Khắc cốt ghi tâm
Chương 22 : Thuốc tránh thai
Một tay anh ôm lấy eo Trần Thanh Vi, một tay cầm cái túi mà cô ta mang theo. Bộ dạng trông rất thân mật.
Trần Thanh Lan ngẩn người. Cô không nghĩ rằng Hàn Duy Thái và Trần Thanh Vi lại ân ái đến như vậy.
Cô thu hồi ánh mắt, quay người lại thì trông thấy Nghiêm Cẩn đang đứng ở cửa.
Ánh mắt anh có chút giễu cợt. Giễu cợt Trần Thanh Lan cô không biết tự lượng sức mình.
Cô làm sao có thể so sánh với Trần Thanh Vi.
Người ta chính là con dâu tương lai của nhà họ Hàn.
Còn cô là ai?
Là một người thứ ba không thể đường đường chính chính xuất hiện, nói dễ nghe một chút thì là tình nhân, còn khó nghe thì là đồ chơi của đàn ông.
Cảm giác mới mẻ qua đi, cô liền chẳng là gì cả.
Trần Thanh Lan cũng không để ý tới ánh mắt giễu cợt của anh ta, nhàn nhạt mở miệng: "Anh ấy có vẻ như đang rất vội. Lần sau tôi lại đến."
Nghe thấy cô muốn rời đi, Nghiêm Cẩn liền gọi cô lại: "Hôm nay ông chủ đúng là rất vội, phải đi về để bàn chuyện hôn sự của anh ấy và cô Vi với mẹ của anh ấy."
Nói tới đây anh ta dừng một chút: "Có điều anh ấy cũng không quên cô."
Anh liền đem ra một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp trong 72 giờ, đặt ở trên bàn: "Đây là ông chủ giao, hy vọng cô có thể hiểu rõ, đừng vọng tưởng những gì không thuộc về mình. Đứa trẻ của nhà họ Hàn, không phải người phụ nữ nào cũng có thể sinh."
Trần Thanh Lan cúi đầu nhìn hộp thuốc trên bàn. Cô không chút do dự, cầm lấy và bốc ra một viên thuốc, cho vào trong miệng.
Cô nhai nát viên thuốc từng chút một, vị đắng ngập tràn trong khoang miệng.
Thời điểm sau khi mất đứa bé kia, cô đã tự hứa sẽ không sinh con vì bất kỳ ai nữa.
Chỉ là cô quá mệt mỏi nên quên mất, nếu không thì cô cũng không cần Hàn Duy Thái nhắc nhở.
Đem tất cả cay đắng nuốt xuống, cô nâng đôi mắt lên nhìn Nghiêm Cẩn, "Như vậy là được rồi đúng không?"
Không phải nói, tình nhân không muốn nắm quyền đều không phải là tình nhân đúng chuẩn.
Nghiêm Cẩn không nghĩ rằng cô sẽ sảng khoái đến như vậy, thất thần gật đầu.
Trần Thanh Lan không có khuynh hướng tự ngược bản thân, ở lại chỗ này là tự rước thêm nhục nhã.
Cô lướt qua Nghiêm Cẩn, rời đi.
Từ toà nhà của tập đoàn Vạn Thịnh bước ra, cô đứng ở ven đường, trước mắt có chút tối sầm lại. Chờ cho cảm giác không khoẻ qua đi, cô mới bắt xe về nhà.
Mà lúc này ở nhà cũ của nhà họ Hàn, bầu không khí lại vô cùng tốt.
Ba của Hàn Duy Thái và em gái đều ở doanh trại quanh năm. Hàn Duy Thái cũng bận rộn, làm cho nhà cũ lạnh lẽo đi rất nhiều.
Hôm nay Hàn Duy Thái và Trần Thanh Vi cùng nhau tới, làm cho mẹ của Hàn Duy Thái là Lý Di Vân rất vui.
Bà kêu người làm ngay một bàn thật nhiều đồ ăn. Trần Thanh Vi muốn vào bếp giúp đỡ nhưng lại bị Lý Di Vân kéo ra ngồi sofa ở phòng khách.
