên trán, nhắm mắt lần nữa. Thề thốt không lâu, Hồ Nhất Hạ đã đứng ngồi không yên, "Haiz! Nói không chừng anh ta đã gọi điện cho mình, mình không phải là nên ra ngoài xem điện thoại thế nào sao?" Lãnh Tĩnh thiệt hết chỗ nói với cô, "Bồ đã đi coi ba lần rồi đó thôi. Ra ra vào vào nóng lòng như vậy không sợ vỡ mạch máu sao?" "Haiz!" - Hồ Nhất Hạ thở dài một tiếng ngồi trở lại, mới ngồi chưa nóng chỗ lại Roạt một tiếng, đứng lên, "Để mình đi coi một cái, mình có linh cảm, lần này anh ta thật sự gọi cho mình". Lãnh Tĩnh nghe tiếng bước chân của cô bạn thân càng xa, nghe tiếng chốt cửa, sau đó cả phòng yên lặng. Hơi nước trong phòng rất cao, hơi nóng chân thật vô cùng, Lãnh Tĩnh lấy khăn tắm mở rộng phủ lên mặt, sau đó dựa lưng vào thành hưởng thụ cảm giác mồ hôi chảy ra đầm đìa, đầu óc dần dần loáng thoáng mơ hồ, cô cũng không biết đại khái là bao lâu, lại có tiếng bước chân đi tới. So với bước chân đi ra vội vàng lúc nãy, bước chân này chậm hơn rất nhiều, như có chút thất vọng, chắc là chuyến đi này lại không công nữa rồi ---- Lãnh Tĩnh tự nghĩ vậy, vừa nghe đối phương ngồi xuống, cô liền hỏi, "Anh ta vẫn chưa điện tới phải không?" Đối phương không trả lời. Gả cho người đàn ông không yêu mình, quả thật là lòng tự trọng bị tổn thương! ---- tự đáy lòng Lãnh Tĩnh yên lặng thương tiếc cho người bạn thân của mình, gỡ khăn che mặt xuống, quay đầu nhìn, "Bồ đó nha, càng nóng ruột với anh ta như vậy, lại càng....." Cổ họng Lãnh Tĩnh đột nhiên bị nghẹn. Sửng sốt hết ba giây cô mới xác định tất cả không phải là ảo giác của chính mình, Lãnh Tĩnh đứng bật lên, "Sao anh có thể ở đây???" Người đàn ông với chiếc khăn tắm quấn ngang hông miễn cưỡng nhún vai, tựa như khinh bỉ sự ngạc nhiên của cô, "Tôi tới tắm hơi". Tâm trạng Lãnh Tĩnh lúc này không thể dùng hai từ hoảng sợ để hình dung, Lãnh Tĩnh bước ba bước tới cạnh cửa, Hoắc kéo cửa ra, chỉ vào tấm bảng trên đó, "Có nhìn thấy không? Laddies only! Chỉ dành cho nữ!" Địch Mặc kéo cô trở về, thuận tay đóng cửa lại, một tay kia cầm khăn tắm của cô, trực tiếp giơ lên trước mặt cô, ánh mắt nhìn xuống phía dưới cô, "Thật ngại quá, cô làm rớt cái này". Phòng tắm đầy hơi nước, Lãnh Tĩnh không nhìn rõ mặt anh ta, và không có thể nhìn thấy vật anh ta cầm trên tay là gì, mãi tới khi theo ánh mắt anh ta nhìn xuống thân mình cô mới đột nhiên hoảng hồn, muốn đoạt khăn tắm lại bị anh ta giơ lên cao tránh được. "Trả cho tôi!" "Gần đây tại sao cô chơi trò mất tích?" "Trước tiên trả khăn tắm cho tôi!" "Trả lời tôi trước đã". "Hàn Tự nói rõ muốn theo đuổi tôi, tôi làm sao có thể để một Tiểu Bạch Kiểm hủy cơ hội làm thiếu phu nhân của tôi?" "Nói dối". Lãnh Tĩnh mặc kệ anh ta, thừa lúc anh ta ngạc nhiên bất ngờ đoạt lại khăn tắm, quấn khăn sơ qua người đi về phía cửa, mới vừa kéo cửa, bàn tay từ phía sau duỗi ra chuẩn xác đặt lên cửa, ầm một tiếng, cửa đóng. Anh ta nhìn cô, vẫn là câu kia, "Nói dối". "Tôi có cần phải nói dối anh sao?" Địch Mặc cúi đầu, dùng sức cắn lên môi cô. Cắn rồi lại cắn, "Anh cầm tinh con chó à....." - Địch Mặc chỉ đơn giản nắm chặt cằm cô để nụ hôn này càng thêm