Khách Điếm Lão Bản

Chương 90 : Bạch oa hắc oa 2

Mạc Ly vì vụ án mạng trong rừng rậm cơ hồ cả một ngày không chợp mắt. Sau khi trở lại khách điếm, vừa ngả đầu xuống liền ngủ. Khi y tỉnh lại lần thứ hai, chỉ thấy bên giường là hai oa nhi bụ bẫm úp sấp bên cạnh. Đầu tiên, Mạc Ly sửng sốt, vội vàng ngồi dậy. Hai tiểu tử kia thấy y tỉnh, vậy mà không sợ hãi, động tay động chân bò lên cái giường cao, tiến vào lòng Mạc Ly. Mạc Ly ôm hai oa nhi như hai con cún, không nhịn được xoa xoa đầu chúng. Đúng lúc Cẩn Nhi bưng bữa tối vào, thấy hai oa nhi quấn lấy Mạc Ly, liền cười: “Hai thằng nhóc này thật kỳ lạ, tỉnh dậy không thèm chú ý tới ta, đã lẳng lặng ghé lại nhìn ngài rồi.” Mạc Ly xoa xoa gáy hai oa nhi: “Không phải bị dọa thành ngốc luôn chứ?” Hai oa nhi được Mạc Ly xoa xoa, tức khắc khanh khách cười. Mạc Ly ôm một đứa lên, hỏi: “Oa nhi, tên các ngươi là gì?” Oa nhi bị ôm đáp lại bằng giọng sữa: “Ta là Hắc Oa.” Oa nhi kia cũng ngọt ngào ôm lấy đầu gối Mạc Ly, nha nha nói: “Ta là Bạch Oa.” Mạc Ly chợt nhớ lại thời gian phát hiện oa nhi, xác thực chúng quấn hai cái tã một đen một trắng để phân biệt. Có lẽ đứa bọc đen là Hắc Oa, bọc trắng là Bạch Oa. Mạc Ly xoa đầu chúng: “Hắc Oa Bạch Oa là nhũ danh của các ngươi? Ngoài ra có tên khác không?” Hai oa nhi nghe Mạc Ly hỏi vậy, hình như mù tịt, lắc đầu. Mạc Ly nhớ, trẻ con thời đại này thường sau khi làm lễ trưởng thành mới gọi tên, trước đó để nuôi con cho tốt, hay đặt một cái tên tạm thời. Cẩn Nhi tựa hồ đã sớm biết tên của hai oa nhi, thấy nó tiến đến, nói với Mạc Ly: “Hai oa nhi này hình như còn không biết song thân chúng đều đã chết… Ta gạt chúng, nói là mẫu thân có việc nên đưa chúng để chúng ta chăm sóc, ngài cũng đừng để lộ, không chúng sẽ đau lòng…” Mạc Ly gật đầu: “Là ngươi nghĩ chu đáo. Đợi chúng lớn hơn một chút sẽ nói sự thật đi.” Hai oa nhi thấy người lớn thì thầm nói nhỏ, liền kháng nghị: “Cẩn Nhi xấu xa, nói chuyện không cho chúng ta nghe!” Mạc Ly thấy hai oa nhi gọi thẳng tên Cẩn Nhi, kinh ngạc hỏi: “Bọn chúng sao gọi thẳng tên ngươi vậy?” Cẩn Nhi bất đắc dĩ đáp: “Ta vừa mới dạy cả buổi, bảo bọn chúng gọi ta là Cẩn thúc thúc, không thì kêu Cẩn ca ca cũng được, nhưng chúng không nghe, ta chịu thôi.” Hai oa nhi không đểý tới Cẩn Nhi đang phàn nàn, trực tiếp nắm tay áo Mạc Ly hỏi: “Ngươi tên là gì?” Mạc Ly cười: “Ta là Mạc Ly.” Hắc Oa vừa nghe liền toét miệng, lộ ra hai cái răng: “Vậy sau này ta gọi ngươi là Mạc Mạc được không?” Đã lâu chưa từng nghe ai gọi như vậy, lòng Mạc Ly thắt lại, không khỏi nhớ tới A Vong nơi sâu thẳm ký ức phủ bụi cùng Văn Sát đã hồi phục trí nhớ, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Bạch Oa thấy Mạc Ly tựa hồ đang chìm trong hoảng hốt mà không phản ứng, cũng kháng nghị: “Ta đây gọi ngươi Ly Ly được không? Ly Ly!” Nghe thấy thanh âm của