Khách Điếm Lão Bản

Chương 99 : Tĩnh thiện tự 7

Tiểu Giới Si gần đây bị rơi vào mê cung. Nguyên nhân rất đơn giản, đại ca ca như thần tiên kia nói là tới chùa ăn chay niệm Phật, nhưng thực tế thì lúc nào cũng xoắn xuýt quấn quýt lấy Vong Trần sư thúc tổ. Vong Trần sư thúc tổ như là chạy trời không khỏi nắng, đành phải lấy mình ra làm lá chắn, hình như vô cùng sợ phải ở chung với hắc y đại ca ca.Mấy ngày gần đây, thái độ của đại ca ca với nó dần dần chuyển từ bực mình sang chán ghét, điều này khiến tiểu Giới Si không khỏi rớt hai dòng lệ — Nó, nó, nó rốt cuộc đã trêu ai chứ? Hu hu Tiểu Giới Si đang trong tình trạng thất thần, bỗng nhiên lại bị một viên đá phi trúng ấn đường, chỉ nghe đại ca ca kia lớn giọng rống: “Ai cho ngươi hồn du thiên ngoại hở? Thấp xuống nữa cho ta! Thế này mà gọi là đứng tấn hả?” Tiểu Giới Si ăn đau, lúc này mới nhớ tới đại ca ca đang ngồi hưởng thụ trái cây, dõi mắt “giám sát” nó tập võ. Chân mỏi quá, thắt lưng đau quá… Nó sắp không chịu nổi nữa rồi! Tiểu Giới Si khóc không ra nước mắt. Mấy ngày trước Mặt trời chưa tỏ được bao lâu, cánh cửa tăng phòng của tiểu Giới Si đã bị gõ. Tiểu Giới Si dụi mắt bò xuống giường mở cửa, là Vong Trần sư thúc đang đứng ngoài. Tiểu Giới Si vội vàng khom người thỉnh an, ngẩng đầu lên lại thấy một vòng thâm dưới mắt sư thúc tổ, hình như tối qua không nghỉ ngơi tốt. Mạc Ly nói với Giới Si: “Ta ở chỗ con ngủ một chút…” Tiểu Giới Si dù không hiểu, nhưng vẫn không từ chối đề nghị của Mạc Ly, vươn vai một cái: “Được ạ, sư thúc tổ nghỉ ngơi đi, con dậy trước…” Mạc Ly buồn bực nói: “Mới sáng sớm conbận cái gì? Tối qua đã tưới nước cho vườn rau rồi.” Mục đích y tới tìm Giới Si chính là để Giới Si giúp y thoát khỏi Văn Sát muốn“bóng đè” y, giờ Giới Si lại nói phải đi, đương nhiên Mạc Ly không vui. Tiểu Giới Si nghe Mạc Ly hỏi thế, tức khắc ấp úng. Mạc Ly chợt thắc mắc vì sao Giới Si bỗng hành động kỳ quái vậy. Tiểu Giới Si này tâm tư đơn thuần, chưa từng giấu được y chuyện gì, giờ lộ vẻ mặt như vậy, nhất định đã lén lút làm gì phải không? Chẳng lẽ lén xuống núi đi chơi chợ? Mạc Ly lập tức nghiêm mặt, nói: “Rốt cuộc con muốn làm gì? Tuổi còn nhỏ đã không chịu noi gương tốt, ta nhất định sẽ phạt con.” Tiểu Giới Si vội vàng xua tay: “Không phải, sư thúc tổ, không phải.” “Vậy rốt cuộc là chuyện gì, mau thành thật nói cho ta.” Giới Si thấy không giấu được nữa, đưa tay gãi gãi cái ót trơn nhẵn của mình, cúi đầu: “Con, con muốn đi xem các sư thúc luyện võ buổi sớm…” Mạc Ly nghe xong, đã hiểu. Hóa ra, tăng nhân trong Tĩnh Thiện tự chia làm hai phái văn võ, hai phái nội tình thủy hỏa bất dung, sau lưng như mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt. Tiểu