"Bác đã nghe Duy Thái nói rồi. Con đối với hôn sự này có yêu cầu gì không?" Lý Di Vân cũng thích Trần Thanh Vi. Dù sao cũng là người con trai mình coi trọng, tuy gia cảnh có hơi thấp kém một chút nhưng vẫn là một gia đình có xuất thân trong sạch.
Trần Thanh Vi cúi đầu làm re vẻ thẹn thùng: "Con nghe bác hết ạ."
Lý Di Vân cười, nhìn về phía con trai: "Chờ đến khi ba con trở về, nói thế nào thì đây cũng là hôn sự của con. Để tối mẹ gọi điện cho ba con, xem chừng nào ông ấy về. Mẹ đi tìm người xem ngày lành tháng tốt, con cảm thấy có được không?"
Hàn Duy Thái không có cảm giác gì nhiều, nói cho có lệ: "Mẹ tự sắp xếp đi."
Lý Di Vân hơi không hiểu được suy nghĩ của con trai mình: "Đây là việc kết hôn, việc quan trọng của con, con không có yêu cầu gì sao?"
"Đến lúc đó hãy làm hôn lễ long trọng một chút, đừng để cô ấy tủi thân là được. Cái khác thì mọi người coi rồi làm."
Một tay anh chống đầu, dựa người vào ghế sofa, xoa xoa giữa trán. Bộ dạng trông có vẻ rất mệt mỏi, chuyện hôn sự anh không muốn nói nhiều.
"Vậy mẹ sẽ quyết định, con cũng lớn rồi. Vậy nên mẹ cố gắng sắp xếp hôn lễ, làm trước cuối năm." Nói đến hôn sự của Hàn Duy Thái, bà liền thở dài: "Những người cùng độ tuổi với con đều đã kết hôn cả rồi, con cũng đã đi học mẫu giáo. Bây giờ cũng chỉ mong con mau chóng kết hôn."
Hàn Duy Thái nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy. Chuyện này Lý Di Vân cũng từng nói với anh, anh đều nói lại có lệ cho qua.
Cũng không phải bản thân anh có vấn đề, chỉ là không có cảm giác muốn kết hôn.
Lần này chủ động đưa ra chủ ý kết hôn với Trần Thanh Vi, là bởi vì anh cũng cảm thấy bản thân mình nên lập gia đình. Mà Trần Thanh Vi cũng coi như xứng với danh hiệu thiếu phu nhân nhà họ Hàn.
Như vậy là đủ rồi.
Trong phòng bếp, người hầu đã chuẩn bị đồ ăn xong, Trần Thanh Vi chủ động đỡ Lý Di Vân vào nhà ăn.
Cô ngoan ngoãn giúp Lý Di Vân gắp đồ ăn. Tâm trạng Lý Di Vân rất tốt, vỗ mu bàn tay của Trần Thanh Vi: "Ba mẹ con dạy dỗ con thật là tốt, vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện."
"Không đâu ạ, con còn cần bác chỉ dạy nhiều thêm." Trần Thanh Vi xấu hổ cúi đầu xuống, giống bộ dạng của cô gái nhỏ.
Lý Di Vân không tiếp tục nói về đề tài này nữa, bà quay sang nhìn về phía anh nói: "Sau khi kết hôn xong không thể bận rộn như vậy được. Mẹ muốn nhanh chóng có cháu trai. Nhà họ Hàn tới đời của con, chỉ có duy nhất con là con trai thôi. Tương lai con nên sinh thêm nhiều đứa nữa."
Nếu không phải lúc mang thai Hàn Doanh Doanh bị sinh non, sau đó lại sảy thai mấy lần, khiến cho thân thể bị suy nhược, không thể sinh con được nữa, không thì bà đã có hai đứa con trai rồi.
Từ thế hệ của Hàn Duy Thái, nhà họ Hàn cũng không được bao nhiêu người.
Mà nay, Hàn Duy Thái đã ba mươi rồi, đừng nói đến việc có con, ngay cả kết hôn cũng chưa, làm lòng bà cũng có chút sốt ruột.
Hàn Duy Thái đang ăn canh, nghe mẹ nói xong, suýt chút nữa bị sặc.