Bạch Oa, Mạc Ly lúc này mới khôi phục ánh mắt tràn đầy sủng nịch: “Ta lớn hơn các ngươi nhiều như vậy, các ngươi nên gọi ta là Mạc thúc thúc, hoặc đơn giản gọi thúc thúc cũng được.” Hai cái đầu lanh lợi kia lắc lắc, dụi dụi vào tay Mạc Ly: “Đừng mà, ta sẽ gọi ngươi Mạc Mạc/Ly Ly mà Được không ” Cẩn Nhi thấy một màn vậy thì gập bụng cười: “Xem xem, bọn chúng chơi xấu này, đó là lý do lúc đó ta thua dưới tay chúng đó, cũng bình thường ha?” Mạc Ly thở dài: “Xem ra quả thật không có phúc làm bậc cha chú bọn nhỏ. Thôi đành, bọn chúng muốn thế thì cứ thế đi!” “Vạn tuế!” Hai oa nhi vui sướng. Cẩn Nhi bắt đầu dọn cơm, vừa đưa bát đũa vừa nhìn hai oa nhi tranh đồ ăn với nhau, nói: “Tiên sinh, phiền phức thật, tiên sinh giờ chiều chuộng thế này, về sau sao dạy dỗ!” Mạc Ly cười cười, không đáp. Nếu đã quyết định định cư, đương nhiên sẽ không thể ở lại khách điếm. Mạc Ly cùng Cẩn Nhi hôm sau mang theo hai oa nhi tìm kiếm nơi ở thích hợp trong tiểu thành. Không ngờ bọn họ mới đi được nửa ngày, vận khí đặc biệt tốt, tìm được một tòa nhà hai tầng lầu các kèm cả hậu viện, điều kiện xung quanh cũng cực kỳ tốt, nhưng kỳ quái, giá ra lại thấp đến bất ngờ. Mạc Ly và Cẩn Nhi vô cùng kích động, nếu bọn họ tới chậm một chút, phỏng chừng sẽ để tuột tay chiếc bánh ngon này.Vội vàng đem bạc ra trả, ốc chủ không nói hai lời giao luôn ốc khế địa khế cùng chìa khóa. Mạc Ly và Cẩn Nhi liền đem oa nhi, đồ đạc từ khách điếm về. Hai oa nhi rõ ràng hưng phấn hơn hai người lớn, vừa vào ốc đã như cún con chạy nhảy tán loạn khắp nơi, sau đó chốc lát tìm được gì lại như phát hiện ra tân đại lục kéo Mạc Ly đi nhìn. “Mạc Mạc, ngươi xem cái sân này thật đẹp, ta và Bạch Oa có thể ở đây chơi trốn tìm!” Mạc Ly vào sân nhìn, giả sơn hoa thảo bố trí vừa đủ, cả không gian lộ vẻ trang nhã đặc biệt. Mà trong sân còn có một chòi nghỉ mát nho nhỏ, trên đầu là giàn nho xanh tươi. Bạch Oa ba chân bốn cẳng leo lên thềm đá ở chòi nghỉ mát, chỉ vào bên kia giàn nho: “Ly Ly mau nhìn, ở đây có nuôi chim.” Mạc Ly giương mắt nhìn, quả thực ở trên có một con chim nhỏ ở trong chiếc ***g chim theo phong cách cổ.Không ngờ ốc chủ cả chim cũng lưu lại cho bọn họ. Bị hai oa nhi dắt từ đầu sân tới cuối sân, khi Mạc Ly trở lại phòng, thấy Cẩn Nhi đang quét dọn, liền xắn tay áo lên hỗ trợ. Hắc bạch lưỡng oa cũng có lòng, tuy không giúp được gì nhiều nhưng không quấy rối nữa, đôi lúc còn cầm giẻ lau xoa xoa sát sát vài cái. Bốn người cứ vậy sắp xếp căn nhà. Mạc Ly nhìn kết cấu của căn nhà, bốn người kỳ thực không sử dụng hết không gian to lớn như vậy, liền thương lượng với Cẩn Nhi để tách riêng tầng dưới, mở một tiểu y quán. Cẩn Nhi nghe đề nghị của Mạc Ly, liền cười: “Hành y cứu thế vốn là tâm nguyện của tiên sinh, hôm nay yên ổn, Cẩn Nhi đương nhiên giơ hai tay tán đồng, sao lại phản đối chứ? Tiên