Khắc cốt ghi tâm

Chương 61 : 4 năm sau, hẹn gặp lại.

Bước vào đại sảnh, vẻ mặt của Trần Thanh Lan khẽ thay đổi, nơi đây rất khác so với tòa An Khang trước đây. Không còn là công ty An Khang nữa mà đã đổi tên thành cao ốc Khang Thái. Từ tầng một đến tầng hai mươi, mỗi tầng đều là văn phòng làm việc của An Khang. Nhân viên tiếp tân nhìn cô, hỏi: "Cô là..?" Trần Thanh Lan lạnh lùng đáp: "Tôi đến đây để tham gia cuộc họp cổ đông." Nhân viên tiếp tân nhìn cô một lượt, thế nhưng lại tự xưng là cổ đông, đúng là không thể coi thường được, vì vậy liền gọi điện thoại cho thư ký của Trần Hùng để hỏi. Nhân viên lễ tân có thể không biết, nhưng thư ký của Trần Hùng chắc chắn sẽ biết công ty có tổng cộng bao nhiêu cổ đông. Ngoại trừ Hàn Duy Thái, những người khác đều đã đến rồi. Thư ký sau khi nhận được điện thoại của nhân viên tiếp tân liền ngay lập tức báo cho Trần Hùng. Trong phòng họp lớn, các vị cổ đông vẫn đang thảo luận rất là sôi nổi, thỉnh thoảng còn quay sang nói với Trần Hùng vài lời, một lúc nữa sẽ là lúc bầu ra người lên vị trí chủ tịch quản lí công ty. Thư ký đẩy cửa tiến vào, anh ta bước tới chỗ Trần Hùng, nói nhỏ với ông ta: "Dưới lầu có một người tự xưng là cổ đông." Trần Hùng sửng sốt một chút, sau đó giống như đã hiểu ra: "Chắc là Thanh Vi đã thuyết phục thành công Hàn Duy Thái. Nhanh, nhanh đi đón người." Thư ký gật đầu ý đã hiểu, sau đó đi ra khỏi phòng họp. Trần Hùng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nếu là Hàn Duy Thái, quầy lễ tân hẳn là đã nhận ra, cần gì phải gọi điện hỏi chứ? Các vị cổ đông cũng không mấy bận tâm, nhìn thần sắc của Trần Hùng là họ biết đã có cách giải quyết khủng hoảng công ty đang gặp phải hiện nay. Một giọng nói tâng bốc cất lên: "Trên thực tế, trong những năm qua ngài Trần Hùng đã có những đóng góp to lớn cho công ty. Những năm gần đây, dựa vào mối quan hệ của ngài ấy với Vạn Thịnh, ngài ấy đã mang lại bao nhiêu lợi ích cho công ty, mặc dù hiện tại, công ty chúng ta đang gặp khó khăn, tôi tin rằng tổng giám đốc Trần vẫn có thể giải quyết được." Lâm Vũ Phong không quen nhìn người không có lập trường như vậy, tức giận nói lại: "Là chủ tịch của một công ty, nếu ngài ấy không thể tạo ra tương lai tốt đẹp cho công ty và các cổ đông, vậy tại sao chúng ta lại phải chọn ngài ấy làm chủ tịch?" Sau khi Trần Hùng nhìn xuống, ồn ào bỗng trở nên im bặt. Nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn làm chủ của ông ta, mọi người đều không dám chắc chắn liệu ông ta đã có giải pháp để giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại chưa. Trần Hùng lạnh lùng nhìn lướt qua mười mấy cổ đông bên dưới. Các người nói tiếp đi, ý kiến của mọi người, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ." Cổ đông không có lập trường nhìn dáng vẻ Trần Hùng như đã nắm chắc phần thắng trong tay, ông ta quay đầu sỉ vả cổ đông vừa oán giận ông ta, "Lâm Vũ Phong, nếu anh có năng lực đến vậy sao không mau để tôi xem bản lĩnh của anh tới đâu đi? Đừng quên trước đây công ty gặp khó khăn, là tổng giám đốc Trần dựa vào quan hệ với Hàn Duy