Khả Liên Trùng Đích Hạnh Vận
Chương 4
Kẻ bất hạnh bị bọn họ nâng vào trong một nhà thủy tạ, bốn phía che màn trúc, ánh nắng chiếu vào trên mặt nước, ấm áp đến say lòng người. Xung quanh còn có những con bướm đang vờn quanh kẻ bất hạnh, đó là do bị hương vị của chất lỏng trong suốt trên người kẻ bất hạnh hấp dẫn mà bay tới. Kẻ bất hạnh bị chuyển từ tấm ván gỗ sang nằm trên một cái bàn dài, trên hai đóa hoa hồng nhạt ở trước ngực được bỏ vào hai đĩa điểm tâm gì đó, ở đóa hoa màu trắng trên bụng lại được đặt lên hoa quả đủ màu đã được cắt thành miếng, bày biện thật chỉnh tề. Trong lòng bàn tay cũng được đặt vào hai món điểm tâm nguội, còn trên hai đóa hoa màu đỏ ở đầu gối thì lại chẳng để thứ gì cả, chỉ bắt hắn cong đầu gối lên khép hai đóa hoa vào lại một chỗ, tạo thành ý nghĩa gắn bó không rời, hoa nở cùng lúc.
Khi hết thảy những thứ này đã được chuẩn bị tốt thì một cô gái đi đến hỏi, “Thủy Ca Nhi, nhị công tử sai ta đến hỏi xem hoa yến đã chuẩn bị tốt chưa, thiếu thành chủ vừa uống xong một ly trà rồi.”
Thủy Ca Nhi xoay người, tươi cười nói: “Phong tỷ tỷ, đều đã chuẩn bị xong rồi, ngươi đến nhìn một chút xem sao?”
Ánh mắt của cô gái kia đảo qua trên người kẻ bất hạnh, vẻ mặt như nhìn thấy một thứ gì đó rất mới lạ, nhếch miệng cười nói, “Rất sáng tạo, thật nhọc cho ngươi đã nghĩ ra, ta sẽ về bẩm báo cho nhị công tử.”
Kẻ bất hạnh nằm dài ở trên bàn, nhìn thấy bốn, năm nha hoàn đang vây quanh hắn, bỏ lên trên người hắn đủ loại điểm tâm hoa quả, tuy rằng trên thân đính đầy hoa lá nhưng hắn vẫn cứ có cảm giác ngượng ngùng vì trần truồng, không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm nhủ hắn cũng không phải là cái bàn ăn, vì sao lại đặt đủ thứ lên người hắn như vậy?
Thủy Ca Nhi tiễn bước vị Phong cô nương kia, quay người lại trông thấy kẻ bất hạnh đang nhắm chặt mắt, hắn do dự trong chốc lát mới bước qua, thấp giọng nói bên tai kẻ bất hạnh: “Đợi lát nữa nhị công tử đến đây mở tiệc chiêu đãi thiếu thành chủ, ngươi một ngón tay út cũng không được động đậy, nếu như trong lòng sợ hãi thì cứ nhắm chặt hai mắt, cố chống cự cho đến khi hoa yến chấm dứt thì sẽ bình an vô sự.”
Cũng không biết có phải do bị bộ dạng đáng thương của kẻ bất hạnh đả động hay không, Thủy Ca Nhi hiếm khi lại cảm thấy mềm lòng, thật tâm an ủi hắn vài câu. Nhưng mà một câu này vẫn làm cho kẻ bất hạnh sợ hãi, hắn lập tức mở to mắt, thân thể run rẩy mãnh liệt khiến cho Thủy Ca Nhi nhanh tay lẹ mắt đè hắn lại.
“Đừng nhúc nhích, làm hỏng hoa quả điểm tâm sẽ không hay.”
Kẻ bất hạnh lập tức bất động, thân thể căng cứng, ánh mắt nhanh chóng bị một lớp hơi nước che kín, run giọng nói: “Thủy Ca Nhi, ta sợ….. Ta sợ hãi…..”