sinh có gì muốn phân phó thì cứ nói.” Vì thế, Mạc Ly liền thỉnh vài ba thợ mộc tới sửa sang vài ngày, cách gian và làm dược quỹ xong, tiểu y quán còn treo bảng hiệu, đề bốn chữ “Vong Trần y lư”. “Vong Trần” là tên giả Mạc Ly dùng để hành nghề khi phiêu bạt, cũng vì cả y và Cẩn Nhi đều muốn quên hết những chuyện trước kia, một lần nữa làm lại cuộc sống, liền lấy tên vậy thôi. Ngày y quán khai trương, Cẩn Nhi hiếm thấy ương ngạnh đòi đốt pháo dây, tiếng lạch tạch thu hút rất nhiều người. Y quán vừa mở không có nhiều người tới khám lắm. Phải biết Đông y là chức nghiệp dựa vào tuổi tác và kinh nghiệm, tuổi tác Mạc Ly vốn phải đang ở giai đoạn học đồ, hiện tại xem như không biết trời cao đất dày, độc lập mở một y quán. Vừa vào nhìn Mạc Ly tuổi trẻ như thế, mọi người trong nhất thời đều đang gọi là xem qua. Mạc Ly đương nhiên biết cách nghĩ của số đông, cũng không sốt ruột, chỉ cần một người khỏe lại sau khi được khám chữa thôi. Quả nhiên, Vong Trần y lư không chỉ lấy giá rẻ, y thuật đại phu còn cao minh, quả thật là một diệu thủ hồi xuân thuốc đến bệnh trừ. Y lư nho nhỏ bắt đầu có danh tiếng, ngày nào cũng đầy người xin trị bệnh. Sinh kế dần dần vào quỹ đạo, còn thêm tính tình hoa thuận của Mạc Ly và Cẩn Nhi, lại là hai nam tử độc thân mang theo hai hài tử, càng khiến dư luận thêm cảm thông, tam cô lục bà bốn phía có món điểm tâm ngon ngọt nào cũng mang tới tặng y lư. Thế nhưng, sinh kế yên ả chung quy cũng vẫn phải có chút trúc trắc nhỏ. Kể rằng từ ngày Mạc Ly khai trương y lư chưa được hai tháng liền vào quỹ đạo, vừa lúc bọn tiểu lưu mạnh dựa vào việc dọa nạt thu phí bảo hộ trên đường dòm ngó.Tên cầm đầu đám vô lại không chút văn hóa, người trong nhà không thèm đặt tên, đồng hương thầm gọi sau lưng gã là Nhị Cẩu Nhi. Nhị Cẩu Nhi vốn đã ăn sạch từng nhà trên phố, theo dõi y lư vừa khai trương không lâu từ sớm. Huống hồ hai nam nhân trong nhà trông đều một bộ hòa nhã, vẻ dễ khi dễ, liền nghênh ngang như chốn không người qua thu phí bảo hộ. Vừa sải bước vào y lư, Nhị Cẩu Nhi liền bày ra bộ dạng ác bá điển hình, rống to mấy tiếng. Vốn người đang đợi đến lượt khám thấy kẻ đến tìm, liền tản đi. Mạc Ly từ nội đường xốc bạt đi ra, “Ai la hét ở đây?” Nhị Cẩu Nhi vừa nhìn đại phu tuổi trẻ, dáng dập dung mạo đều tầm thường, càng thêm kiêu ngạo, “Đại gia ta xem tiểu y quán cũng không tệ hại lắm, sau này ta sẽ che chở cho. Tiểu đại phu ngươi nên bày tỏ chút thiện ý nhỉ?” Mạc Ly vừa nghe liền biết phiền toái tìm tới, lòng thầm thở dài. Đối phó lưu manh kiểu này tuy có thể dùng tiền cho xong việc, nhưng nếu để một kẻ khi dễ, phỏng chừng sau này phiền phức càng liên miên. Bất quá Mạc Ly còn chưa kịp cự tuyệt thì Cẩn Nhi đã vác chổi vọt ra, “Khốn kiếp, ai dám ở đây lớn tiếng với tiên sinh! Trước phải qua ta đã rồi hẵng nói!” Cẩn Nhi nói lớn như vậy