Thái, nhờ vậy mà công ty mới được hồi sinh, bây giờ công ty vừa mới xuất hiện một chút nguy cơ, anh đã gây khó dễ khắp nơi, vậy có phải là quá không hợp tình hợp ý không?" Người đó dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt hài lòng của Trần Hùng, ông ta càng không thèm kiêng kỵ. "Có bản lĩnh thì cậu thử trở thành chủ tịch đi, một năm kiếm được mười phần trăm cho cổ đông chúng tôi là được, thế nào?" Trần Hùng dựa vào Vạn Thịnh, thời kỳ cường thịnh nhất, ông ta cũng chỉ kiếm được sáu phần trăm cho các cổ đông. Ông ta dám nói vậy vì biết chắc Lâm Vũ Phong sẽ không làm được. "Được rồi, những gì ông nói có tính không?" Trong hàng chục vị cổ đông, Lâm Vũ Phong là người trẻ tuổi nhất vừa mới tiếp quản số cổ phần từ cha mình. Trẻ trung và mạnh mẽ, kiêu ngạo nhưng cũng đầy tham vọng. Tuy nhiên số cổ phần trong tay anh ta hoàn toàn không đủ tư cách giúp anh ta trèo lên chức chủ tịch. Vị cổ đông không có lập trường bị chặn họng không nói nên lời, đúng là ông ta không thể làm chủ được. Ông ta nói như vậy chỉ là muốn Lâm Vũ Phong mất mặt, ai ngờ anh ta lại dám làm thật, không sợ chết đến khó coi. Lúc này, Trần Hùng mới mở miệng, không vui nói: "Cậu cũng mạnh miệng đấy, năm xưa bố của cậu cũng không dám tự phụ như thế này đâu." Lâm Vũ Phong nhún vai, không quan tâm. Bố anh ta không có năng lực, nhưng anh ta thì khác, anh ta có tham vọng. Một khi không có quyền lực, mà chỉ có năng lực thì cũng vô dụng. "Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, mỗi người đều không giống nhau, việc ông ấy không dám làm cũng không có nghĩa là tôi không dám làm." Sở dĩ đám người này, một khi công ty gặp khó khăn, liền làm khó Trần Hùng, cho rằng Trần Hùng thật sự không có năng lực. Bốn năm trước công ty cũng bị tàn phá nặng nề. Là do cách quản lí của Trần Hùng chưa thỏa đáng gây ra. Sở dĩ công ty chưa sụp đổ, là bởi vì con gái ông ta leo lên được cây đại thụ Hàn Duy Thái, từ đó cải tử hồi sinh. Những năm công ty đi lên, tất cả đều là dựa vào "ban thưởng" của Vạn Thịnh. Nếu không năng lực của Trần Hùng đã được công nhận rồi. Vì vậy, nếu không có sự giúp đỡ của Vạn Thịnh, thì đã có thể nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của An Khang. Nhìn các vị cổ đông này là liền biết, đang muốn nhân cơ hội để tước chức tổng giám đốc của ông ta, thế nhưng người chống lưng ông ta là cây đại thụ Hàn Duy Thái. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ông ta, sợ là lần này lại chuyển nguy thành an. Dù sao Hàn Duy Thái sẽ thuộc về Trần Thanh Vi, cho nên nhất định sẽ giúp đỡ bố vợ tương lai. Lần này làm ra như vậy, đoán chừng là có người ở nhà họ Trần chọc anh ta mất hứng, nên mới làm ra cảnh cáo. Ngay khi các cổ đông im lặng và sẵn sàng chấp nhận sự thật, thì cánh cửa của phòng hội nghị mở ra. Mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn ra cửa. Những người này đều là những người gắn bó lâu nhất ở An Khang, những hiểu biết của họ về nhà họ Trần coi như cũng tường tận, vì vậy họ nhận ra cô trong nháy mắt. Chỉ có người mới Lâm Vũ Phong là không biết. Bọn họ đều bị