Khắc cốt ghi tâm
Chương 45 : Tôi rất đẹp trai phải không?
"Cô nói không có ai ở đây, vậy chỗ quần áo này là thế nào hả?"
Lý Di Vân tức giận, giơ vỉ thuốc tránh thai trong tay lên.
Trần Thanh Lan cảm thấy cổ họng khô khốc, không thể nói lên lời.
"Có chuyện gì thì cứ hỏi con." Một giọng nói trầm thấp vọng vào từ cửa.
Hàn Duy Thái kéo cổ áo rồi cởi bỏ cà vạt xuống, ném lên giường, "Mẹ tới đây là để lật tung đồ đạc lên?"
"Vi Vi nói con có tình nhân ở bên ngoài, điều này là thật sao?"
"Xuống dưới rồi nói chuyện."
Hàn Duy Thái lành lạnh nói, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nghe thấy Lý Di Vân nhắc tới Trần Thanh Vi, đây là chuyện đã trong dự liệu của anh.
Kể từ ngày rời khỏi nhà họ Trần, anh luôn thờ ơ không để ý tới Trần Thanh Vi.
Mục đích là khiến cô ta an phận một chút, đừng có gây phiền phức cho anh.
Vậy mà mới hai ngày, đã không kìm nén được tính khí mà chạy tới cáo trạng rồi.
"Thanh Lan, cô dọn dẹp phòng một chút đi, đừng xuống."
Lý Di Vân cũng đồng ý, bà không muốn người ngoài nghe thấy chuyện gia đình mình.
Xuống dưới tầng, Lý Di Vân nóng vội mở miệng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con thật sự có đàn bà ở bên ngoài sao?"
Hàn Duy Thái châm một điếu thuốc, rồi ném chiếc bật lửa lên trên bàn uống nước.
Vẻ mặt của Lý Di Vân chững lại, biểu hiện của Hàn Duy Thái rõ ràng là đang không vui.
"Duy Thái..."
"Mẹ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, mấy người nói có vậy thì chính là có."
"Thái độ của con kiểu gì vậy? Con sắp kết hôn rồi đó."
Lý Di Vân bị thái độ của Hàn Duy Thái làm cho cáu giận, "Người là do tự con chọn, đính hôn đã được 3 năm rồi, việc kết hôn cũng đã được quyết định, chỉ còn hai tháng nữa thôi là đám cuới rồi, trước đó không phải là còn rất tốt sao? Cãi nhau, hay là..."
"Con có nói không kết hôn sao? Còn nữa, sau này có tới thì nói với con một tiếng được không?" Sắc mặt của Hàn Duy Thái càng ngày càng xấu.
Đang trong cơn bực tức, nhưng người trước mặt là mẹ của anh, nên luôn phải cố kìm nén xuống.
"Mẹ về đi, có chuyện gì đợi con về rồi nói." Anh hút một nửa điếu thuốc rồi ấn nó vào gạt tàn.
Quay người đi lên tầng, vừa đi vừa cởi áo khoác.
Lý Di Vân đứng ở duới tầng nhìn theo bóng lưng của con trai, "Vài hôm nữa bố con sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó thì về nhà ăn cơm."
"Con biết rồi."
Hàn Duy Thái vẫy vẫy tay, thấy vậy, Lý Di Vân chỉ có thể hít một hơi thật sâu.
Sau khi ra khỏi biệt thự, bà liền gọi điện thoại cho Trần Thanh Vi.
"Con nói Duy Thái có phụ nữ khác, có bằng chứng không?"
Trần Thanh Vi không có bằng chứng, lần trước lại đắc tội với Nghiêm Cẩn, cô ta thật sự không biết nên ra tay từ đâu.
Vì thế mới nghĩ muốn tìm ra chỗ đột phá từ Lý Di Vân, vừa bắt được người phụ nữ đó, lại cũng có thể đánh phủ đầu cô ta.
"Không có."
"Không có mà còn chạy tới nói với bác?"
Trần Thanh Vi bên đầu kia bị doạ đến giật mình, Lý Di Vân trước giờ chưa bao giờ nói chuyện như vậy với cô ta.
"Sau này nếu như chuyện gì không có bằng chứng thì đừng có đi nói linh tinh, đến người đàn ông của mình cũng không tin, thì kết hôn cái gì chứ!"