thực khiến Mạc Ly thêm nhức đầu. Nhị Cẩu Nhi kia đương nhiên không sợ thân thể nhỏ con của Cẩn Nhi, vươn tay đã giằng được “vũ khi” của Cẩn Nhi. Thân hình Cẩn Nhi lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất, nhưng mà thanh âm của Cẩn Nhi vẫn thành công dẫn hai hắc bạch oa nhi đi ra. Mạc Ly vừa thấy hai cái đầu phấn nộn thò ra, nhất thời nóng ruột, “Bạch Oa Hắc Oa, mau quay về phòng.” Nhị Cẩu Nhi thấy hai tiểu oa nhi liền biết đây là điểm uy hiếp của cái nhà này, không chút nghĩ ngợi, lại gần định bắt một trong hai, định dọa nạt mấy người lớn. Ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hắc Oa lanh lợi đã rụt đầu về, tránh được hiểm nguy tới từ Nhị Cẩu Nhi. Chỉ nghe Hắc Oa hô một tiếng: “Bạch Oa!” Bạch Oa cũng không hoảng, lao tới Nhị Cẩu Nhi. Nhị Cẩu nhi chả ngờ oa nhi này lại “tình thương mến thương” như thế, ngây người một cái đã bị Bạch Oa đụng tới hạ thể yếu ớt, tử tôn căn nhất thời đau đến thiên hôn địa ám, đau đến độ phải khom người gào khóc muốn chết. Hắc Oa liền nhặt đá trên đất ném về phía chiếc vại đựng ngói ở trên giá dược cao cao, vại đựng ngói lắc lư một chút rồi rơi xuống, nện đúng xuống đầu Nhị Cẩu Nhi. Nhị Cẩu Nhi nhìn thấy toàn sao một hồi, mí mắt lật một cái liền ngất đi. Không đểý tới người lớn đang trợn mắt há mồm nhìn bọn chúng, Hắc Oa chạy tới thăm dò thân thể của Nhị Cẩu Nhi. “Bại hoại bại hoại! Khi dễ Mạc Mạc nhà ta!” Dứt lời liền kéo Bạch Oa lại, vén vạt áo muốn tiểu lên mặt Nhị Cẩu Nhi. Mạc Ly mới thoát ra khỏi tác dụng siêu cường của hai oa nhi phá phách, vội vàng ôm hai oa nhi lên, “Hắc Oa Bạch Oa, dừng tay cho ta, không được làm thế!” Hắc Oa khua khua cái chân nhỏ xíu không phục: “Vì sao? Hắn là người xấu!” Mạc Ly thả hai oa nhi xuống một bên, ngồi xổm nói với chúng: “Với bất kỳ ai, cũng không thể xem thường thiện ác. Nhị Cẩu Nhi làm vậy, chắc hẳn có nguyên nhân, vẫn có thể tha thứ được.Các ngươi không hỏi nguyên nhân đã muốn tiểu lên mặt hắn, việc làm này rất thiếu tôn trọng người ta.” Với lời Mạc Ly, tuy Hắc Oa không nói gì, nhưng Mạc Ly biết, trong đôi mắt nó là sự không phục, Bạch Oa thì trái lại, bộ dạng như nghe lọt tai. Giáo dục là không thể nóng vội.Mạc Ly xoa đầu hai nhóc tí, rồi cùng Cẩn Nhi đem Nhị Cẩu Nhi nằm lên ghế dài nghỉ ngơi.Đến khi Nhị Cẩu Nhi yếu ớt tỉnh lại, liền thấy Mạc Ly đang băng bó vết thương cho gã. Mạc Ly thấy gã tỉnh, liền cười: “Thực xin lỗi, oa nhi nhà ta càn quấy, làm ngươi bị thương rồi.” Nhị Cẩu Nhi giật bắn mình, nhưng cái đầu còn buốt, choáng choáng váng váng ngã lại về, “Ngươi, ngươi không phải cố tình hạ dược gì hại ta chứ…” Mạc Ly bất đắc dĩ: “Nếu ngươi lo lắng, có thể tìm một y quán khác xem xem.” Nhị Cẩu Nhi nhất thời nghẹn họng, ánh mắt ngập vẻ phức tạp, “Ừm, Mạc đại phu, theo lẽ thường, không phải ngươi nên ném ta ra ngoài sao…” Nhị