Khách Điếm Lão Bản
Chương 9 : Cái gọi là bình thản 1
Sửu Nô đối phó với gã Thiết Lang Chuy đang mất hết lý trí này cũng không quá khó khăn, chỉ cần linh hoạt tránh né là đủ.Nhưng dù chỉ là vậy cũng đã làm huyết khí trong tim phổi nhộn nhạo, bước bộ chuếnh choáng.
Mạc Ly tuy sốt ruột, cũng chỉ có thể đứng ngó.
Đúng lúc đó, có một tiếng thét lên, Tam Nương nhảy vào cuộc chiến, trong mấy chiêu đã cản được thế tiến công của Thiết Lang Chuy.Sửu Nô thoát khỏi cuộc chiến, ngã xuống bên Mạc Ly. Y vội đỡ lấy hắn. Sửu Nô lảo đảo một cái, miệng hộc máu.Mạc Ly kinh hoảng, luống cuống chẳng biết phải làm sao. Hắn thấy vậy, cố rặn ra một nụ cười vẹo vọ, như muốn bảo y đừng quá lo lắng.
Thiên Sơn Nhất Kiếm nãy giờ ngồi bàng quan, thấy huynh đệ nhà mình bị xử lý, không thể làm ngơ bèn phi vào, ỷ đông hiếp cô.
A Thổ không biết vì sao không xuất hiện cùng Tam Nương. Tuy đơn đấu chả là vấn đề, nhưng một chấp hai cũng khiến Tam Nương thấy khó khăn.Nàng uyển chuyển múa lụa hồng, quấn lấy cây búa của Thiết Lang Chuy, quẳng ra ngoài.
Trong nháy mắt vũ khí bị văng đi, có thể do quán tính quá lớn, Thiết Lang Chuy ngã vật ra đất, kêu la thảm thiết.Nhìn tay gã quặp lại kỳ cục, có lẽ đã bị nội lực của Tam Nương đánh gãy.
Nàng phi thân, vung một cước về Thiên Sơn Nhất Kiếm, gã ta thoát hiểm né được, lập tức bổ về phía nàng.Tam Nương búng người, vung tay quấn lấy cánh tay gã.Thừa dịp giằng co, nàng mở miệng: “Đều là huynh đệ đồng đạo, có vấn đề gì thì hảo hảo thương lượng.”
Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng là kẻ kinh nghiệm, đương nhiên biết Từ Tam Nương chả nhã nhặn gì cho cam, không muốn việc bé xé ra to, tức thì thu tay.
Từ Tam Nương phóng về bên cạnh Mạc Ly, nói: “Chuyện hôm nay bất kể do ai khởi sự, một điều nhịn chín điều lành là hơn.”
Thiên Sơn Nhất Kiếm nhổ một bãi nước bọt xuống đất, “Nhịn?! Nếu không tại thằng quỷ xấu xí kia đắc tội hai huynh đệ chúng ta, ta cũng không rảnh tới đây tìm xui!”
Tam Nương khoanh tay trước ngực, khinh thường đáp: “Lão nương cũng không tin các ngươi không làm điều gì bậy bạ.”
Nhớ tới lời thô bỉThiết Lang Chuy ban nãy nói với Mạc Ly, đôi mắt Thiên Sơn Nhất Kiếm thoáng ánh lên vẻ xấu hổ.Đồng đạo chứng kiến trong khách điếm nhiều như vậy, sĩ diện của Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng chẳng còn mấy.Lại thấy Tam Nương che chở Mạc Ly như thế, khách điếm này lại nằm dưới tay Tà lão đầu, Thiên Sơn Nhất Kiếm tuyệt không thể làm càn.
Tức tối không chỗ xả, Thiên Sơn Nhất Kiếm nghĩ, nếu không đụng được vào Mạc Ly, chí ít cũng phải trút giận được lên tên quỷ xấu xí kia.Gã nhấc một cẳng giẫm lên ghế, “Được, ta không làm khó lão bản, nhưng tên quỷ xấu xí kia phải chui qua háng ta! Nếu không ta cũng đếch tha cho việc Thiết Lang Chuy huynh đệ bị đánh trọng thương!”
Không ngờ Thiên Sơn Nhất Kiếm lại giở trò hạ lưu này, Mạc Ly vô cùng tức giận.