Giới Si dù đạo hạnh còn thấp, nhưng lấy tư cách là văn tăng mà vào chùa, đương nhiên thuộc về phe văn tăng. Nếu đã là văn tăng, tự luyện võ hoặc trộm học võ đều bị cấm. Mạc Ly vào chùa chưa lâu, nhưng đã sớm phát hiện hai phái tránh đấu rất gay gắt, trong lòng rất không đồng tình. Hiện tại thấy tiểu Giới Si thích võ nghệ nhưng lại phải học trộm như thế, thực đáng thương. Mạc Ly xoa xoa cái đầu bóng loáng của tiểu Giới Si, hỏi: “Con là văn tăng, vì sao lại muốn học võ?” Tiểu Giới Si có thói quen gãi đầu, đáp: “Ưm, chỉ là con thích thôi… Hơn nữa, nếu học tốt võ công, sau này có thể bảo vệ được người mình thích!” “Nói đúng lắm!” Tiểu Giới Si vừa dứt lời, liền bị một người vỗ mạnh vào lưng, lực đạo mạnh đến nỗi khiến nó té nhào xuống đất. “Khụ khụ, đại ca ca, huynh cũng tới ạ…”Tiểu Giới Si quay lại nhìn cái người vừa vỗ mình, đúng là hắc y đại ca ca kia. Mạc Ly kéo tiểu Giới Si dậy, nhíu mày nói: “Thế nhưng con lén học như vậy, nếu bị phát hiện thì phải vào Giới Luật viện…” Tiểu Giới Si le lưỡi, nói: “Trước kia có một lần, con cũng thiếu chút nữa bởi chuyện này mà đến Giới Luật viện, khi đó ít nhiều Thanh Thịnh sư thúc cũng tha cho.” Mạc Ly nói: “Cứ như vậy cũng không phải biện pháp.”Nhìn tiểu Giới Si một chút, lại nhìn Văn Sát, Mạc Ly chợt thấy một cách, “Văn Sát, võ công của ngươi không phải rất tốt sao? Ngươi dạy Giới Si đi!” Văn Sát trợn mắt: “Ai quan tâm tiểu tử này…” Còn chưa nói xong, Văn Sát nhìn vẻ mặt oán khí của Mạc Ly cùng vẻ mặt mong chờ của tiểu Giới Si, lời từ chối tức khắc nuốt ngược về bụng. “Nếu ngươi nói không dạy, lập tức cút khỏi Tĩnh Thiện tự cho ta.” Văn Sát lẩm bẩm: “Rõ là hãn thê…” [54: hãn thê: “hãn” là hung dữ.] Mạc Ly điên tiết: “Nói xằng cái gì hả?!” Văn Sát vô tội ngước nhìn trời: “Hôm nay trời đẹp thật.” Tiểu Giới Si nhìn hai người “liếc mắt đưa tình” trước mắt, mặt liền nổi hắc tuyến. Vì vậy, dưới sắp xếp thiện ý của Mạc Ly, tiểu Giới Si từ đó về sau rơi vàokhổ cực lầm than. Văn Sát tuy mỗi ngày đều mang tiếng truyền thụ võ nghệ cho tiểu Giới Si, nhưng thực tế toàn là phân phó Giới Si đứng tấn mấy canh giờ hoặc xuống núi xách hơn mười thùng nước, không gì hơn. Vả lại, trong khi nó hoàn thành nhiệm vụ Văn Sát yêu cầu, Văn Sát chung quy sẽ thừa dịp rảnh rỗi đi bám lấy Mạc Ly. Thế là Mạc Ly phải ra một quy định — Lúc tiểu Giới Si chưa hoàn thành nhiệm vụ thì không cho Văn Sát tiếp cận mình. Cứ như thế, tiểu Giới Si ngày nào cũng bị Văn Sát như quỷ nhìn chằm chằm, ngày trước không ai trông, nó đã không dám động đậy. Giờ chỉ cần khẽ nhúc nhích, hòn đá trong tay Văn Sát lập tức sẽ bắn vào nó, còn lúc nào cũng không sai lệch mà vào trúng một vị trí trên trán. Tiểu