Lý Di Vân nói xong liền cúp máy.
Trần Thanh Vi đang nghe điện thoại bị hoảng sợ không nhẹ, điện thoại vừa cúp liền hoảng loạn ra khỏi nhà.
Tài xế chở Lý Di Vân vừa đỗ xe ở trước cửa nhà đã thấy Trần Thanh Vi đứng chờ rồi.
Thấy xe đi vào, vội vàng chạy ra mở cửa cho Lý Di Vân, bà liếc nhìn cô ta một cái.
Trần Thanh Vi rũ mắt xuống, "Mấy ngày nay Duy Thái đều không chịu gặp con, có người nói với con, anh ấy có phụ nữ khác ở bên ngoài... nên con mới nhất thời kích động tới tìm bác..."
Một giọt nước mắt trên khóe mi, "Con chỉ là rất tự ti, Duy Thái tốt như vậy, con sợ sẽ có một ngày anh ấy không cần con nữa..."
Lửa giận trong lòng Lý Di Vân phai nhạt đi đôi chút, "Nó không thích con, thì sẽ không nguyện ý kết hôn với con đâu, sau này đừng nghe mấy chuyện không có căn cứ như vậy nữa. Con cứ như vậy sẽ chỉ làm tổn thương tình cảm của hai đứa thôi."
"Con hiểu rồi, nhưng mấy ngày nay Duy Thái đều không muốn gặp con."
Lý Di Vân mềm lòng, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, bà lại không nhẫn tâm quở trách cô ta tiếp.
"Mấy hôm nữa bác trai và Doanh Doanh sẽ về nhà, Duy Thái cũng sẽ về ăn cơm, con cũng qua nhà bác nhé."
"Vâng." Trần Thanh Vi nở nụ cười, nhanh chóng đỡ Lý Dí Vân vào nhà.
Biệt thự trên núi.
Trần Thanh Lan thất thần ngồi trên giường, không biết Hàn Duy Thái và mẹ anh đã nói chuyện thế nào rồi.
Cảm thấy trên đầu có một cái bóng bao trùm rồi dần dần hiện ra, Trần Thanh Lan ngẩng đầu, thấy Hàn Duy Thái đang đứng ở cửa, cả người anh đều được bao phủ trong tầng ánh sáng.
Trong lòng ngẩn ngơ.
Cô vội vàng đứng lên, "Bác không phát hiện ra chứ?"
Hàn Duy Thái liếc nhìn hộp thuốc được ném trên giường, "Cô vậy mà khá cẩn thận đó."
Trần Thanh Lan mỉm cười, "Không dám gây thêm rắc rối cho anh Thái đâu."
Hàn Duy Thái nâng cằm cô lên, ánh mắt chạm vào nhau, ý cười có chút không rõ, "Tôi không ngại rắc rối."
Trần Thanh Lan cười đẩy tay anh ra, "Anh Thái thật biết nói đùa."
Hàn Duy Thái ngồi xuống giường, mạnh mẽ kéo Trần Thanh Lan ngồi lên chân mình, tay vòng qua eo cô, "Hay là cô thử xem sao?"
Trần Thanh Lan cúi đầu cười, trong lòng ẩn chứa sự chua xót đau đớn, nhưng lại không có ai biết được, "Tôi không dám, tôi không nghĩ anh Thái đây có thể vì tôi mà ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không cần, cho nên cũng không cần thử đâu."
Trong đáy mắt cô xẹt lên ánh nhìn kỳ lạ, nếu như anh yêu mình, thì liệu anh có thật sự vì mình mà hủy bỏ đi hôn ước với Trần Thanh Vi không?
Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ này đã nhanh chóng bị cô gạt ra khỏi đầu.
Cô có thể bán thân, bán trong một thời gian, nhưng không thể nào bán cả đời.
Quả thật, bây giờ Hàn Duy Thái rất bất mãn với nhà họ Trần, nhưng vẫn chưa thực sự muốn đá Trần Thanh Vi.
Trong lòng anh vẫn nhớ về đoạn tình cảm đó.
Nói cho cùng, Trần Thanh Vi cũng không có làm việc gì sai trái đến mức không thể tha thứ, chỉ là người em trai đó của cô ta...
Nhưng đây cũng không phải là lỗi của cô ta.
