Khách Điếm Lão Bản
Chương 52 : Giải thoát 2
Đi được một đoạn đường, Vô Thượng dừng chân trước một cánh cửa.
Mạc Ly vốn tưởng lộ trình sẽ quanh co như ở Vô Xá cốc, nhưng xem ra, Hàn Tử Tự hình như không có ýgiấu giếm chỗ ở của Dược Lang và Trình Cửu Nhụ.
Hắn chắc chắn sẽ không dùng trò qua cầu rút ván, xé xác người rồi phủi phủi mông mà đi chứ? Mạc Ly thầm nghĩ.
Vô Thượng sau khi gõ cửa thì bước vào, “Dược công tử, bằng hữu của công tử đến thăm.”
Nếu là bình thường, có người trước mặt gọi Dược Lang là “công tử” gì gì đó, cậu ta đã sớm hục hặc không chịu nổi mà oa oa kháng nghị. Nhưng hôm nay, Dược Lang chỉ quay đầu, trong mắt dẫn theo chút tử khí, lễ độ mà gật đầu với Vô Thượng: “Làm phiền rồi.”
Vô Thượng khẽ gật đầu, lập tức an tĩnh mà lùi ra.
“Dược Lang…” Rốt cục cũng có thể gặp được Dược Lang ngoài Vô Xá cốc, thanh âm của Mạc Ly có chút run rẩy.
Nhãn thần Dược Lang hơi mất tiêu cự mà nhìn Mạc Ly, lặng lẽ nói: “Mạc Ly, ngươi đã đến rồi à…”
Mạc Ly sốt ruột bước về phía trước, nắm lấy bả vai Dược Lang, “Dược Lang, ngươi làm sao vậy? Bị thương sao? Hay là Văn Sát hạ độc các ngươi? Ta…”
Dược Lang nắm lấy tay Mạc Ly, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy là, Cửu Nhụ làm sao ư?”
Tầm mắt Mạc Ly nhanh chóng chuyển về phía giường, thấy cẩm bị của Trình Cửu Nhụ vẫn phập phồng, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tay Dược Lang nắm lấy vạt áo mình, tránh né nhãn thần của Mạc Ly: “Mạc Ly, cảm tạ ngươi nguyện ýhy sinh để cứu chúng ta, ta… Ngươi không cần phải quan tâm tới chúng ta, nên ly khai thôi, ta biết ngươi không thích Hàn Tử Tự, không cần vì chúng ta mà lại chịu ủy khuất, ta và Cửu Nhụ…”
“Chát” Mạc Ly giáng một bạt tai vào Dược Lang, “Dược Lang, ngươi cho ta là người thế nào hả?”
Hai người trong lúc đó nhất thời im lặng.
Dược Lang hít sâu mấy hơi, giọng run lên: “Mạc Ly, nói thật nhé, ta đã từng oán hận ngươi.”
Mạc Ly nghe vậy, thân thể chấn động, nhưng vẫn chưa nói gì, chỉ đợi Dược Lang tiếp tục.
“Ta oán hận ngươi vì sao phải thiện lương như vậy, vì sao lại muốn xen vào việc của người khác như vậy. Cứu một Hàn Tử Tự thì thôi đi, về sau lại cứu cái tên ma đầu đó làm chi? Nếu không phải người, nếu không phải…”
Thanh âm của Dược Lang càng lúc càng kích động, “Ta cũng hận chính mình. Nếu lúc đó ta cương quyết một tí, không nhẹ dạ đáp ứng giúp ngươi tìm giải dược, mọi chuyện sau đó sẽ chẳng phát sinh. Cửu Nhụ sẽ không bị nắm thóp, cũng sẽ không thành cái dạng sống dở chết dở như thế này!Dù bây giờ trốn thoát rồi, hắn cũng đã là một phế nhân. Hơn nữa, chúng ta còn phải lo lắng về sự truy sát của Vô Xá cốc, suốt ngày hoang mang!”
Chuyện đáng sợ nhất mà Mạc Ly phải đối mặt rốt cuộc đã xảy ra.
Vốn dĩ, Dược Lang chẳng độ lượng như đã biểu hiện. Đối mặt với y thế này, cậu ta có mâu thuẫn, có thất vọng, thậm chí còn căm ghét. Nhưng khi ở Vô Xá cốc, Dược Lang vẫn dùng thiện chí mà lén gạt đi ý nghĩ nội tâm, không cho bóng tối vô cực phá hoại bản thân.
Trái tim Mạc Ly dường như bị bóp vắt đầy hung bạo, vắt đến kiệt cả máu. Có trời mới biết, trong đầu y đầy những câu “Chớ có trách ta”, “Đừng hận ta…” Chỉ là giờ này, y còn mặt mũi nào, tư cách nào mà nói với Dược Lang những câu ấy? Cho nên, Mạc Ly chỉ yên lặng đứng đó, chỉ có thể yên lặng đứng đó…
“Nhưng chẳng gạt được Cửu Nhụ chuyện gì, không có chuyện gì là gạt được hắn. Hắn nhìn như suốt ngày say say sưa sưa, kỳ thật mọi chuyện đều biết hết.”Dược Lang vuốt ve khuôn mặt của Trình Cửu Nhụ, khuôn mặt đã từng thật tuấn tú ương ngạnh, hôm nay trơ gò má, gầy hóp cả vào.