Giới Si buồn bực nghĩ, đại ca ca đáng lýkhông phải lúc nào cũng vừa ăn nho vừa “trêu ghẹo” Vong Trần sư thúc tổ sao, thế nào biết mình ở đây lười nhác chứ? Mạc Ly chăm sóc vườn rau xong, thấy sắp tới chính ngọ, mà tiểu Giới Si còn đang mướt mồ hồi đứng tấn dưới nắng, liền có chút bực mình đi tới nói với Giới Si: “Đừng ngồi chồm hỗm thế nữa, đứng dậy đi ăn đi.” Văn Sát phun vỏ nho ra, “Thiếu một chung.” Mạc Ly nói: “Đây là bộ dạng dạy người của ngươi hả? Toàn vểnh mặt bắt chéo chân ăn nho! Rốt cục ngươi có dạy người ta không hả?!” Văn Sát ngồi dậy, cũng không nói gì với Mạc Ly, chỉ nhìn chăm chú tiểu Giới Si đang đứng tấn. Cảm thấy hàn khí trong mắt Văn Sát, tiểu Giới Si không biết thành bia đỡ đạn, trán với lưng lập tức đổ ròng mồ hôi lạnh. Nhưng Mạc Ly đã miễn dịch với sát khí của Văn Sát, liền kéo Giới Si lại, muốn dẫn đi ăn, Giới Si thực khổ sở mà, đứng giữa sư thúc tổ và đại ca ca, hai người thực không phải người mà, rốt cục không thể để nó vừa ăn cơm vừa đứng tấn được sao? Văn Sát đi tới cạnh Giới Si, thở dài kéo Mạc Ly ra.Mạc Ly vừa định mắng to, lại thấy Văn Sát gạt chân một cái, làm Giới Si ngã. Tiểu Giới Si ngã úp mặt ăn bùn, khuỷnh tay và đầu gối đều trầy xước không ít. Mạc Ly lại kéo Văn Sát: “Ngươi điên rồi!” Văn Sát chỉ vào Giới Si đang ngã trên đất: “Nó làm ăn phù phiếm thế này, ngay cả chiêu thức nhập môn cũng luyện không được, còn muốn học hành cái gì?” Mạc Ly thầm giật mình, hóa ra Văn Sát không vô tâm với Giới Si như mình tưởng. Văn Sát xoay người nói với Giới Si: “Nếu muốn leo lên được đỉnh cao võ học, ngay cả đau đớn cũng không chịu nổi, nên nhanh chóng từbỏ đi, sau này nếu bị thương cứ trốn vào lòng sư thúc tổ của ngươi mà khóc là được rồi.” Tiểu Giới Si nghe lời này thì tức giận, đứng dậy lau mồ hôi trên mặt, không nói nữa lại đứng tấn.Văn Sát thấy bộ dạng quật cường của Giới Si, ngược lại rất hài lòng, kéo Mạc Ly sững sờ ở bên đi ăn. Có Văn Sát chỉ điểm, võ nghệ của tiểu Giới Si tiến bộ thần tốc. Thời gian không lâu sau, đã có thể uy lực sinh phong bảy mươi hai thức Cầm Long thủ, ngay cả Văn Sát cũng phải thầm thừa nhận trước Mạc Ly, tiểu Giới Si thực sự là kỳ tài võ học không thua gì hắn. Mạc Ly nghe lời này tất nhiên vui mừng, y cùng tiểu Giới Si hợpý nhau, nếu có thể giúp nó một tay, cũng không bàn công ơn. Giới Si cũng là người có ơn lo đáp, mặc dù không biết thân phận thật sự của Văn Sát, nhưng trong lòng đã coi Văn Sát là sư phụ. Phải biết rằng, cổ nhân nói“một ngày là thầy, cả đời làm thầy” không phải là chơi. Một khi đã bái sư, chính là phải cả đời chăm sóc sư phụ. Giới Si đã hạ quyết tâm, sau bữa tối, chuẩn bị trà trản quỳ xuống trước Văn Sát, dập đầu ba cái