mê mẩn, không phải là Hàn Duy Thái đến sao? Thế nào lại là cô ấy? Kinh sợ nhất là Trần Hùng, bốn năm cô vào tù, ông ta không đến thăm cô dù chỉ một lần. Ông ta luôn cảm thấy tại cô mà nhà họ Trần mất mặt. Nhưng ông ta cũng không bao giờ nghĩ tới, cô làm sao lại vào đây được? "Ra tù rồi thì về nhà đi, đến đây làm gì?" Trần Hùng nghiêm nghị nói, giọng tràn đầy sự tức giận. Ông ta nghĩ là Hàn Duy Thái đích thân tới, nếu không sẽ không có người tự xưng là cổ đông. Dù sao các cổ đông cũng đã đến đầy đủ từ sớm. Duy chỉ có thiếu một mình anh. Mặc dù anh chưa bao giờ để mắt đến An Khang và cũng chưa bao giờ tham gia vào cuộc họp cổ đông của công ty. Nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của cha mình, trong lòng Trần Thanh Lan quặn thắt lại. Lúc ông ta quyết định kêu cô nhận tội thay cho Trần Thanh Hoàng, lòng cô đối với ông ta đã chết. Nhưng nhìn sự hờ hững và nhẫn tâm của ông ta giờ phút này vẫn khiến trái tim cô đau đớn. Ngay cả khi ngoài mặt không thèm để ý, nhưng chung quy cũng là chảy cùng một dòng máu. Trần Hùng là bố ruột của cô, dù cô không chấp nhận cũng không thay đổi được. Cô cố kiềm chế mọi cảm xúc, tỏ ra vẻ lạnh lùng và bình thản. "Tôi đến... tất nhiên là vì cuộc họp cổ đông rồi." Nói rồi, cô thản nhiên bước vào, lễ phép chào hỏi tất cả các cổ đông. "Các bác, các chú đã lâu không gặp. Cháu mới đến, sau này còn nhờ mọi người chỉ bảo nhiều hơn." Tất cả mọi người đều chết lặng. Gia đình này muốn làm gì đây. Trần Hùng không nhịn được, vẻ mặt u ám, "Mày đến đây làm gì? Tao bảo mày ra ngoài, không nghe thấy à? Đây là nơi mày có thể vào sao?" Lời Trần Hùng nói thật khó nghe. Không có một chút dáng vẻ hiền dịu. Trần Thanh Lan mặc kệ vẻ mặt vô tình đầy giận dữ của Trần Hùng. Ung dung đi đến chỗ trống ngồi xuống. Đặt tài liệu trong tay lên trên bàn. "Có tư cách hay không, không phải do ông quyết định." Trần Thanh Lan giọng điệu nhàn nhạt nói, không lo lắng hay tức giận, bình tĩnh khiến mọi người đều phải đưa mắt nhìn cô. Trần Hùng tức giận, lẽ nào cô muốn chọc ông ta phải tức chết mới được sao? Ông ta run rẩy đưa tay chỉ vào Trần Thanh Lan, "Đồ con gái bất hiếu, cút khỏi đây, cút ngay!" "Đây là đại hội đồng cổ đông, trong tay ông chỉ có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, mà dám kêu một cổ đông lớn nắm bốn mươi phần trăm cút?" Trần Thanh Lan dừng lại, nhìn về phía Trần Hùng, gặn từng chữ hỏi: "Ông đủ tư cách sao?" Trần Hùng khiếp sợ trợn to hai mắt, không tin lời nói của cô. Ông ta chỉ có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, ngoại trừ Hàn Duy Thái có số cổ phần lớn, còn lại đều nằm rải rác trong tay các cổ đông khác đang ngồi ở đây. Cô làm sao có được số cổ phần ấy? Thật là một chuyện khó tin. Lâm Vũ Phong cong môi, ngồi dựa vào ghế, dáng vẻ như đang xem kịch hay, anh ta nhìn người phụ nữ đang tranh cãi. Lan Lan, trước đây tao nghĩ mày chỉ là không ngoan ngoãn, không ngờ bây giờ mày còn bừa bãi và hoang đường đến vậy. Người đâu, gọi bảo vệ vào đây, mang nó ra ngoài cho tôi." Nhân viên bảo vệ lập tức tiến vào bắt người. "Chờ đã..."