Thủy Ca Nhi lộ ra một nụ cười hiền lành, trấn an nói: “Nhị công tử tuy rằng khó hầu hạ, nhưng chỉ cần thuận theo ý hắn thì sẽ không sao cả. Còn thiếu thành chủ tuy bề ngoài đáng sợ nhưng hắn lại chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện hạ nhân chúng ta, ngươi nhắm mắt nghĩ đến những chuyện vui đi, sẽ không sợ nữa đâu.”
Kẻ bất hạnh gật gật đầu, chất lỏng trong suốt lúc trước được bôi lên người lúc này đã hơi khô lại, tựa như một lớp áo giáp trói buộc mọi động tác của hắn, đến nỗi động tác gật đầu nho nhỏ này Thủy Ca Nhi cũng không thể nhìn thấy. Nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, lại cảm thấy tim đập mãnh liệt, sợ rằng mình sẽ làm cho hai đĩa điểm tâm trên ngực rơi xuống, kẻ bất hạnh chỉ có thể hít thở sâu, cố gắng hồi tưởng chuyện vui trong quá khứ để bình ổn cơn sợ hãi trong lòng. Đối với lời nói của Thủy Ca Nhi, hắn không hề tin tưởng chút nào.
Cảm giác mọi người bên cạnh đều đang lui ra, bên tai nghe thấy tiếng đàn hát, tựa như ca múa vừa mới được bắt đầu. Kẻ bất hạnh đã nhắm chặt hai mắt đương nhiên không thể nhìn thấy, từ nhà thủy tạ kéo dài ra phía tây là một hành lang đá trên mặt nước, tiếp đó là một tòa nhà mái bằng, bên trong có ba vũ cơ mặt quần dài màu đỏ đang nhảy múa, tựa như thần tiên đang lướt đi trên mây.
Cách đó không xa, trên con đường mòn ẩn sau hòn non bộ bằng đá, nhị công tử đang cùng thiếu thành chủ chậm rãi bước tới.
“Đại ca, ngươi hãy ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp này, bươm bướm vờn hoa, phía trước có ca múa góp vui, bên người có mỹ nhân vờn quanh, sao cứ giữ khư khư khuôn mặt lạnh lùng làm gì.”
Nhị công tử vừa đi vừa nói, nhắc đến chuyện mỹ nhân, ánh mắt không có ý tốt hướng đến thiếu niên áo trắng đang đi bên cạnh huynh trưởng của mình đảo qua đảo lại, nhìn thấy thiếu niên áo trắng hơi hơi cúi đầu, đối với hắn hờ hững. Tiểu lẳng lơ, sớm muộn gì ta cũng sẽ đem ngươi thu vào trong tay. Nhị công tử trong lòng cười lạnh, trên mặt lại cười vô cùng hiền lành.
Thiếu niên áo trắng đó đương nhiên chính là thư đồng của thiếu thành chủ, tên là Liên Hoa, lớn lên cực kì thoát tục, khí chất cũng vô cùng thanh nhã, hơn xa lũ nha hoàn, sai vặt bên người nhị công từ. Kiên cường bất khuất khiến cho nhị công tử thèm ăn ngứa ngáy, chỉ là vì hắn được thiếu thành chủ che chở nên vẫn không thể ra tay.
Thiếu thành chủ vẫn một thân hắc y, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt nghiêm trang ánh lên màu đen cao quý, có lẽ bất luận có mặc quần áo loại gì, khí chất đẹp đẽ cao quý trên người của y cũng không thể bị che giấu nổi.
“Nhị đệ, đây là cái mà ngươi gọi là hoa yến?”
Đứng ở cửa vào nhà thủy tạ, liếc mắt một cái cũng có thể trông thấy trên bàn dài là một đồ đựng thức ăn hình người. Thiếu thành chủ khuôn mặt vẫn lạnh như băng, không có phản ứng gì, nhưng thật ra khi nhìn thấy có đến bảy, tám con bướm đang không ngừng bay vòng quanh người kia, trong mắt bỗng lóe lên một thần sắc khác thường. Lúc này, bươm bướm vẫn không ngừng từ bên ngoài bay vào trong nhà thủy tạ.
