Khắc cốt ghi tâm
Chương 20 : Dâng đến tận cửa, còn giả bộ thanh cao?
Ngay lúc đó, không khí xung quanh đột nhiên ngưng tụ.
Bầu không khí nhiệt tình ban đầu, lập tức trở nên lạnh lẽo đến tột đỉnh.
Trên mặt của Hàn Duy Thái nhìn có quá nhiều biểu cảm, khoé môi mím chặt, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc nhọn.
Anh nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế là đang âm thầm trào dâng mãnh liệt, "Cô dựa vào đâu mà cho rằng, tôi nhất định sẽ đáp ứng cô?"
Anh biết người phụ nữ này tự dâng đến đây chắc chắn có mục đích, chỉ không ngờ tới ham muốn của cô lại lớn như vậy.
Trần Thanh Lan biết tình huống lúc này, trái tim cô dường như bị một bàn tay vô hình sống chết quấn quanh siết chặt, thở không ra hơi.
Cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ anh, đối mặt, "Không thử làm sao biết?"
Ngay lập tức sự nhiệt tình của cô lại thổi bùng lên ngọn lửa vừa dập tắt của anh.
Bầu không khí ám muội xung quanh trực tiếp tăng lên.
Chỉ một tia lửa cũng có thể đốt cháy thảo nguyên, có lẽ nó giống với tình hình hiện tại.
Hàn Duy Thái không phải là người không biết tự chủ, nhưng đối mặt với người phụ nữ chủ động như vậy, không hiểu sao lại không khống chế được bản thân.
Anh kéo Trần Thanh Lan lên giường, ấn đầu cô, vùi mặt cô vào trong chăn bông màu trắng: "Để tôi xem thử bản lĩnh hầu hạ đàn ông của cô."
Sự việc bất ngờ ập đến, cô chưa kịp phòng bị trước, cả người cô run rẩy, mà sự nhục nhã lại càng dâng trào nhiều hơn.
Không bất ngờ, không sai sót.
Trong lòng anh đã có chuẩn bị, người phụ này không thể vẫn còn trong trắng.
Nhưng khi sự thật được xác nhận, anh vừa nôn nóng vừa mất mát.
Tất cả những chuyện không vui, đều trút hết lên người cô.
Trong lòng càng có bao nhiêu ghê tởm, thì động tác càng dữ dội.
Cô cắn chặt môi, nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt chảy xuống, rơi rất nhiều, thấm vào bên trong chăn bông.
Không có ai nhìn thấy, cũng như không ai biết rằng, giây phút này cô có bao nhiêu đau khổ.
Đột nhiên Hàn Duy Thái quay đầu cô lại, bóp lấy cằm của cô, nhìn cô đang cắn chặt môi dưới, chế giễu nói: "Cô tự mình dâng đến cửa, còn giả bộ thanh cao sao?"
Môi cô run lên, nhưng không có lời nào để phản bác.
"Chỉ có chút kỹ năng này..."
Trần Thanh Lan ôm lấy anh, đè lên người anh, vùi mặt vào ngực anh, chủ động chiều theo anh.
Cô không muốn lại nghe thấy những lời sỉ nhục từ miệng anh nữa.
Tình yêu mang theo tâm tư hoài niệm cứ thế tiếp tục đặc biệt kéo dài.
Trần Thanh Lan biết, anh đang cố ý giày vò mình, điều mà cô có thể làm chỉ là âm thầm chịu đựng.
Sau đó, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không còn, đau đến mức tê dại, thậm chí không biết người bên trên mình, đã kết thúc từ lúc nào, khi tỉnh lại, bản thân giống như bị người ta lợi dụng xong liền vứt bỏ.
Căn phòng trống không, nhưng vẫn còn lưu lại dấu vết ám muội.
Giường lớn lộn xộn, quần áo đầy trên sàn, cho thấy tình cảnh trước đó kịch liệt như thế nào.
Cô nhịn đau bước xuống giường, nhặt quần áo dưới sàn lên mặc vào người.
Bước ra khỏi phòng, khi đến cầu thang, cô nhìn thấy ở dưới tầng, người đàn ông ấy đang ngồi trên ghế sofa.
Trần Thanh Lan đi thẳng xuống bên dưới.
"Có thể đưa cho tôi được chưa?" Vừa mở miệng, cô phát hiện âm thanh có chút khàn khàn.
Hàn Duy Thái giả bộ như không nghe thấy lời cô nói, cúi người cầm lấy bao thuốc trên bàn trà, rút ra một điếu cho vào miệng.
Trần Thanh Lan biết điều cầm lấy bật lửa, cúi người châm lửa cho anh.
Hàn Duy Thái nhướng mắt liếc nhìn cô, hít sâu vào một hơi, làn khói thuốc mềm mại từ đôi môi của anh thổi ra, cơ thể ngả về sau, dáng vẻ lười biếng dựa vào ghế sofa.
"Cô biết số cổ phần đó trị giá bao nhiêu tiền không?"
Không chờ Trần Thanh Lan trả lời, anh lại lần nữa mở miệng chế giễu, "Cơ thể rách nát của cô cũng xứng sao?"
"Xứng hay không anh cũng đã chạm vào rồi, anh Thái sẽ không phải kéo quần lên liền không muốn thừa nhận chứ?"
Dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của cô, ẩn giấu một trái tim trăm ngàn vết thương.
Hàn Duy Thái từ trong người, lấy ra một sấp tờ tiền mới tinh, vứt xuống bàn, trông nó khoảng chừng như hơn chục triệu.