Cẩu Nhi nhìn băng vải được băng rất đẹp trên người mình, lòng thấy hỗn loạn quá. Từ nhỏ gã đã sớm quen với những ánh mắt ghét bỏ từ xung quanh, hôm nay Mạc Ly đối xử vậy với gã, ngược lại khiến gã không tiêu hóa nổi. “Ha ha, tiểu ca ngươi không phải đã nói sau này muốn che chở cho y quán của ta sao? Sau này ta còn phải nương nhờ tiểu ca ngươi hỗ trợ chứ!” Nghe Mạc Ly nói vậy, Nhị Cẩu Nhi liền đỏ mặt, “Ta… Ta…” Không đợi Nhị Cẩu Nhi nói xong, Mạc Ly liền tiếp: “Không sao, ta biết ngươi có khổ tâm.” Nhị Cẩu Nhi lập tức mở to mắt: “Tiên sinh, sao ngươi biết?” Mạc Ly lắc đầu, nói: “Chuyện này có thể giải thích được. Chẳng qua, tiểu ca ngươi ở quê ‘uy danh lan xa’, bất quá có đồng hương nói cho ta biết, ngươi dù ngang ngược nhưng từ trước tới giờ không tìm y quán làm phiền, lần này sao lại tới tìm ta chứ?” Nghe Mạc Ly nói thế, Nhị Cẩu Nhi liền nức nở:“Ta vốn không muốn gây phiền toái cho đại phu ngươi…Nhưng mà, lão mẫu tám mươi tuổi nhà ta vẫn luôn được y quán của lão Vương cách nhà không xa chiếu cố, cho nên…” Mạc Ly đã hiểu: “Có phải sự xuất hiện của ta uy hiếp sinh ý của y quán lão Vương, nên nhà lão Vương bảo ngươi tới gây khó dễ?” Nhị Cẩu Nhi đờ đẫn gật đầu.Mạc Ly thở dài, đằng sau quả thật có nguyên nhân, “Nếu lần này ngươi không đáp ứng nhà lão Vương tới gây khó dễ cho ta, bọn họ nhất định sẽ không chữa bệnh cho mẫu thân ngươi nữa phải không? Chữ hiếu là trên hết, ta sẽ không trách ngươi.” Nhị Cẩu Nhi lại nghe Mạc Ly nói vậy, nhất thời không nhịn được vài giọt nam nhi lệ. “Như vậy đi, nếu ngươi tin y thuật của ta, ta sẽ miễn phí toàn bộ tiền chẩn cũng như tiền thuốc cho lão mẫu nhà ngươi. Lúc ngươi không có việc gì thì tới đây giúp ta, ta hàng tháng sẽ trả ngươi tiền công, được không?” Nhị Cẩu Nhi nghe xong, tức khắc quỳ xuống, không nói nên lời, chỉ dập đầu. Trước kia, vì mẫu thân của gã phải chịu điều trị từ nhà lão Vương, đôi khi thân phận du côn lưu manh mà gã phải chịu đủ loại khinh thường, nhưng vì mẫu thân, gã đều nghiến răng nhẫn nại. Hôm nay dù làm ra chuyện sai trái, nhưng gã lại gặp được một đại phu như Bồ Tát, thật làm lòng gã cảm kích. Thế là từ ngày đó, Vong Trần y quán có thêm một trường công, không chỉ chịu trách nhiệm các việc nặng nhọc, còn giúp tránh được tất cả những kẻ có chủ ý không tốt. Hắc Oa vẫn luôn trốn sau rèm nghe Mạc Ly nói chuyện với Nhị Cẩu Nhi, thấy Nhị Cẩu Nhi quỳ gối dập đầu liền bĩu môi như coi thường, xoay người định rời đi, nhưng lại bị Cẩn Nhi kéo lại. Cẩn Nhi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắc bạch lưỡng oa: “Thấy chưa, đó là đòn sát thủ của tiên sinh —‘Dĩ đức phục nhân’! Biết lợi hại chưa! Không đánh mà thắng nha!” Hắc Oa gạt tay Cẩn Nhi ra, làm một cái mặt quỷ với Cẩn Nhi rồi kéo Bạch Oa chạy đi. Nhìn bóng dáng hai oa nhi đã chạy xa, Cẩn Nhi cũng chỉ đứng lên lắc đầu.