Khắc tinh ngọt ngào
Chương 8
Từ Ngôn Mặc thẩn thờ đi loanh quanh không mục tiêu khi lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đã đi đến trạm xe buýt gần trường đại học S, anh thở dài cười giễu bản thân mình.
Tống gia giấu diếm chuyện năm đó vô cùng kĩ lưỡng dù anh đã dùng hết sức để điều tra cũng không tra ra được gì, gia đình hào môn sâu không thấy đáy tại sao mọi chuyện lại xảy ra trên người bé con của anh.
Đi vài bước bỗng anh nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn rất quen thuộc, buộc tóc đuôi ngựa vai đeo ba lô vừa đi vừa nghe nhạc cái bộ dáng vô tư lự đó không phải Tống Ái Linh thì còn ai.
Hôm nay là cuối tuần sinh viên được nghĩ đều về nhà cả rồi sao cô nhóc này còn ở đây, anh nhìn sắc trời đã tối đường còn khá vắng nghĩ nghĩ lên chào hỏi một tiếng vậy.
Anh sải bước chân đi đến gần cô ai dè cô nhóc này càng đi càng nhanh sau cùng tự dưng lại bỏ chạy... khẽ nhíu mày anh tăng nhịp chân ba bước thành hai hồng tóm lấy cô, ai dè cô vấp ngã một cái nằm dài ra đất.
Anh chạy tới đỡ cô dậy ai dè.....cô hoảng hốt hét lên a.....một tiếng hai tay đánh túi bụi lên người anh, mặt anh cũng bị cô đánh trúng mấy cái.
" Là tôi....hét cái gì "
Ái Linh hôm nay đi đến cô nhi viện tới tối mới trở về kí túc xá của trường, không ngờ phía sau có người đi theo cô đi nhanh hắn đi nhanh, cô đi chậm hắn cũng đi chậm, cô bỏ chạy hắn cũng vẫn chạy theo.
Hoảng sợ quá độ cô không nhìn đường thế là kiss mặt đất một cái....đáng sợ hơn là cô bị hắn tóm được rồi.....nhưng sao cái giọng này quen quen......
Mở mắt ra nhìn thấy là Từ Ngôn Mặc thì cô liền chuyển từ hoảng sợ qua tức giận....cái tên này khi không lại đi theo cô làm gì hù chết người ta....
Ái Linh chật vật đẩy tay Từ Ngôn Mặc ra khẽ trừng mắt nhìn anh....tên hỗn đản, đồ sao chổi sao lúc nào gặp phải anh ta cô cũng xui xẻo hết vậy.
Thái độ lòi lõm của cô khiến anh dở khóc dở cười, nhịn không được đưa tay búng lên trán cô một cái.
" Thái độ gì đây..."
Ái Linh ôm trán phồng má nhìn Từ Ngôn Mặc cô lấy di động gõ gõ vài cái, rồi đưa đến trước mặt anh.
"Đuổi theo tôi làm gì cơ chứ?"
" Trời tối, có ý tốt muốn đi cùng một đoạn, ai ngờ người nào đó tưởng tôi là người xấu mà bỏ chạy "
" Anh không thể lên tiếng sao, doạ chết tôi "
" Nhát gan quá cơ, đánh tôi rõ đau đấy "
" Đáng đời anh..."
" Được rồi, em định ngồi dưới đất nói chuyện tới sáng sao "
Nói đến đây cô mới nhớ là mình vẫn ngồi bệt dưới đất, cô lườm anh một cái rồi đứng lên ai dè chân khẽ đau buốt ngã nhào về phía trước, một lần nữa được vòng tay anh ôm trọn.
" Trật chân rồi sao...."
Ái Linh nhíu chặt mày khẽ lắc đầu ý bảo cô cũng không rõ, Từ Ngôn Mặc thấy thế dìu cô đến ghế đá gần đó. Tháo giày ra anh sờ sờ cổ chân cô một chút rồi nhướn mày nói...
" Chịu đau một chút...."
Dứt lời chỉ nghe rắc một cái Ái Linh thét lên một cái đau đến mức chảy cả nước mắt, Từ Ngôn Mặc vẫn dửng dưng xoa xoa nắn nắn thêm một lúc.
" Đỡ đau chưa...."
Ái Linh nhịn đau gõ gõ lên điện thoại một dòng chữ.
" Sẽ không có việc gì nghiêm trọng đúng không "
" Xì....chỉ trật chân nhẹ mà thôi xoa bóp một lúc ngày mai sẽ không có việc gì...."
Nghe đến đây Ái Linh mới thở phào một hơi, anh nhìn thấy có chút tò mò sao cô lại nghiêm trọng hoá vấn đề thế.
Khẽ lắc đầu tiếp tục việc trong tay lúc mắt anh vô tình liếc qua ba lô của cô đặc bên cạnh vì một hồi va chạm khi nảy đã bị bung móc khoá dưới góc độ này của anh có thể nhìn thấy một đôi giày múa ba lê ở bên trong.
Anh hơi ngẩn ra,nhớ không lầm thì cô nhóc này ở khoa nghệ thuật thì phải. Thảo nào trên người cô luôn toả ra một loại khí chất rất đặc biệt nhẹ nhàng uyển chuyển thanh nhã lại cao quý....chậc chậc....
" Được rồi chân em sẽ không sao, trời đã tối rồi tôi đưa em về, lên đây tôi cõng em "
Anh nhanh nhẹn mang giày vào lại giúp cô rồi xoay người lại đưa lưng về phía cô, Ái Linh bất ngờ với hành động của anh nên chỉ biết ngẩn người ra đó.
" Nhanh lên, sao em lề mề thế "
Khoé môi Ái Linh giật giật.... được rồi chân cô tạm thời không thể đi đành nhờ vào đại ân nhân làm cô trật chân này cõng về vậy.
Cô hơi ngượng ngùng đưa tay vịn lên vai anh, Từ Ngôn Mặc vô cùng nhẹ nhàng đứng lên, cõng cô mà anh cảm giác như đang vác một chiếc gối ôm vậy....nhẹ tênh không chút trọng lượng.....
" Con gái tụi em sao cứ thích giảm béo ấy nhỉ...gầy tong như thế ra ngoài không sợ gió thổi bay à...."
Được rồi....Ái Linh lúc này cảm thấy cô không thể nói được quả thật là một thiệt thòi lớn.....nếu không cô sẽ cùng tên đầu đất này cãi nhau đại chiến 300 hiệp mới thôi.....
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
80 chương
13 chương
44 chương
35 chương
20 chương
112 chương
93 chương
16 chương