trước hắn, xin Văn Sát thu mình làm đồ đệ. Mạc Ly biết hài tử Giới Si này thực tâm, cũng mong Văn Sát có thể thu nạp đồ đệ này, nhưng ai ngờ Văn Sát chỉ nhìn Giới Si quỳ trên đất, lạnh lùng thốt một câu: “Không được.” Trà trản trong tay Giới Si lập tức rơi xuống đất, trăm triệu lần không ngờ Văn Sát thẳng thừng cự tuyệt mình, không gian chốc lát như bị ngũ lôi oanh đính, chỉ có thể trưng bộ mặt đờ ra quỳ tại chỗ. Văn Sát không liếc tới Giới Si nữa, phất y bào rời đi. Mạc Ly bỗng thấy chuyện nạp đồ đệ này rất được võ lâm giang hồ chú ý, cũng biết cưỡng cầu là không thể. Đợi Văn Sát đi xa rồi, Mạc Ly ngồi xổm xuống trước Giới Si vẫn quỳ ngây ngốc trên đất: “Đừng quỳ nữa, mau đứng lên.” Trong lòng tiểu Giới Si bị đả kích, vẻ mặt đần ra hỏi Mạc Ly: “Sư thúc tổ, có phải vì ta quá ngu ngốc, cho nên đại ca ca không muốn thu ta làm đồ đệ a?” Mạc Ly xoa đầu nó, đáp: “Không phải đâu, đại ca ca mới đây còn nói với ta rằng ngươi rất thông minh mà.” Trấn an tiểu Giới Si rồi dỗ nó vào phòng ngủ trước, Mạc Ly rời khỏi tăng phòng của Giới Si, thấy tấm lưng Văn Sát, đứng đó không xa. Mạc Ly lại gần Văn Sát, hiếm thấy Văn Sát không quay đầu lại, vẫn nhìn lên vầng trăng sáng trên cao. Mạc Ly nói: “Một người yêu võ thành si như ngươi, sao lại không tiếc chứ? Ngươi cũng rất muốn nhận Giới Si làm đồ đệ phải không?” Văn Sát trầm mặc không đáp. Mạc Ly thở dài: “Có phải người nghĩ, Giới Si đã bái nhập Tĩnh Thiện tự, nếu bái ngươi vi sư thì không tiện, hơn nữa ngươi có phải cũng lo, nếu ngày sau Giới Si bị phát hiện có liên quan đến Nhất Ngôn đường, sẽ phải chịu họa sát thân?” Văn Sát không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ xoay người lại, cúi đầu nhìn Mạc Ly: “Giới Si, là một đứa trẻ ngoan…” Mạc Ly nghe lời này từ miệng Văn Sát, nhất thời cảm thấy cay mắt. Chưa được bao lâu, ma đầu giết người không chớp mắt kia đã biết lo lắng cho người khác rồi? Hóa ra tính tình của A Vong, vẫn chưa biến mất trong người Văn Sát. Văn Sát nhìn ngấn lệ trong mắt Mạc Ly, còn tưởng vì mình không thu Giới Si làm đồ đệ mà thương tâm, liền kéo Mạc Ly vào lòng: “Đừng buồn, hiện tại cự tuyệt nó, cũng là vì nó thôi…” Mạc Ly hiếm thấy không giãy giụa, chỉ an tĩnh tựa trong lòng Văn Sát. Ánh trăng êm dịu như tơ, gió đêm nay cũng không quá mạnh, ngược lại dịu dàng khiến người ta có chút say sưa. Hai bóng người ôm nhau trải dài dưới tàng cây khẽ tách ra, Văn Sát hôn nhẹ lên trán Mạc Ly. Tuy bị Văn Sát dây dưa sẽ thấy hơi bực mình, nhưng không thể phủ nhận, cuộc sống buồn tẻ nơi tự viện có thêm Văn Sát trở nên sống động hơn nhiều, nhưng vẫn không tránh khỏi phiền phức. Ngày ấy, Mạc Ly đi vào vươn rau, liền thấy Thanh Thịnh đang cầm