Còn Tam Nương, vốn đã không ưa Sửu Nô, thấy Thiên Sơn Nhất Kiếm bắt chẹt hắn, ngoài mặt thì lạnh tanh nhưng trong lòng lại cực kỳ khoái trá.
Mạc Ly tâm địa hiền lành, mặc dù Sửu Nô chẳng nói một lời tạ ơn,y vẫn cứ che chở hắn, khiến Tam Nương muốn chỉnh hắn cũng không được.Lần này nàng muốn xem Sửu Nô tâm cao khí ngạo kia phải thành trò cười cho thiên hạ, thành ra chẳng thèm lên tiếng.
Thiết Lang Chuy ôm cánh tay gãy, gào lên: “Đại ca, vậy quá dễ cho hắn!”
Thiên Sơn Nhất Kiếm trừng mắt liếc Thiết Lang Chuy.Nếu không phải do Thiết Lang Chuy nổi sắc tâm với lão bản, mọi sự đã không đến mức này.Theo gã biết, lão bản khách điếm với Độc Dược Lang cùng Thiên Cơ Thần Toáncó giao tình cực tốt, mặc dù hiện tại hai người đó không biết đi đâu, nhưng vạn nhất ngày nào đó quay về truy cứu bọn họ, lúc ấy có mấy cái mạng cũng không đủ bồi thường.
Nhưng mà Mạc Ly lại không rõ nội tình, chỉ nghĩ với tính cách của Sửu Nô, chắc hẳn hắn không chịu nổi bị sỉ nhục như vậy, huống hồ trong người còn đang trọng thương, “Các ngươi muốn ta nhận lỗi hoặc bồi thường còn được, sao lại dùng hành động vô sỉ này nhục mạ người khác?!”
Thiên Sơn Nhất Kiếm đã phát ngôn, không thể rút lại, liền khăng khăng kêu gào, nhất định làm nhục Sửu Nô bằng được.
Sửu Nô vẫn im lặng, nhưng tay đã nắm thành đấm, gân guốc nổi lên khắp nơi, hắn đang cực kỳ kiềm chế.Sợ hắn không nhịn được, Mạc Ly lo hắn nhất thời vận nội kình, dưới tình hình nguy cấp liền quỳ xuống, tuy tư thế có vẻ khuất nhục, nhưng khí độ vẫn tĩnh tại như trước, “Ngộ thương công tử là chúng ta không đúng, mong các vị rộng lòng bỏ qu…” Còn chưa dứt lời, liền bị một luồng lực đạo kéo dậy.
Mạc Ly ngơ ngác, Sửu Nô vốn đứng cạnh đã quỳ một chân xuống.
Phỏng chừng Sửu Nô không chấp nhận chuyện Mạc Ly vì hắn phải hạ mình chịu nhục, cuối cùng mới quỳ gối trước Thiên Sơn Nhất Kiếm.Nhưng dẫu sao Sửu Nô cũng là kẻ cao ngạo, quỳ một gối đã là nhẫn nhịn cùng cực.
Mạc Ly sững sốt, nhất thời nói không nên lời.
Tam Nương nhìn Sửu Nô vì Mạc Ly chấp nhận làm được tới bước đó, cũng giật cả mình.
Thiên Sơn Nhất Kiếm lấy được sĩ diện, nhả thêm đôi câu, rồi biết điều ôm lấy Thiết Lang Chuy ly khai.
Mạc Ly lay nhẹ Sửu Nô vẫn quỳ cứng trên đất: “Ngươi, ngươi không sao chứ…?”
Sửu Nô không phản ứng. Thật lâu sau, đột nhiên hất tay Mạc Ly đang ở trên vai hắn, trở về phòng mình.
Một thời gian dài sau trận xích mích, Mạc Ly không còn gặp lại Thiên Sơn Nhất Kiếm hay Thiết Lang Chuy nữa.
Một năm sau, nghe mấy người tạt qua khách điếm đồn, Thiên Sơn Nhất Kiếm với Thiết Lang Chuy đột nhiên chết oan chết uổng, bộ dạng thê thảm. Thiết Lang Chuy bị thiến. Xương đầu gối của Thiên Sơn Nhất Kiếm thì bị đập gãy, lòi cả ra, chết trong tư thế quỳ, hai mắt bị móc, thất khổng đổ máu.
[5: Thất khổng: Bảy lỗ – hai hốc mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng.]
Mà chuyện đó, để sau hẵng bàn.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
88 chương
22 chương
60 chương
31 chương
30 chương