Anh ho một tiếng, lấy khăn ăn chùi miệng, rồi ném đại trên bàn ăn: "Đừng để mỗi khi con vừa trở về lại phải nghe chuyện này nữa."
Trần Thanh Vi nhìn thấy, nhanh chóng đi lấy một ly nước đưa qua, nhưng Hàn Duy Thái không nhận: "Không có việc gì thì đừng đi, ở lại đây trò chuyện cùng mẹ anh đi."
Nói xong cũng không nhìn ai, cất bước rời khỏi nhà ăn.
Trong lòng Lý Di Vân không vui chút nào, ném đôi đũa đi.
Kết hôn là nó muốn, mình chỉ là nói đến việc con cái, sao lại khó chịu?
Trần Thanh Vi nhanh chóng chạy lại dỗ dành: "Con nghe nói trong khoảng thời gian này Hàn Duy Thái có chút bận rộn, vậy nên tâm trạng có chút không tốt. Bác cũng đừng tính toán với anh ấy làm gì."
Lý Di Vân cũng hiểu con trai của mình. Tự nhiên tức giận, chắc là trong lòng anh có chuyện không vui.
Bà liền nhìn kỹ Trần Thanh Vi: "Có phải các con cãi nhau hay không?"
"Không có, chúng con rất tốt...Thật ra, Duy Thái còn nói với con rằng..." Cô ta rũ mắt xuống có chút thẹn thùng. "Anh ấy nói sau khi kết hôn, muốn con sinh nhiều trẻ con một chút để trong nhà thêm náo nhiệt."
Trần Thanh Vi cũng không rõ Hàn Duy Thái bị gì. Chẳng qua những chuyện đó không quan trọng, cô muốn xây dựng hình ảnh cô ta và Hàn Duy Thái có tình cảm rất tốt.
Như vậy bọn họ mới có thể thuận lợi kết hôn.
Lý Di Vân nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Trần Thanh Vi, cũng cảm thấy có thể là do mình nghĩ nhiều rồi, chắc là do công việc của Hàn Duy Thái có áp lực lớn nên không muốn nghe mình lải nhải.
Suy nghĩ cẩn thận xong, tâm tình của bà cũng tốt lên một chút, cầm đôi đũa lên, bảo Trần Thanh Vi cùng mình ăn.
Buổi tối bà muốn cô ta ở lại đây qua đêm.
Đây là chuyện Trần Thanh Vi cầu mà còn không được.
Sau khi Hàn Duy Thái rời khỏi nhà cũ liền chạy xe khắp nơi không rõ mục đích. Anh dừng xe ở ven đường, lấy ra một điếu thuốc rồi đốt lên, hút một ngụm thật lớn.
Làn sương khói lượn lờ tràn ngập trong xe, tay của anh tùy ý đặt trên cửa sổ xe, thở ra một ít khói mờ. Trong lòng đột nhiên nhớ đến việc gì đó, liền lấy điện thoại ra điện, gọi cho Nghiêm Cẩn.
Người bên kia bắt máy rất nhanh.
"Đem cổ phần bên An Khang sửa lại giúp tôi."
Nghiêm Cẩn ở đầu dây bên kia có chút sửng sốt, nhưng mau chóng phản ứng lại.
Chẳng lẽ ông chủ nhà mình muốn đem những cổ phần đó đưa cho vợ tương lai?
Càng nghĩ lại thấy khả năng này rất cao, anh ta liền nhanh chóng trả lời, "Vâng, khi nào ngày muốn sửa?"
"Ngày mai."
Cũng không đợi Nghiêm Cẩn đáp lời, Hàn Duy Thái ngắt máy.
Cuối cùng, hút xong một điếu, anh vứt bỏ tàn thuốc, khởi động xe rồi rời đi.
Trong vô thức, xe lại ngừng ở quán bar.
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại đi tới nơi này.
Nhưng ngay lúc này, Quý Phong ôm Trần Thanh Lan từ bên trong quán bar đi ra. Trần Thanh Lan ôm cổ Quý Phong, vùi đầu vào trong lòng ngực của anh. Bộ dạng thoạt nhìn rất thân mật...
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
16 chương
52 chương
120 chương
10 chương
124 chương