Kẻ bất hạnh lập tức nghe ra thanh âm của thiếu thành chủ, hơi trầm thấp, ngữ khí lại lộ ra sự uy nghiêm lạnh lẽo mà người thường không thể có được. Đáy lòng kẻ bất hạnh đột nhiên sợ hãi vô cùng, cắn chặt khớp hàm mới có thể khiến cho mình không phát run.
“Không sợ….. Ta không sợ….. Nghĩ đến những chuyện vui vẻ…..”
Âm thầm tự an ủi mình trong lòng, kẻ bất hạnh cố gắng quán triệt phương pháp mà Thủy Ca Nhi đã dạy hắn. Trong mười hai năm sinh mệnh ngắn ngủi của hắn, làm gì có chuyện khiến cho hắn vui vẻ cơ chứ? Kẻ bất hạnh cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc hắn nghĩ tới một thứ.
“Bé con ngoan ngoãn
Cho bé ăn cơm trộn với mè thơm nức
Bé con ngoan ngoãn
Kể cho bé nghe một câu chuyện xưa rồi hẳn ngủ
Mẹ đang lặng yên nằm bên cạnh con đây
Cùng với chăn bông ấm áp vô cùng này
Bé con ngủ ngoan nhé….. Hãy ngủ ngoan nhé…..”
Đây là lúc mà kẻ bất hạnh chưa bị bán đến thành phủ, còn được ở nhà, mỗi ngày trước lúc đi ngủ, mẹ sẽ xoa xoa ngực cho hắn, hát ru cho hắn nghe một khúc, nghe xong khúc nhạc này, trong lòng hắn sẽ dần bình tĩnh lại, chậm rãi tiến vào giấc ngủ. Kẻ bất hạnh yên lặng xướng ca trong đầu, dần dần, hắn đã quên đi hiện tại trên người mình đang đính đầy hoa lá, hắn cũng đã quên mình đang nằm dài ở trên bàn mặc kệ người ta đặt đồ ăn thức uống lên trên người, lại càng quên đi người vừa ngồi xuống trước bàn dài chính là thiếu thành chủ luôn làm cho hắn vô cùng sợ hãi. Tựa như đã được về tới nhà, tựa như được rúc vào trong lồng ngực của mẹ, trong mắt kẻ bất hạnh dần dần chảy ra nước mắt.
Nhị công tử vẻ mặt tươi cười ngồi xuống bên cạnh thiếu thành chủ, nói: “Đại ca, ngươi nếm thử chút đi, đây là bánh hoa sen ta đã sai người đến Túy Nguyệt Lâu mua đấy.”
Nhị công tử vừa nói xong, người hầu đứng ở bên cạnh Thủy Ca Nhi lập tức mang đến một đôi đũa sạch sẽ, gắp từ trên ngực kẻ bất hạnh một khối điểm tâm màu hồng nhạt, đặt vào trong chiếc đĩa nhỏ trước mặt thiếu thành chủ. Vì màu sắc của điểm tâm này cực kỳ tương xứng với màu hồng nhạt của hoa cho nên nhìn tựa như vừa hái một đóa hoa từ trên cành hoa xuống, chưa nói đến chuyện, cảnh tượng nhìn rất nghệ thuật, vô cùng độc đáo, khiến cho nhị công tử cực kỳ đắc ý, tán thưởng liếc mắt nhìn Thủy Ca Nhi một cái, Thủy Ca Nhi không để vuột mất thời cơ đáp lại bằng một nụ cười quyến rũ.
Thiếu thành chủ trước sau như một bày ra khuôn mặt lạnh lùng, tựa như không hề nghĩ đến chuyện sẽ động đũa, cũng không muốn nói gì, chỉ đến khi Liên Hoa len lén kéo góc áo, y mới nói: “Nhị đệ tâm tư thật tinh tế, không ngờ còn dùng cả chuyện dâm dục vào việc này.”
