Khắc cốt ghi tâm

Chương 66 : Anh hiểu được cái cảm giác làm bố không?

Anh có hiểu nỗi đau của cô không? Cho dù anh nói gì hay làm nhục cơ thể, cô đều có thể nhẫn nhịn được, nhưng cô không thể nhịn được khi anh nhắc đến con của cô? Anh dựa vào cái gì, có tư cách gì? Cơ thể cô run lên, đôi mắt gắt gao nhìn Hàn Duy Thái, nếu như bây giờ có một con dao chắc chắn cô sẽ không do dự mà cắm vào ngực anh. "Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi nói sai rồi à, em và Quý Phong đã tạo ra đứa con hoang đó ở trong tù đúng không?" Tuy là hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định, quan hệ giữa cô và Quý Phong thân thiết, nên lúc Nghiêm Cẩn nói cô mang thai ở trong tù, người đầu tiên anh nghĩ tới là Quý Phong. Anh nhớ cô đã từng cầu xin cho Quý Phong với anh không chỉ một lần. Quan hệ này đúng là không tầm thường. "Chát!" Trần Thanh Lan đột nhiên giáng cho Hàn Duy Thái một cái tát khiến anh không kịp phòng bị, nước mắt dâng lên trong hốc mắt của cô, lạnh lùng khẽ gào: "Thằng bé không phải là con hoang, xin anh nói chuyện sạch sẽ một chút!" Một lúc lâu Hàn Duy Thái cũng chưa hoàn hồn lại được. Sống đến bây giờ anh chưa bao giờ bị tát. Vậy mà người phụ nữ này dám tát anh? "Em chán sống rồi à?" Tơ máu đỏ hằn lên trong mắt của Hàn Duy Thái. Anh bóp chặt cổ mảnh khảnh của Trần Thanh Lan: "Có tin giờ tôi bóp em chết luôn không?" Mặc dù anh đang nói nhưng thật ra đã dùng sức bóp cổ cô rồi, đối với một người đàn ông mà nói thì gương mặt chính là tôn nghiêm, thế mà cô lại dám tát anh. "Tôi đã cho em mặt mũi nên em được đà lấn tới trước mặt tôi đúng không?" Trần Thanh Lan không thở nổi, mặt cô đỏ bừng lên, khó khăn nói một câu: "Anh Thái đây đã từng làm bố chưa? Anh có biết được cảm giác làm bố làm mẹ không?" Hàn Duy Thái sững sờ, đời này anh chưa từng làm bố bao giờ. "Anh không biết, bởi vì anh chưa từng có cảm giác đó, anh giết tôi, tôi sẽ không nói gì, nhưng anh dám sỉ nhục con tôi thì tôi sẽ liều mạng với anh!" Cho dù con không ở đây, thậm chí không để lại cho cô cái gì nhưng Trần Thanh Lan biết đứa bé đã từng tồn tại và ở bên cạnh cô vào lúc cô khó khăn nhất. Tình cảm này đã ngấm sâu vào tận xương tủy, tan vào máu của cô, cả đời này không thể dứt bỏ. Dáng vẻ coi thường cái chết của cô khiến lực tay Hàn Duy Thái lỏng ra một chút, Trần Thanh Lan nhân cơ hội đẩy anh ra. Cô không muốn chết, cô còn chưa trả thù được thì sao mà chết được. Hàn Duy Thái bị cô đẩy lùi về phía sau, anh đứng đối mặt, cách cô một khoảng. Hai người yên lặng đứng đối diện nhau cứ như là một cuộc chiến không có mùi thuốc súng... Đột nhiên cửa mở ra. Là Trần Thanh Vi, cô ta sợ đêm dài lắm mộng nên vội vàng tới đây định nói rõ ràng với Hàn Duy Thái. Cô ta không ngờ Trần Thanh Lan cũng đang ở đây. Một loại cảm xúc khác thường xẹt qua đáy mắt cô ta nhưng biến mất rất nhanh, cô ta tức