Ai lại muốn có một người em trai không đáng tin cậy lại thích gây rắc rối cơ chứ.
Hàn Duy Thái nhéo nhéo mũi cô, "Đồ nhát gan, nói không chừng có khi nào đó tôi kích động lại đi cưới cô về đó chứ."
Trong một khoảnh khắc, Trần Thanh Lan nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh.
Cô vội vàng lắc đầu, nhất định là do mình hoa mắt nhìn nhầm rồi.
Anh ta làm sao có thể nghiêm túc với mình được, giữa mình và anh ta chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Hàn Duy Thái ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn luồn vào trong áo cô, làn da của cô mỏng manh, mềm mại mà trơn nhẵn.
Cả người Trần Thanh Lan trở nên cứng ngắc, hai tay vòng qua cổ Hàn Duy Thái, cả khuôn mặt cũng chôn vào chiếc cổ ấm áp của anh.
Không hề kháng cự, chỉ là không muốn nhìn thấy mặt anh.
Cô tưởng rằng Hàn Duy Thái muốn.
Bàn tay anh trượt xuống bụng cô, "Còn đau không?"
Trần Thanh Lan lại càng vùi đầu sâu hơn.
Buồn buồn phát ra tiếng, "Không."
Hàn Duy Thái bất lực thở dài, nếu như cô cứ luôn ngoan như vậy thì anh cũng sẽ không đối xử với cô như thế.
Trần Thanh Lan cũng phát hiện, chỉ cần thuận theo anh, không chọc giận anh, anh cũng sẽ không tức giận bừa bãi.
Vì vậy vừa nãy cô rất nghe lời, bởi vì cô biết, nếu như Hàn Duy Thái muốn, cô cũng không thể nào từ chối, vì vậy cứ dứt khoát nghe theo anh đi.
Sau hai tháng nữa, anh sẽ là anh, cô cũng sẽ là cô, không còn dây dưa đến nhau nữa.
Hàn Duy Thái ôm cô lên giường, không làm gì cả, chỉ ôm cô như vậy.
Trần Thanh Lan thành thật nép vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh.
Hơi thở nhẹ nhàng, lông mi hơi run rẩy cùng với dáng vẻ trầm lặng của anh khiến người ta mê đắm không thoát ra được.
Chỉ là, người đàn ông như bạch mã hoàng tử này lại thuộc về một người khác.
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Hơi động đậy, tìm một vị trí thoải mái để ngủ.
Mơ mơ màng màng, khi Trần Thanh Lan đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại lại kêu lên.
Cô sờ vào túi áo, bên trong không có, lúc chuẩn bị đứng dậy thì Hàn Duy Thái đã đưa điện thoại cho cô.
Cô nhận lấy rồi bấm nút trả lời, là y tá của bệnh viện gọi đến nói tâm trạng của Trương Diễm không ổn định, có ý định muốn tự sát.
Trần Thanh Lan ngay lập tức trở nên tỉnh táo, vội nói, "Làm phiền mọi người để ý tới cô ấy, tôi sẽ tới ngay."
Cúp điện thoại, cô xuống giường, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn nằm trên giường, cô mới nhận ra bản thân đã không còn tự do như trước.
Cô cắn môi, "Bây giờ tôi có thể ra ngoài được không, một người bạn của tôi đã xảy ra chuyện..."
Lúc này, Hàn Duy Thái đã đứng dậy, bình thản nói, "Thay quần áo đi, để tôi đưa cô đi."
Trần Thanh Lan hoàn toàn sững sờ, không ngờ Hàn Duy Thái lại dễ nói chuyện như vậy, đặt tay lên áo mà còn quên không cài cúc.
Cứ đứng đó nhìn Hàn Duy Thái chằm chằm.
Hàn Duy Thái khẽ thở dài rồi vươn tay cài cúc áo cho cô, anh cụp mắt xuống, "Tôi rất đẹp trai phải không?"
"Ừm."
Sau khi nói xong Trần Thanh Lan mới giật mình nhận ra mình vừa nói gì, gương mặt xinh đẹp ngay lập tức đỏ bừng lên.
Nhưng tâm trạng của Hàn Duy Thái lại rất tốt, ôm cô đi xuống lầu.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
16 chương
52 chương
120 chương
10 chương
124 chương