Nghe ngữ khí tựa như ca ca đang dạy bảo đệ đệ. Thật ra thiếu thành chủ hôm nay không hề muốn đến tham dự hoa yến này, chỉ vì hai ngày trước thành chủ có đến tìm y để bàn chuyện, hy vọng y có thể quản thúc tên đệ đệ đáng giận này, đừng để hắn ra ngoài gây thêm rắc rối cho ông, nghe nói trước đó vài ngày ở bên ngoài hắn đã hại chết một cô nương hát rong.
Khuôn mặt nhị công tử cứng đờ, sau đó rất nhanh khôi phục tươi cười, nói: “Đại ca, đệ đệ hiếm khi được mở tiệc chiêu đãi ngươi, cũng sẽ không phải như cha suốt ngày nghiêm mặt giáo huấn ngươi, dù sao ngày sau người kế thừa ngôi vị thành chủ cũng là ngươi chứ không phải là ta, đương nhiên bây giờ có thể hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi đã.”
“Hôm nay ta đến đây là để thay cha nói cho ngươi biết, mấy tháng này ngươi tốt nhất đừng ra ngoài, nếu không sẽ bị xử lý theo gia quy. Liên Hoa, chúng ta đi.”
Thiếu thành chủ vốn chẳng ăn uống thứ gì, lúc này lại cố tình nhìn đến nước mắt của kẻ bất hạnh đang chảy dài xuyên qua kẽ lá, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ chán ghét đồ đựng thức ăn hình người này, một giây cũng không muốn nán lại.
“Đại ca, ngươi thật là một chút cũng không chừa lại mặt mũi cho đệ đệ…..”
Nhị công tử ngăn thiếu thành chủ lại, đừng đùa, hắn còn chưa bày diện mạo của kẻ bất hạnh ra, chưa xem được phản ứng bất thường của thiếu thành chủ, làm sao lại có thể để cho người ta đi được. Đang lúc muốn nêu ra một lý do để giữ chân, đột nhiên một loạt âm thanh vù vù truyền đến, hơn nữa lại càng lúc càng gần.
“A, thật nhiều ong mật!”
Liên Hoa từ lúc thiếu thành chủ nói xong đã muốn đứng dậy, lúc này bỗng nhìn thấy khung cảnh bên ngoài nhà thủy tạ, không khỏi kinh hãi hét lên. Hắn vừa la xong, mọi người ở trong nhà thủy tạ cũng đều nhìn thấy được, rất nhiều ong mật, còn có cả bươm bướm, không thể nào đếm xuể, tất cả đều hướng vào trong nhà thủy tạ mà bay tới.
Nếu không có ong mật bay vù vù thế này, chỉ nhìn bươm bướm đủ màu sắc thôi thì quả thật đây là cảnh đẹp ý vui thanh nhã, chưa có ai ở đây từng nhìn thấy nhiều bươm bướm bay múa đến như vậy. Nhưng mà thêm vào đó còn có cả ong mật nên lập tức trở nên đáng sợ, ai cũng đều biết, ong mật là loài vật biết chích người. Nha hoàn, sai vặt sợ tới mức không biết nên làm thế nào mới tốt, muốn chạy lại không dám, bởi vì thiếu thành chủ và nhị công tử đều không động đậy, bọn họ làm sao có thể bỏ chạy cho được.
“Chết tiệt, sao lại nhiều ong mật như vậy…..”
Lúc này đã có khá nhiều ong mật bay vào trong nhà thủy tạ, nhị công tử không biết nặng nhẹ, lấy tay vung lên, ngay lập tức bị một con ong mật chích một phát vào trên cánh tay, hắn đau đớn giận dữ nói, “Các ngươi đều đứng đó làm cái gì, còn không mau đem ong mật đuổi đi.”
Nha hoàn rút ra khăn mặt, sai vặt cởi áo khoác xuống, ào ào đập vào đám ong mật đang bay vào nhà thủy tạ.