“Hai ngày trước hắn tỉnh lại, liền nói cho ta biết ngươi sẽ hành động, còn bảo ta khuyên ngươi đừng làm vậy. Ta đáng lẽ có thể gọi người, nói muốn gặp ngươi, nhưng ta lại không làm vậy…Ta thấy, chỉ cần ra khỏi Vô Xá cốc, Cửu Nhụ còn có thể có hy vọng.Vừa nãy hắn tỉnh một lúc, thấy đang ở đây, biết tình hình có biến, hung hăng quở trách ta một phen. Hắn nói, ta trách oan ngươi rồi, nếu không có ngươi, hắn sẽ chết sớm hơn.
Ta liên tục ép hỏi hắn vì sao, rốt cuộc vì sao, rốt cuộc có biện pháp nào khả dĩ cứu được hắn, cho dù chỉ có một cơ hội, ta cả đời này cũng muốn làm. Hắn bị ta hỏi đến không thể làm gì hơn được, đành phải nói cho ta, ngươi là người duy nhất trên thế gian này có thể cứu được ta và hắn, còn dặn đi dặn lại ta rằng, tất cả phải thuận theo tự nhiên, không nên cầu người, không bên bức người.”
Dược Lang nắm lấy tay Trình Cửu Nhụ, siết thật chặt, “Có đôi khi ta thật hận hắn, lúc nào cũng ăn nói mơ hồ như vậy, ta nghe nửa điểm cũng không hiểu. Nhưng lần nay ta minh bạch, Cửu Nhụ nóiđến vậy, cũng chỉbảo rằng ngươi có thể cứu chúng ta.Tiểu Ly, ta vốn muốn nuốt xuống toàn bộ, cái gì cũng không nói.”
Dược Lang đứng lên, quỳ xuống trước Mạc Ly, “Nhưng mà, Mạc Ly, ta không làm được, ta thật sự không làm được.”Dược Lang dập đầu thật mạnh xuống đất, “Ta van cầu người, ta chết cũng không sao, những xin người nhất định phải cứu Cửu Nhụ, ta cầu ngươi cứu hắn, muốn ta làm gì cũng được, cả đời này, không, cả kiếp sau, kiếp sau nữa, ta sẽ làm trâu làm ngựa đến đáp đại ân của ngươi…”
“Ta biết ta rất ích kỷ, nhưng ta không còn cách nào khác, Tiểu Ly, xin ngươi cứu hắn, cứu Cửu Nhụ.”Dược Lang dường như phát điên rồi, không màng đến sự ngăn cản của Mạc Ly, vẫn liên tục dập đầu, đến lúc máu tươi tràn ra đầy đầu, vẫn không dừng lại.
Mạc Ly cũng quỳ xuống cạnh cậu, ôm lấy thân thể đang run rẩy kịch liệtấy, “Ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng ngươi Dược Lang, ta sẽ cứu Cửu Nhụ, nhất định sẽ cứu hắn!”
“Thật sao?”Dược Lang hốt hoảng ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về gương mặt cũng gầy gò của Mạc Ly.“Tiểu Ly, xin ngươi, nhất định đừng vứt bỏ chúng ta, nhất định đừng làm thế…” Nước mắt nhạt nhòa khuôn mặt của Dược Lang.
Mạc Ly đờ đẫn ôm lấy Dược Lang nhỏ tuổi hơn mình, phát hiện lệ cũng không ngừng được rồi. Lặng lẽ ôm lấy Dược Lang đang tan nát cõi lòng, rất lâu sau đó, nghe cậu không ngừng tự lẩm bẩm, máu trên trán hòa với nước mắt, tạo thành những vệt khô trên mặt.
Vỗ về tấm lưng Dược Lang như dỗ dành trẻ con mới sinh, giọng nói hơi khàn đi của Mạc Ly dịu dàng: “Ngủ đi, mọi việc sẽ ổn thôi…”
Không biết đã bao lâu trôi qua, Mạc Ly nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Dược Lang.Hai chân sớm đã tê cứng lại vì quỳ lâu, đau như bị kim châm thế này mà chẳng đểý, thế nhưng Mạc Ly một chút cũng không di chuyển hay có ý thay đổi tư thế.
Có lẽ là vì chán ghét mình, có lẽ là để tự nghiêm phạt mình.
Mãi đến khi Vô Thượng ngoài cửa, chờ mãi không thấy động tĩnh gì nữa, khẽ hỏi mấy lần cũng không nghe đáp lại, đẩy cửa vào kiểm tra tình hình, mới nhanh chóng ôm Dược Lang vào giường, rồi đỡ Mạc Ly ngồi lên ghế. Vô Thượng điểm mấy huyệt vị trên hai đùi Mạc Ly, xoa bóp cho y một phen. Một lúc lâu sau, Mạc Ly rốt cuộc mới tỉnh lại sau trạng thái thất thần đó. Rụt chân về, Mạc Ly nói:
“Ta không sao, làm phiền ngươi tìm một đại phu cho Dược Lang, băng bó cho hắn một chút.”