trúc tiên rượt theo Giới Si. Tăng bào trên lưng Giới Si đã bị đánh rách, trên lưng trần lộ ra những vết roi đan chéo. Trong sân một mảng hỗn độn, rau trên đất bị giẫm xiêu vẹo. Mạc Ly quát lớn về phía Thanh Thịnh: “Dừng tay!” Thanh Thịnh thấy Mạc Ly xuất hiện, đầu tiên là thoáng sửng sốt, nhưng rồi nhận ra thân phận Mạc Ly, lại bắt đầu không thèm kiêng nể. Chỉ thấy trúc tiên trong tay Thanh Thịnh chuyển động, gã coi thường nói với Mạc Ly: “Thế nào, Vong Trần sư thúc, ta chỉ bất quá giáo huấn một tiểu tử phạm vào giới quy thôi mà, lão nhân gia ngài có ý kiến gì sao?” Rõ ràng Thanh Thịnh lớn tuổi hơn còn gọi y là “lão nhân gia”, ý khinh miệt rõ rành rành. Mạc Ly kéo Giới Si ra sau bảo hộ: “Khiển trách không phải không thể, nhưng nhất định phải có lý do chính đáng. Ta ngược lại muốn hỏi, Giới Si đã phạm vào giới quy gì?” Thanh Thịnh nói: “Trước đây ta đã nói, nó phải một mình trông vườn rau này, giờ nó tìm người giúp chưa nói, còn làm chết rau…” Giới Si được Mạc Ly bảo hộ ở sau ấm ức: “Những cây đó rõ ràng là sư thúc giẫm chết!” Thanh Thịnh giận dữ: “Tiểu tử ngươi còn dám tranh luận!” Mạc Ly nói: “Thanh Thịnh, đủ rồi. Nếu ngươi cảm thấy mình dùng hình phạt riêng như vậy là có lý, chắc không ngại cũng ta tìm sư phụ nói chuyện, mọi thị phi đúng sai mặc cho lão nhân gia ngài định đoạt!” Thanh Thịnh phản đối: “Ngươi đừng tưởng lôi phương trượng đại sư ra là ta sợ ngươi! Lý do của ta hoàn toàn chính đáng!” Thanh Thịnh hung ác nhìn chằm chằm Giới Si trốn sau Mạc Ly: “Tiểu tử, đừng cho là ta không biết.Vừa rồi lúc ngươi thoát khỏi roi của ta, đã sử dụng võ công gì hả? Ngươi nhất định lại lén luyện thân thủ phải không? Ta đây ngược lại muốn xem ngươi sẽ ăn nói thế nào trước mặt phương trượng! Hừ!” Mạc Ly vừa nghe Thanh Thịnh nói vậy, tức khắc toát mồ hôi lạnh. May mà trình độ võ công Thanh Thịnh không cao, chỉnhìn ra võ công Giới Si tịnh tiến mà không biết là sử dụng võ công gì. Nhưng nếu chuyện này lộ ra ngoài, trong chùa không thiếu võ học cao thủ, chuyện Giới Si lén lút học võ với Văn Sát ắt sẽ lộ. Mạc Ly nói: “Rốt cục ngươi muốn thế nào?” Thanh Thịnh kiêu ngạo cười: “Chả thế nào, ngươi xem, rau trong vườn này đã chết hơn mười cây, vậy để ta đánh nó hơn mười roi, không phải chuyện lớn biến nhỏ ư?” Mạc Ly cả giận: “Với trẻ con mà ngươi cũng hạ thủ được?!” Thanh Thịnh nói: “Sư thúc, ngươi phải nhận thức rõ ràng nha, nếu tới Giới Luật viện, những người ở đó cũng không dừng tay nửa điểm đâu.” Mạc Ly lại nói: “Ngươi không phải muốn tìm người để trút giận sao? Được, ngươi tha cho Giới Si, muốn đánh thì đánh ta đây này.” Giới Si kéo kéo Mạc Ly: “Sư thúc tổ, sao có thể được…” Đương nhiên, với Thanh Thịnh mà