“Mau buông tất cả màn trúc xuống.” Liên Hoa đứng bên cạnh thiếu thành chủ, vừa giúp thiếu thành chủ ngăn cản ong mật vừa la lớn.
“A, nhanh, nhanh thả màn trúc.” Thủy Ca Nhi mắt thấy càng lúc càng có nhiều ong mật và bươm bướm bay vào, lập tức hợp tác cùng Liên Hoa.
Màn trúc rất nhanh được thả xuống dưới, bươm bướm và ong mật đều bị che ở bên ngoài nhà thủy tạ, nhưng dù cho là vậy, rất nhiều ong và bướm đã kịp bay vào bên trong, bươm bướm thì mặc kệ, tất cả đều vô hại, chỉ là thanh âm vù vù của ong mật thật sự rất đáng ghét, hơn nữa khi nha hoàn và sai vặt đập loạn lên lại càng khiến cho chúng bay tứ tung ngày một nhiều, tất cả cùng nhắm thẳng vào kẻ bất hạnh đang nằm ở trên bàn dài.
Kẻ bất hạnh đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, căn bản không phát hiện ra bên ngoài đang náo loạn, mãi cho đến khi trên người bị ong mật chích hơn mười phát, cảm nhận thấy từng cơn đau đớn mới đột nhiên tỉnh táo lại, trong tai chỉ có thể nghe thấy âm thanh ong ong, còn có cả tiếng bước chân hỗn loạn, nha hoàn và sai vặt bị chích đau đến mức kêu la, hắn không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, thật sự bị dọa không hề nhẹ, lập tức mở mắt ra, lại may mắn mà đối diện với cặp mắt tối tăm lạnh như băng của thiếu thành chủ.
Thiếu thành chủ đã sớm phát hiện ong mật và bươm bướm đều hướng về phía đồ đựng thức ăn hình người trên bàn dài kia mà bay đến, y nhíu mi nhìn chằm chằm người kia, đang lo lắng đồ đựng hình người này liệu có vấn đề gì không, còn chưa kịp lấy lá cây đính trên mặt hắn xuống thì đột nhiên một đôi mắt tròn tròn trong sáng tựa như được nước rửa sạch lộ ra, trông giống như hai hạt thủy tinh đen sạch sẽ không nhiễm bất kì hạt bụi nhỏ nào, chỉ là trong ánh mặt đó lại lộ ra biểu hiện kinh hoàng, bất lực và sợ hãi.
Là hắn!
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, thiếu thành chủ liền nhận ra ngay, đồ đựng hình người này chính là nam hài mà mấy tháng trước y nhìn thấy đang làm trò dâm loạn cùng với hai tên hạ nhân. Lúc ấy, thiếu thành chủ là lần đầu tiên trông thấy một đôi mắt đang khóc, trong ánh mắt đó tràn đầy bất lực và hoảng sợ, thật ra tình hình lúc đó vừa nhìn qua đã biết nam hài đang khóc kia rõ ràng là bị ép buộc, chỉ là thiếu thành chủ không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên sinh ra một cơn tức giận, tình cảnh dâm loạn đó làm cho y vô cùng đau mắt.
Về sau, thiếu thành chủ biết rõ nam hài kia bị treo lên suốt ba ngày, trong lòng y cũng phiền muộn ba ngày liền, ba ngày trôi qua, biết được nam hài kia không chết, trong lòng y tự nhiên mà thả lỏng. Sau nữa, y có lui tới hoa viên vài lần, bảo muốn giải sầu, nhưng lại không hề nhìn thấy nam hài đó nữa. Dần dần y cũng quên đi chuyện kia, vậy mà không ngờ được giờ đây lại gặp mặt nam hài một lần nữa trong bữa hoa yến của nhị công tử.
Nhìn ánh mắt giống hệt chẳng có chút nào thay đổi so với mấy tháng trước, thân thể đính đầy hoa hoa lá lá lại một lần nữa hướng đôi mắt đau đớn nhìn về phía thiếu thành chủ, ánh mắt của y lại càng trở nên lạnh như băng.
