Khắc cốt ghi tâm

Chương 50 : Quan tâm ắt sẽ loạn

Ông Hàn ngẩng đầu nhìn vợ, "Xuất thân không quan trọng, chỉ cần nổ lực vươn lên, con gái bà thích là được." Ông không có tư tưởng lạc hậu về việc môn đăng hộ đối. Theo ông, cho dù là con dâu tương lai hay là con rể tương lai, chỉ cần gia đình trong sạch, nhân hậu lương thiện là được. Hơn nữa, ông rất yêu chiều đứa con gái này. Bản thân ông là quân đội, đương nhiên mong muốn con trai kế thừa sự nghiệp của cha. Nhưng Hàn Duy Thái không chịu nghe theo sắp xếp của ông, khăng khăng làm kinh doanh. Trái lại, em gái của Hàn Duy Thái, lại theo ông vào quân đội. Từ khía cạnh nào đó, Hàn Doanh Doanh đã làm tròn được ý niệm con nối nghiệp cha của ông Hàn. Mặc dù cô là con gái, chính vì cô là con gái, trong quân đội sẽ phải chịu khổ. Vì vậy, ông càng yêu thương cô con gái này hơn. "Vâng, ông nói đúng, bây giờ là xã hội mới rồi, chuyện hôn nhân đại sự không còn là lời của mai mối, mà là tự do yêu đương." Lý Di Vân thuận theo chồng, bà hiểu rõ tính tình của chồng mình. Tuy rằng trong lòng rất muốn biết con gái yêu người đàn ông thế nào, nhưng bà không hỏi thêm nữa, ngẫm nghĩ, chờ về nhà, sẽ hỏi lại chồng. Ông Hàn dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt nghiêm trọng vài phần, khe khẽ thở dài. Lý Di Vân vuốt lưng chồng, "Làm sao vậy, mệt rồi sao?" Ông Hàn không muốn mất hứng. Xua tay áo nói, "Không sao cả, ăn cơm đi." Lý Di Vân múc canh cho chồng, Hàn Duy Thái ngồi ở đối diện ông Hàn, từ đầu đến cuối không nói câu nào. Vẻ mặt thờ ơ, cũng không biết đang nghĩ điều gì. Trần Thanh Vi chủ động bắt chuyện, "Duy Thái, Thanh Hoàng không hiểu chuyện, em mắng nó rồi, anh cũng đừng tức giận được không?" Khoé môi Hàn Duy Thái cong lên đầy mỉa mai. Với đức hạnh đó của Trần Thanh Hoàng, chịu thừa nhận sai lầm, có nước mặt trời mọc đằng tây. Chỉ là anh không muốn đi so đo. Chán ghét từ tận đáy lòng. "Rất nhiều việc, anh mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng không có nghĩa là anh không biết, chỉ là anh nể mặt em, không đi so đo, nhưng, hễ là việc hệ trọng, anh mặc kệ nó ở bên ngoài hồ đồ thế nào, đừng dính líu tới anh, hôm nay anh cũng chỉ nhắc nhở em, đừng đến lúc đó trách anh sao không báo trước." "Duy Thái à, nó biết sai rồi, đừng tính toán nữa." Hôm nay, chồng khó khăn lắm mới về, Lý Di Vân không muốn không khí gia đình không thoải mái. "Bác gái, là lỗi của con, không quản chặt em trai, ba con chỉ có nó là con trai duy nhất, từ nhỏ đã quen với nuông chiều, mới làm việc không biết nặng nhẹ, về nhà con nhất định sẽ nói nó." Trần Thanh Vi bất đắc dĩ nói. Lý Di Vân thở dài, cha mẹ còn không quản được, một người làm chị như con bé, sao có thể quản nổi một thằng em trai công tử như vậy đây. Lý Di Vân vỗ tay cô, "Không sao cả, Duy Thái không giận con đâu." Lúc này điện thoai của Hàn Duy Thái đặt ở trên bàn reo lên. Trần Thanh Lan đưa Trương Diễm trở về, cô vẫn nói bản thân không có việc gì, còn nhìn Trần Thanh Lan bằng ánh mắt trấn an. Nhưng lại trốn trong phòng tắm, thấp giọng nức nở, Trần Thanh Lan cũng nghe thấy được. Trương Diễm tưởng rằng mở vòi sen ra, tiếng nước chảy, có thể lấp đi âm thanh của mình. Dù nghe không rõ lắm, nhưng Trần Thanh Lan cũng nghe ra được... Biết Trương Diễm muốn mình an tâm, nên mới nói dối cô rằng bản thân không sao cả. Một cô gái như cô, rơi vào tay lũ hỗn tạp đó, làm sao có thể không có chuyện gì được chứ? Cô càng như vậy, trong lòng Trần Thanh Lan càng thêm áy náy. Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong đầu hiện lên cảnh tượng Trần Thanh Vi khoát tay Hàn Duy Thái. Cô ta cười vậy, vui vẻ hạnh phúc, nụ cười đó giống như là con dao, cấm thật sâu vào lòng Trần Thanh Lan. Hạnh phúc của cô ta đều dựng trên trên nỗi đau khổ của người khác. Cô phải phá hoại điều tốt đẹp đó mới được. Cô gọi đến số điện thoại của Hàn Duy Thái. Trên bàn ăn, Trần Thanh Vi nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại của Hàn Duy Thái, trong lòng sửng sốt. Thanh Lan? Đây rõ ràng là tên của phụ nữ. Lý Di Vân cùng lúc cũng thấy được. Cố ý thay đổi sự chú ý của Trần Thanh Vi, "Vi Vi, bác muốn ăn món cá chua ngọt trước mặt con kìa, có thể đặt nó qua phía bác được không?" Trần Thanh Vi hoàn hồn, vội đem đĩa cá đến trước mặt Lý Di Vân. Vẻ mặt của Hàn Duy Thái không có gì thay đổi, càng không giấu giếm, bắt điện thoại ngay tại bàn ăn. "A lô." Trần Thanh Lan siết chặt điện thoại, giọng nhẹ nhàng từ tốn, "Anh đang ở đâu đấy?" Hàn Duy Thái lần đâu tiên nghe được giọng cô vừa bất lực vừa sợ hãi như vậy. Trong lòng bất giác lo lắng, "Làm sao vậy?" "Em muốn gặp anh." Hàn Duy Thái khẽ nhíu mày, ngã người ra sau, tựa vào lưng ghế. Người phụ nữ này mỗi lần chủ động tìm anh, cũng đều có mục đích. Nghĩ đến lần này cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, anh rất muốn xem xem người phụ nữ này lại muốn làm gì. Anh nói được, liền cúp điện thoại. "Con bận rộn như vậy, ăn một bữa cơm cũng không yên." Ông Hàn nghiêm giọng nói. Ông Hàn đối với việc năm đó, Hàn Duy Thái không nghe lời, ông vẫn canh cánh trong lòng. Hàn Duy Thái dùng khăn uớt lau bàn tay dù không hề bẩn của mình, chỉ là anh cảm thấy không thoải mái, lau tay xong, đem khăn uớt vứt nhẹ lên bàn, không mặn không nhạt nói, "Không chỉ có thủ trưởng mới bận rộn, con cũng có bộn bề công việc." Nói xong người đã đi rồi. Ông Hàn tức giận đập bàn, "Nó, nó đây là thái độ gì vậy?" Lý Di Vân vội vàng trấn an chồng. "Một công ty lớn như vậy, công việc chắc chắn rất nhiều, không dễ gì mới về nhà một lần, đừng nóng giận." Lý Di Vân vuốt lưng chồng. Ông vẫn luôn bộn bề nhiều việc, tù nhỏ thời gian ở bên cạnh Hàn Duy Thái đã không hề nhiều. Năm đó, Hàn Duy Thái muời chín tuổi, ông Hàn không phải thông báo, mà là tuyên bố thẳng, nói với người trong nhà, hy vọng Hàn Duy Thái đi lính. Tương lai tiếp nhận vị trí của ông. Nhưng là Hàn Duy Thái mặc kệ cương quyết nói, "Cha từ nhỏ đã không quản được con, dựa vào cái gì mà sắp xếp cuộc sống của con chứ. Anh cũng giống như bao đứa trẻ bình thường khác, cũng từng trải qua thời kỳ nổi loạn. Không chịu bị quản giáo. Tuy rằng bề ngoài đối với cha mình luôn không nóng không lạnh, thậm chí còn có oán giận một hai câu. Nhưng mà trong lòng anh thực sự kính trọng quân đội. Đặc biệt là đối với cha mình, ngoài mặt thì giả vờ không để ý đến điều gì. Nhưng lại quan tâm đến thanh danh của cha mình hơn bất kì ai. Cha anh là một thủ trưởng quân đội chính trực, công tư phân minh. Anh cũng không để mình dính líu đến những chuyện khiến cha mình phải hổ thẹn. Sự kính trọng và tình yêu của anh đều giấu ở đáy lòng chưa từng nói ra. Hàn Duy Thái ra khỏi nhà hàng, lái xe tới chỗ ở của Trần Thanh Lan. Đây là lần đầu tiên anh đi lên. Cánh cửa phòng vừa mở ra, Trần Thanh Lan liền ôm lấy anh. Siết chặt. Như một con thú nhỏ bị thương. Hàn Duy Thái lặng lẽ ôm cô, đem những cung bậc cảm xúc của mình nén lại thật bình tĩnh. "Làm sao vậy?" Trần Thanh Lan ớ trước ngực anh rầu rĩ lên tiếng, "Quan hệ của chúng ta hình như bị người khác biết được rồi." Trần Thanh Lan cuối cùng cũng buông Hàn Duy Thái ra, nhìn vào mắt anh, không tránh né, "Cụ thể là ai tới cũng không rõ lắm, chỉ là bọn họ tìm người định cưỡng đoạt tôi." Cô cố ý nói mập mờ. Nhưng cô dám khẳng định, Hàn Duy Thái nhất định có thể suy nghĩ thấu đáo. Ai có thể hận cô đến vậy chứ. Vẫn có anh ở bên cạnh. Cô chính là cố ý, cô quyết định phải phản kích. Chính là dùng Hàn Duy Thái. Chàng rễ mà nhà họ Trần đắc ý nhất. Sắc mặt Hàn Duy Thái sa sầm lại, ánh mắt chạm đến bàn tay còn đang dính máu của cô, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Nếu như vừa nãy anh còn có chút không tin, nhưng hiện tại, tâm trí anh hỗn loạn. Trần Thanh Lan cố ý không rửa sạch vết thương trên tay, chính là muốn Hàn Duy Thái nhìn thấy. Không phải là lQ của Hàn Duy Thái không hoạt động. Chỉ là quan tâm ắt sẽ loạn. "Để chạy trốn, thừa dịp bọn chúng không chú ý tôi đã dùng mảnh vỡ thủy tinh cắt đứt dây thừng, cho nên tay mới thành ra như vậy."