nói, đánh một người có cấp bậc cao hơn mình với đánh một người có cấp bậc thấp hơn thì càng hả giận, liền không nói hai lời vung roi đánh Mạc Ly. Giới Si kêu khóc muốn Thanh Thịnh dừng tay, nhưng bị Mạc Ly ôm chặt trong lòng, ngăn trận roi đáng ra sẽ rơi vào người nó. Thanh Thịnh kia càng đánh càng hăng, ai ngờ bỗng nhiên bị ai đó tóm lấy hung khí. Đang hăng máu ngược đại lại bị người quấy rối, Thanh Thịnh giận dữ, nhìn lại, thấy Văn Sát một thân hắc y đứng sau mình, giống Tu La lấy mạng, lạnh lùng nhìn gã. Thanh Thịnh không biết vì sao, chỉ bị Văn Sát nhìn thôi hai chân đã nhũn ra. Văn Sát lạnh giọng: “Ai cho ngươi đánh bọn họ?” Thanh Thịnh lắp bắp: “Ngươi, ngươi là ai? Ta đánh bọn họ liên quan gì đến ngươi?” Văn Sát tiến về phía trước, không nói nhiều, năm ngón tay chộp lấy cổ Thanh Thịnh nhấc lên, “Vậy ngươi chết hay không, cũng không phải chuyện liên quan đến ta.” Thanh Thịnh bị dọa đến tè ra quần, hai chân khua loạn trong không trung. Mạc Ly thấy sắp có người chết, vội vàng ngăn cản Văn Sát: “Ngươi đừng tạo sát nghiệt trong chùa, sẽ giảm thọ!” Văn Sát hừ một tiếng, vứt người trong tay xuống, ôm chầm lấy Mạc Ly: “Để ta xem thương thế của ngươi.” Thanh Thịnh ngã trên mặt đất, sau khi hoàn hồn thì lao ra ngoài, vừa chạy vừa hung tàn nói: “Giới Si, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.” Mạc Ly thấy Thanh Thịnh sắp chạy khỏi cửa nhất thời kinh hãi, may mà Văn Sát nhanh tay lẹ mắt ngănđược Thanh Thịnh. Mạc Ly chợt thấy khó xử, không thể tạo sát nghiệt, lại muốn bảo vệ Giới Si, phải làm sao đây? Lúc này, Văn Sát chợt lên tiếng: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha Giới Si?” Thanh Thịnh kia quệt quệt mồ hôi trên trán, tuy hai chân còn run rẩy, nhưng chung quy đã bình tĩnh hơn. Gã nhìn tình thế trước mắt, ước chừng biết mình nắm được tử huyệt của Mạc Ly cùng hắc y nam tử này, nhất thời sẽ không bị nguy hiểm, bắt đầu lớn mật. “Để ta đánh đủ roi, ta sẽ bỏ qua cho nó.” Văn Sát liếc Thanh Thịnh: “Nói được làm được.” Dứt lời liền cởi áo trên người, lộ ra tấm lưng rắn chắc, “Muốn đánh Giới Si bao nhiêu, cứ đánh gấp đôi đi. Đánh xong rồi, nếu ta còn phát hiện ngươi lật lọng tìm Giới Si gây chuyện, ta nhất định không tha cho ngươi.” Thanh Thịnh nào chịu bỏ qua cơ hội phát tiết, chỉ hận lúc này trúc tiên trong tay không hóa thành thiết tiên, có thể đánh chết nam tử đã làm nhục gã. Từng roi rơi xuống lưng Văn Sát, tiếng vang chói tai vô cùng. Mới mấy roi hạ xuống, lưng Văn Sát đã là một màng huyết nhục lẫn lộn, cũng biết Thanh Thịnh kia đại khái dốc hết toàn lực. Hai tay Văn Sát nắm lại thành quyền, nhưng không nhìn ra thần tình trên mặt. Giới Si thấy thế òa khóc một bên: “Đừng