sâu, dùng sức mút, chặn mọi âm thanh của cô. Cô thỏa hiệp, an phận, ai cần thì cứ lấy, mặc kệ anh ta trong miệng cô công thành chiếm đất, Địch Mặc rốt cuộc cũng mãn nguyện buông cô ra. Lãnh Tĩnh chưa từng nhìn anh, lấy tay sờ sờ môi, "Anh muốn hại chết tôi à? Như thế này thì làm sao tôi còn đi ăn với Hàn Tự" Địch Mặc sửng sốt. Cũng rất vui vẻ cười nói, "Cô vẫn là Lãnh Tĩnh mà tôi biết sao?" Lãnh Tĩnh đẩy vai anh ta, có chút hèn mọn nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, "Đừng làm như anh hiểu rõ tôi lắm, cho tới bây giờ tôi cũng không dám chắc tôi thật sự biết con người thật của anh". Lãnh Tĩnh xoay người đi ra cửa, lần này anh ta không ngăn cản. Cô không đi thoa dầu mà trực tiếp đi tới quầy giữ đồ tìm Hồ Nhất Hạ. Quả nhiên, Hồ Nhất Hạ đang ngồi chồm xổm ở bên cạnh quầy, đang vội vàng nhắn tin. Nhìn thấy Hồ Nhất Hạ vô cùng xoắn xuýt, hết đánh chữ xong rồi lại xóa, xóa rồi lại đánh tiếp. Lãnh Tĩnh đứng phía sau một lúc lâu, tin nhắn kia của cô nàng tới giờ cũng chưa gửi đi. Không biết nhắn gì đó, nhưng nhìn thấy cảnh cô xoắn xuýt như vậy, Lãnh Tĩnh đột nhiên nhớ tới hình ảnh của người đàn ông trong phòng tắm hoi, vẻ mặt trống rỗng. Lãnh Tĩnh lắc đầu, tự nói với chính mình, nhìn anh ta đứng chết trân, không cần nói tự mình cũng cảm thấy sảng khoái cỡ nào. *** Lãnh Tĩnh xin nghỉ nửa ngày, đến đầu giờ chiều phải về Corrine làm việc, có một bản thiết kế cần phải bổ sung màu sắc của bản vẽ, sau khi từ phòng nhân sự ra cô vội vàng thay đổi màu vẽ, mãi tới khi ------ "Này em gái, em đang vẽ tranh trừu tượng đó hả?" Giọng nói Vivian từ từ vang lên, Lãnh Tĩnh hết hồn, vội vàng nhìn bản vẽ, không xem thì thôi, vừa nhìn thấy mồ hôi liền thay nhau chảy xuống, nhìn bản vẽ trước mắt, một đống màu sắc hỗn độn, thê thảm vô cùng. Vivian thưởng thức một lúc, vuốt vuốt cằm kết luận, "Không đúng nha, đây không phải là vẽ tranh trừu tượng, chắc là vẽ xấu quá chứ gì?" Lãnh Tĩnh chỉ cười gượng, xoa mạnh khắp trán, cảnh cáo chính mình đừng lạc mất hồn nữa. Vừa chỉnh sửa bản thiết kế khôi phục lại hình ảnh ban đầu, lại nhìn thấy một email vừa được gửi tới, hàng chữ đậm và đơn giản, "Nhóm trợ lý thiết kế tất cả tập hợp. Đại diện chính Thiết kế sư mười phút nữa sẽ đến. Lãnh Tĩnh xem xong email, từ bản vẽ ngẩng đầu lên nhìn, phóng mắt nhìn quanh, mọi người trong văn phòng vì nhận được email này mà nhảy nhót vui mừng không thôi. Mười phút sau ----- Tất cả các trợ lý thiết kế ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nghênh đón Trưởng đại diện Thiết kế sư. Nói đúng ra, bọn họ không những đón chào Nhà thiết kế nổi tiếng mà còn chào đón chủ nhân của công ty này. Ông chủ và nhà thiết kế cùng xuất hiện trước mặt bọn họ, Vivian đã không thể khống chế hô một tiếng, "God!" Ông chủ bắt tay từng người từng người một bên trong phòng, sau cùng đi tới trước mặt người con gái đứng trơ như tượng đá. Anh ta chỉ giới thiệu đơn giản chính mình, "Địch Mặc" - Hai chữ cực kỳ ngắn gọn. Nói xong, Địch Mặc đưa tay ra. Lãnh Tĩnh sững sờ nhìn bàn tay trước mặt. Tay này - đến cuối cùng cô có muốn bắt hay là không? Hết Chương 28.