Kẻ bất hạnh mẫn cảm nhận ra trong mắt thiếu thành chủ mỗi lúc một lạnh lẽo, hắn rốt cục không nhịn được mà run lên, đúng lúc này, một con ong mật hung hăng chích một phát lên đầu gối của hắn, nơi đó chính là nơi mà hắn đã bị thương lúc ngã ở trên hành lang, hắn đau đớn “A” lên một tiếng, thân thể không tự chủ mà nhảy dựng ở trên bàn dài, lập tức, ong bướm đang đậu ở trên người hắn cũng bay lên, tất cả điểm tâm hoa quả rớt hết xuống nền đất liền bị nha hoàn và sai vặt đang chạy tới chạy lui giẫm nát.
Tình cảnh trước mắt làm cho kẻ bất hạnh hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, miệng kinh hoảng lẩm bẩm nói không rõ lời, thân thể cũng không kiềm được mà lui về phía sau. Lúc lui đến cạnh bàn dài, thân trên vừa cử động liền bị rơi xuống.
“A ——-”
Kẻ bất hạnh vừa buột miệng kêu lên thảm thiết thì đã phát hiện thân thể mình có người đỡ lấy, hắn bối rối nhận ra người vừa tiếp được mình chính là thiếu thành chủ vô cùng đáng sợ, lại một lần nữa hết ầm lên, cả người cũng run như cầy sấy.
“Thiếu thành chủ!” Liên Hoa chạy tới bên người thiếu thành chủ, nhìn thấy thiếu thành chủ lại có thể đưa tay ra tiếp được đồ đựng hình người vừa ngã xuống từ trên bàn dài, vốn đã cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ lại còn trông thấy trên mặt thiếu thành chủ là biểu cảm tức giận không thể che giấu, hắn lại càng giật mình hơn nữa.
“Kéo màn trúc lên.” Thiếu thành chủ lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc, Liên Hoa vẫn chạy đi kéo tấm màn trúc gần hắn nhất lên, nhất thời lại có vô số ong bướm bay vào. Hai tay thiếu thành chủ rung lên, kẻ bất hạnh vốn đang nằm trong lồng ngực hắn liền bị ném về phía màn trúc vừa được kéo lên, chỉ nghe bùm một tiếng, hắn đã nằm gọn trong hồ nước bên ngoài nhà thủy tạ.
“Tất cả dừng lại cho ta, mở hết màn trúc lên.” Thiếu thành chủ đột nhiên nói với mọi người đang đứng trong nhà thủy tạ.
Không ai dám không nghe lời, màn trúc rất nhanh đã được xốc lên toàn bộ, ong bướm đang bay vòng quanh bàn dài đột nhiên lại bay đi rất nhanh.
“Hả?” Thủy Ca Nhi nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi hô lên một tiếng rồi lập tức ngậm miệng lại, hắn làm sao biết được mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thì ra, chất lỏng trong suốt mà hắn bôi lên trên người kẻ bất hạnh lại chính là hỗn hợp hoa trộn với mật và dầu vừng, thông qua phương pháp đặc thù mà chế thành hương liệu, loại hương liệu này pha loãng rồi phun vào hoa tươi có thể dẫn đến rất nhiều bươm bướm. Chỉ là Thủy Ca Nhi không ngờ hương liệu chưa pha loãng lại có thể không chỉ hấp dẫn bươm bướm mà lại còn dẫn dụ cả ong mật. Tuy rằng đã suy nghĩ cẩn thận, Thủy Ca Nhi vẫn không dám nói ra, nhà thủy tạ lúc này đã trở thành một đống hỗn độn, hắn bây giờ thậm chí cả sắc mặt của nhị công tử cũng còn không dám liếc nhìn.
Ong bướm rốt cục đều đã bay đi, thiếu thành chủ lạnh lùng trừng mắt nhìn nhị công tử một cái, không nói một câu, phủi áo rời đi ngay, Liên Hoa theo sát phía sau y, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía hồ nước, nhìn thấy nam hài gầy yếu đang ho khan mãnh liệt cố gắng bám vào thành hồ cố gắng bước lên. Nhìn thật sự có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi, Liên Hoa quay đầu lại nghĩ, theo bước thiếu thành chủ dần dần đi xa.