đánh ca ca, đừng đánh ca ca…” Mạc Ly vốn không đành lòng nhìn Văn Sát bị đánh, nhưng nghe Giới Si khóc như vậy, cũng lo lắng đưa mắt về phía hắn. Chỉ thấy máu tươi tràn đầy trên lưng Văn Sát, theo sống lưng chảy xuống, ướt cả quần. Trên người Văn Sát vốn đã đầy thương tích, hiện tại bị đánh đến máu me be bét như vậy, một người dù võ công cao cường đến đâu, lúc thụ thương cũng sẽ đau.Mạc Ly nhìn các vết sẹo trên các đốt tay Văn Sát. Những vết sẹo này tựa hồ còn mới, trước kia Mạc Ly chưa từng nhìn thấy. Lúc này y mới nhớ ra, những vết sẹo dữ tợn đó khả năng là do Hồi Xuân hoàn phát tác lần trước, các khớp xương phá da, lưu lại. Bỗng nhiên, thân ảnh cao lớn của Văn Sát không hiểu vì sao lại chồng lên Hắc Oa, Hắc Oa trong lòng y làm nũng, Hắc Oa nghịch ngợm quấy phá khiến người ta phải nhức đầu… Mạc Ly nhất thời như nổi điên xông lên, giật lấy chiếc roi đang trong tay Thanh Thịnh, “Ai cho ngươi đánh hắn? Hắn không phải người trong chùa, ngươi có tư cách gì đánh hắn!” Mạc Ly bẻ gẫy trúc tiên, vứt về phía Thanh Thịnh đang kinh ngạc đến đờ người, “Ngươi tưởng ngươi là ai?Ngươi muốn tố cáo Giới Si phải không? Được, ngươi đi cáo đi!Trước ngươi thân là đệ tử Chưởng Luật của Giới Luật viện, lần đầu phát hiện Giới Si học võ đáng lẽ nên chấp pháp, vì sao khi đó ngươi không cáo nó, lại dùng chuyện này uy hiếp nó?Nếu phải chịu phạt, vậy ngươi cũng không trốn được đâu, làm việc thiên tư trái luật, lạm dụng hình phạt riêng, tội cũng không phải nhẹ! Cùng lắm ta cùng Giới Si chịu phạt!”Mạc Ly dấn thân về phía trước: “Ngươi không phải thích đánh người sao? Ngươi đánh đi! Đánh ta đây này!” Mạc Ly kéo lấy áo Thanh Thịnh, hung tợn nói: “Nếu hôm nay ngươi không đánh chết ta, sau này người chết nhất định là ngươi!” Thanh Thịnh đối mặt với quả hồng mềm chuyên bị cả chùa bắt nạt lúc này, đương nhiên chấn động.Hóa ra Vong Trần sư thúc không phải không phát uy, mà là chưa có ai đụng trúng nghịch lân của y thôi. Mạc Ly chỉ ra cửa: “Cút ra ngoài, sau này còn nhìn thấy người tìm Giới Si gây rối, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!” Vong Trần nói thế nào cũng là người cao hơn hắn một bậc, Thanh Thịnh cũng biết cứng đầu với Mạc Ly làkhông có lợi, gã thấy tình hình không ổn, vội vàng cúp đuôi bỏ chạy. Giới Si nhìn Thanh Thịnh cuối cùng cũng bỏ đi, vội vàng ôm lấy cả Mạc Ly và Văn Sát mà òa khóc thất thanh. Mạc Ly bị Văn Sát ôm vào lòng, thân thể bỗng mềm oặt không còn chút sức. Trái lại Văn Sát lấy tay chọc chọc ót Giới Si, nói: “Có phải nam nhân không? Còn khóc hả, mất mặt mất mặt quá.” “Sư thúc tổ, đại ca ca, oa —”Tiếng khóc của Giới Si càng vang dội hơn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});