giận nhìn Trần Thanh Lan: "Chị, cứ cho là chị tức giận vì lúc trước bó không cứu chị ra khỏi tù, nhưng chị cũng đừng chọc giận ông ấy ngất xỉu như thế chứ? Chị làm thế là bất hiếu đấy." Bất hiếu? Nếu như được chọn, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý đầu thai làm con gái của ông ta. Trần Thanh Lan lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vi đang cố ý đổi trắng thay đen, ông ta không cứu ấy hả? Ông ta đã tự đẩy cô vào trong mà. "Bất hiếu? Ông ta chết rồi à?" Trần Thanh Lan hất cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào. "Chị..." "Đừng có gọi tôi, tôi không gánh nổi đâu, nghe buồn nôn lắm!" Trần Thanh Vi đầu tiên đóng xong vai một đứa con gái hiếu thảo ngoan ngoãn hiểu chuyện, giờ thì lại đóng vai một cô gái điềm đạm đáng yêu, dịu dàng nói nhỏ nhẹ: "Chị, dù sao chúng ta cũng là chị em cùng cha khác mẹ, sao chị lại nói chuyện khó nghe vậy?" Trần Thanh Lan phát tởm, chị em? Ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất cô được nghe kể từ lúc ra đời đến giờ. Bà mẹ đó của cô ta nhiều lần bảo muốn giết chết cô, phá hủy sự trong sạch của cô, giờ cô ta còn thốt được mấy lời đấy ra miệng đúng là giỏi thật. Nhưng mà nhìn Hàn Duy Thái đang đứng bên cạnh cũng hiểu được tại sao cô ta lại giả vờ thuần lương như thế. Trần Thanh Lan không muốn nói chuyện với cô ta, cho dù có phản bác cô ta thì Hàn Duy Thái cũng sẽ không tin mình. Nên không cần thiết phải tranh cãi với cô ta. "Anh Hàn còn việc gì không? Không có việc gì nữa thì tôi đi trước được không?" Trần Thanh Lan nhìn Hàn Duy Thái hỏi. "Cút!" Anh vẫn luôn nhìn cô và Trần Thanh Vi nói qua nói lại, trong lòng còn nghĩ lẽ nào cô lại bết bát đến như vậy. Mỗi một lời nói hành động của cô đều khiến Hàn Duy Thái thất vọng tới tột độ. Anh chỉ muốn moi tim cô ra nhìn thử xem có phải tim cô đã bị đen rồi không. "Chờ chút!" Trần Thanh Lan vừa đi tới cửa, Hàn Duy Thái chợt gọi cô lại: "Sau này thấy tôi thì đi đường vòng đi, nếu lại thấy em thì tôi không chắc là tôi có bóp chết em hay không đâu!" Cơ thể Trần Thanh Lan cứng đờ lại trong một giây, khẽ đáp: "Vâng." Sau này cô cũng không muốn gặp lại anh nữa, lời đề nghị này rất hợp với ý cô. Một khắc Hàn Duy Thái gọi Trần Thanh Lan lại lúc nãy, tim của Trần Thanh Vi đã vọt lên tới tận cổ, cô ta tưởng Hàn Duy Thái vẫn còn tình cảm với cô. Nhưng nghe thấy Hàn Duy Thái nói như vậy thì cô ta đã yên tâm hơn nhiều. Cô ta đi tới trước mặt Hàn Duy Thái, thẳng thắn nói: "Duy Thái, người lúc nãy là chị gái cùng cha khác mẹ của em. Năm đó chị ấy lái xe không đúng luật nên gây ra tai nạn giao thông, đâm chết một người, đứa con gái của nhà đó đã chết nên bọn họ không muốn bồi thường gì hết, chỉ cần người gây ra hoạ phải chịu trừng phạt, chuyện của nhà em anh cũng biết rồi đấy, vì nhà em không lật lại bản án cho chị ấy nên chị ấy hận chúng em, nói