Vô Thượng đứng dậy: “Công tử yên tâm. Dược công tử mới thoát thân khỏi Vô Xá cốc không lâu, phỏng chừng tâm lý đã bị tổn thương, tu dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi.”
Mạc Ly nhìn vào mắt Vô Thượng, vân đạm phong khinh cười cười, đứng lên rời đi.
Thu thiền bất tri nhật nguyệt.
Sau mấy ngày từ lúc gặp Dược Lang, Mạc Ly chỉ an tĩnh đợi ở trong phòng, ăn gì làm gì, y chẳng có chút nhận thức.
Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra những khuôn mặt khác nhau.Có Trịnh Cửu Nhụ tiều tụy, có Dược Lang mắt ngấn lệ, có Vương Chấn nở nụ cười gian tà, có vẻ mặt kinh ngạc của Văn Sát…Những bộ dạng ấy quấn lấy nhau, ngay cả chút không gian trốn tránh cũng không nguyện chừa lại cho y.Mãi đến một đêm, lúc Mạc Ly lần nữa lại bất lực, rơi vào cơn ác mộng, đôi tay đang vươn trong không khí như muốn bắt lấy gì dó, tay y, cuối cùng cũng được chìm trong sự ấm áp.
“Ly Nhi, ngươi lại gặp ác mộng, tỉnh lại đi, tỉnh lại là ổn rồi.”Đó là giọng nói trầm ấm mà ôn nhu, rất lâu rồi y chưa nghe thấy.Mạc Ly chốc lát đã mở mắt.
Đập vào tầm mắt, là Hàn Tử Tự đầy huyết ô và bụi bặm.Thúy ngân ngọc quan kia đã sớm rơi vỡ ở trận chiến hỗn loạn Thanh Phong nhai.Bạch bào *** xảo bằng lụa lăng la, ngoại trừ dính đầy vết đen nâu, còn loang lổ cả vết máu, bùn đất lá khô dính vào, vạt áo và cổ tay đã te tua vô cùng. So với trong ấn tượng của y, Hàn Tử Tự trong thanh y bố sam còn tươm tất gọn gàng một trời một vực hơn.
Chưa từng thấy hắn nhếch nhác như thế này.
Trông thấy Mạc Ly đã tỉnh, nụ cười trên mặt Hàn Tử Tự càng xán lạn, thật chẳng tương xưng với hình ảnh rách nát cả người của hắn, “Không có việc gì đâu Ly Nhi, có ta ở đây, không sao cả…”
Mạc Ly cười cười.Đúng vậy, trong tất cả những gương mặt vừa rồi, vì sao lại hoàn toàn thiếu mất gương mặt người này?
Vết bầm dập trên người Hàn Tử Tự dày đặc, phỏng chừng là vì đối phó với người của Vô Xá cốc, tổn hao quá lớn rồi.
Thấy Mạc Ly lộ ra nụ cười đã lâu không thấy với hắn, Hàn Tử Tự khi đó nghĩ rằng, vì người này có chết cũng không hối tiếc.Tâm tình căng thẳng bấy lâu, chốc lát được thả lỏng, Hàn Tử Tự chợt thấy cổ họng lờ lợ, phun ra một ngụm máu tươi. Sắc đỏ dính lên vạt nội bào màu trắng của Mạc Ly, trông mà phát hoảng.
Thân người mềm nhũn, Hàn Tử Tự ngã vào người Mạc Ly, nhưng vẫn siết chặt lấy bàn tay y.
“Hàn Tử Tự, ngươi làm sao vậy? Hàn Tử Tự?”Vỗ nhẹ khuôn mặt Hàn Tử Tự, thấy hắn không có phản ứng, Mạc Ly vội vàng gọi người.
Chúng tiểu thị tỳ nhanh chóng tiến vào, trông thấy môn chủ nhà mình một thân huyết ô mà té xỉu trên giường của Mạc Ly, một hai người nhát gan đã hét lên, cũng có người lớn mật, quen mắt rồi, liền hấp tấp chạy đi tìm Vô Thượng.
May mà Vô Thượng phản ứng cực nhanh, đã đưa đội ngũ y hộ *** tường nhất của Thiên môn đến, mới dẹp xong hỗn loạn vừa rồi. Mạc Ly thấy các y thị ở khắp nơi, không để lại dấu tích mà rút tay ra khỏi tay Hàn Tử Tự.
Hắn nắm rất chặt, khiến bàn tay y ửng hồng lên.Lùi lại, Mạc Ly nhường chỗ cho các đại phu đến chẩn liệu cho Hàn Tử Tự.Những người có mặt trong phòng đều dồn toàn bộ ánh mắt về Hàn Tử Tự đang bất tỉnh, cho nên không ai chú ý tới Mạc Ly. Y chỉ lẳng lặng ngồi trong góc, từ đầu đến cuối, giống như không cảm thấy có bất kỳ ai ở đây.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
55 chương
37 chương
124 chương
16 chương