"Giá thị trường, cô chỉ đáng giá nhiêu đó thôi."
Trần Thanh Lan nhìn chằm chằm vào màu xanh chói mắt mắt trên bàn, giả bộ như đang rất bình tĩnh, "Anh Thái, không muốn thừa nhận sao? Có cần tôi đi tìm vị hôn thê của anh nói chuyện chút không...ô..."
Lời của cô đã thành công kích động sự tức giận của Hàn Duy Thái, anh nhanh đến mức Trần Thanh Lan không nhìn rõ động tác, đã đến trước mặt cô.
Đồng thời bóp lấy cổ cô.
Mặt của cô trắng bệch khác thường, rõ ràng hơi thở khó khăn, nhưng cô vẫn cười, giơ tay ôm lấy eo của anh, "Cho tôi, tôi sẽ cùng anh chơi lần nữa, anh muốn tư thế nào cũng được."
Hàn Duy Thái thực sự bị người phụ nữ này làm cho phát điên rồi.
Hơi thở của anh rất nóng.
Thậm chí còn không chút phong độ chửi thề, "Chết tiệt, cô không thể giữ chút thể diện sao?"
Ngay sau đó Hàn Duy Thái đã bình tĩnh lại, anh làm sao có thể đi yêu cầu quá cao người phụ nữ đi bán thân có liêm sỉ?
Khoảnh khắc anh thu tay lại, Trần Thanh Lan ngã xuống đất, cô nằm sấp trên đất ôm lấy ngực, bị ngạt thở mà ho sặc sụa, ho đến mức nước mắt cũng chảy xuống.
Trong một thoáng, cô cho rằng Hàn Duy Thái thực sự sẽ bóp chết cô.
Hàn Duy Thái nhìn người phụ nữ thảm hại đang nằm trên đất, tâm trạng bực bội, liền đi xuống tầng.
Anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
Trần Thanh Lan không động đậy, mục đích của cô còn chưa đạt được, sao có thể đi.
"...Anh vẫn chưa đưa cho tôi."
Bước chân Hàn Duy Thái dừng lại, anh thực sự kích động muốn bóp chết người phụ nữ này.
Chốc lát lại lắc đầu cười khổ, không biết bản thân mâu thuẫn cái gì.
Từ lần đầu tiên gặp, không phải đã biết cô là người hám tiền rồi sao?
Còn yêu cầu cô thuần khiết cao sang?
Đây không phải vô nghĩa sao.
Hít một hơi dài, "Ngày mai đến công ty tìm tôi."
Không có sự vô cùng ngạc nhiên vui mừng, chỉ là có chút gắng gượng từ trên mặt đất bò dậy, hướng sau lưng của Hàn Duy Thái khẽ cúi người: "Cảm ơn anh Thái."
"Đừng cảm ơn quá sớm."
Hàn Duy Thái hồi phục tâm trạng, quay đầu liếc nhìn cô, "Đừng làm bẩn của tôi."
Trần Thanh Lan lúc đầu có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó liền tiêu hoá được ý của anh.
"Tôi sẽ rời đi ngay."
Cô ôm lấy quần áo, nhanh chóng bước về phía cửa.
Đêm hôm khuya khoắt, ở giữa sườn núi, ngoài căn biệt thự này, đến một chút ánh sáng cũng không có.
Nhưng bước chân của cô vẫn không chút chần chừ.
Cổng biệt thự mở ra, một trận gió thổi vào mặt, làm loạn mái tóc của cô, cô vén tóc ra sau tai, lau mặt, đi ra khỏi biệt thự.
Nơi này cách xa thành phố, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, cô ôm lấy cơ thể mình.
Khắc phục cơn sợ hãi trong lòng, từng bước từng bước đi về phía trước.
Cô không biết bản thân đã đi được bao lâu.
Chỉ biết chân cô đã tê dại, trên bàn chân còn nổi lên những vết phồng rộp.
Cô dứt khoát cởi giày ra cầm trên tay, đi chân trần.
Ở phía đông đã hửng sáng, sắc trời cũng đã sáng hơn.
Trên đường có xe cộ qua lại, cô thực sự rất mệt, không có cách nào đi tiếp, ngồi bên vệ đường.
Chờ gần một tiếng, trên đường mới có một chiếc taxi.
Cô nhanh chóng đứng dậy đi chặn lại.
Chiếc xe dừng lại, cô kéo cửa xe ngồi vào.
Tài xế lái xe quay đầu lại nhìn cô, nhiệt tình hỏi: "Có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?"
Không phải do tài xế taxi nghĩ nhiều, nhìn bộ dạng hiện tại của Trần Thanh Lan, khiến người ta cảm thấy không phải bị cướp thì là bị cưỡng bức.
Quần áo trên người cô nhàu nát, trên cổ có vết tích do Hàn Duy Thái bóp cổ để lại, đi được vài tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Vừa nhìn liền biết đã gặp chuyện.
Trần Thanh Lan lắc đầu mệt mỏi, "Không cần đâu, phiền anh đưa tôi tới khu nhà ở Danh Uyển."
Tài xế lái xe tốt bụng nói: "Con gái đừng ra đường muộn quá, tránh gặp phải người xấu."
Trần Thanh Lan gật đầu xã giao, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô rõ ràng không muốn nói thêm, tài xế cũng không nói nữa.
Đến nơi cô trả tiền cho lái xe.
Bước vào trong phòng, cô vứt giày trong tay ra, vừa ngồi xuống sofa, chuông cửa liền vang lên...
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
36 chương
3 chương
43 chương
91 chương
175 chương
111 chương