là bọn em thấy chị ấy chết mà không cứu, chị ấy ra tù cũng không về nhà họ Trần mà còn giả vờ như không quen biết người nhà chúng em. Ngay cả mẹ của chị ấy bị bệnh chết chị ấy cũng đổ hết lên đầu bọn em, nói là do bọn em ép mẹ chị ấy đến chết, trước đây mẹ chị ấy bị ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ cũng phải bó tay. Thế mà chị ấy lại đổ hết lên đầu chúng em, lần này còn làm cho bố em hôn mê, chị ấy đúng là rất..." Trần Thanh Vi muốn nói lại thôi. "Rất vô lương tâm, rất vô tình, còn rất vô lý, rõ ràng cô ta sai nhưng lại trách người khác, em định nói mấy lời này chứ gì?" Hàn Duy Thái thản nhiên tiếp lời. Trần Thanh Vi cúi đầu: "Chị ấy là chị của em, em không thể nói như vậy được." Hàn Duy Thái nhấc cằm cô ta lên, híp mắt lại: "Sao em với chị em lại khác nhau nhiều như thế chứ?" Một người thì lương thiện, một người... Hàn Duy Thái cũng không biết tại sao mình lại nhận xét Trần Thanh Lan. Trần Thanh Vi mở lớn đôi mắt ngập nước nhìn Hàn Duy Thái: "Chị ấy nói với em, chị ấy có quan hệ với anh, anh còn cho chị ấy cổ phần của An Khang, chị ấy còn nói... Chị ấy còn nói... Chỉ cần chị ấy ngoắc tay là có thể quyến rũ được anh, rồi còn hủy hôn ước của chúng ta..." Vẻ mặt Hàn Duy Thái trở nên âm u, rốt cuộc cô tự tin đến mức nào mà có thể nói ra những lời này? "Nhưng mà em không tin, em biết chắc chắn chuyện chị ấy nắm giữ cổ phần của An Khang chỉ là trùng hợp." Hàn Duy Thái mím chặt môi, đâu ra mà trùng hợp? Rõ ràng là cô có ý định quyến rũ anh. Anh vẫn nhớ hôm đó cô đã chủ động cởi đồ... Nếu như trước đó trong lòng anh vẫn còn một chút hảo cảm đối với cô, thì bây giờ chỉ có thể nói là đã biến mất sạch sẽ. Chỉ còn lại sự chán ghét. Bây giờ Tran Thanh Lan ở trong lòng Hàn Duy Thái bị dán lên vô số cái mác không tốt. Cô lái xe đâm chết người, đã từng đi tù, lại còn có thai trong tù. Dùng cơ thể để câu dẫn anh chỉ để lấy được cổ phần trong tay anh. Cô giữ mấy cổ phần này chọc tức bố cô đến mức ông bị hôn mê. Hàn Duy Thái chợt nở một nụ cười, anh vẫn luôn cảm thấy Trần Thanh Lan là một người có chuyện cũ. Quả nhiên chuyện cũ của cô đúng là rất nhiều. Tất thảy đều khiến người khác mở rộng tầm mắt. "Xin lỗi Duy Thái, bọn em không nên lừa anh, em đã không cho bố mẹ nói chuyện của chị ra, em biết bác gái quan tâm chuyện gia thế trong sạch, nhưng em không thể bỏ anh được, em sợ bác ấy biết sẽ không đồng ý cho anh lấy em, cũng sợ anh biết sẽ ghét em, em biết em ích kỷ, em biết em không nên làm như vậy. Nhưng em sợ, sợ mình không xứng với anh, sợ anh xem thường em, sợ anh không quan tâm em..." Trần Thanh Vi chân thành thật thà, lấy được hảo cảm của Hàn Duy Thái. Anh ôm cô ta vào ngực: "Cô ta là cô ta, em là em." Trần Thanh Vi tiếp tục đóng vai lương thiện: "Không, chị ấy là chị gái em, dù chị ấy không muốn nhận bọn em nhưng bọn em vẫn coi chị ấy là người nhà."