Đợi đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của thiếu thành chủ nữa, trong nhà thủy tạ đột nhiên phát ra tiếng cười to của nhị công tử, cười đến thắt lưng cũng không thẳng được khiến cho nha hoàn đang đứng bên cạnh sợ tới mức bước lùi về sau mấy bước.
“Thủy nhi….. Ha ha ha….. Thấy không….. Ha ha ha….. Mặt đại ca thật sự tối đen…..”
Thì ra hắn là đang cười chuyện này, Thủy Ca Nhi trộm lau mồ hôi, nói: “Có thấy, mặt thiếu thành chủ thật đen, giống như than củi vậy…” Thật ra hắn không hề chú ý đến sắc mặt của thiếu thành chủ, chẳng qua là theo bản năng mà đáp lời nhị công tử.
Nhị công tử cười to vỗ bắp đùi, nói: “Kỳ tích, kỳ tích đó, không thể tưởng tượng được một ngày đại ca lại có thể lộ ra cái loại sắc mặt này…..”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người kẻ bất hạnh vừa bước ra khỏi hồ nước, lúc này chất lỏng trong suốt trên người kẻ bất hạnh đều đã bị hòa tan trong nước, hoa hoa lá lá cũng đều bị nước cuốn trôi, toàn thân trên dưới không một mảnh vải, da thịt trắng nõn tròn trịa lộ ra, nơi bị ong mật chích trở nên hồng hồng, ghé vào bên nhà thủy tạ mà ói ra nước, vừa mới thở ra một hơi, cằm đã bị nhị công tử dùng mũi chân nâng lên.
“Nhóc con dáng dấp cũng không tệ lắm, về sau cứ ở lại Tây viện đi, Thủy Nhi, an bài cho hắn.”
“Vâng, nhị công tử.” Thủy Ca Nhi nhanh nhạy đáp lời.
“Ngươi tên là gì?”
Người này chính là nhị công tử? Nhìn vào ánh mắt hẹp dài không có chút ý tốt của nhị công tử, kẻ bất hạnh đột nhiên rùng mình, trong đầu lại nghĩ tới con sói chỉ biết ăn thịt người kia, trong miệng nhất thời lắp bắp đáp: “Ta ta ta… tên tên tên…..”
“Được rồi, lắp bắp giống như một kẻ hèn mọn, về sau cứ gọi ngươi là kẻ bất hạnh được rồi.”
Nhị công tử rốt cuộc cũng được nhìn thấy thiếu thành chủ vạn năm không thay đổi sắc mặt lạnh lùng giờ bỗng nhiên biến sắc, tâm tình tốt vô cùng, chẳng thèm so đo với kẻ bất hạnh đang nói lắp, cứ như vậy, tên của kẻ bất hạnh bị một câu thuận miệng này của hắn định đoạt.
Chuyện mà nhị công tử đã quyết định thì chắc như đinh đóng cột, ai cũng không thể thay đổi, vì thế kẻ bất hạnh hiểu được rằng từ nay về sau, hắn sẽ phải ở lại Tây viện lúc nào cũng có sẵn một con sói ăn thịt người đang chực chờ. Nghĩ xong hắn không tự chủ được mà ngã nhào, hôn mê bất tỉnh. Những tên sai vặt làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đến một canh giờ sau, lão Trương đã nghe được tin tức, sửa soạn quần áo của kẻ bất hạnh vào trong một cái bọc nhỏ, giao cho kẻ sai vặt từ Tây viện vừa đến báo tin, đồng thời nhét mấy khối bạc vụn vào trong tay của gã.
“Đứa bé kia tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, phiền huynh đệ dạy bảo thêm cho hắn.”
Gã sai vặt nhìn thấy bạc trắng bóng, mặt mày hớn hở nói: “Chuyện nhỏ, ngươi cứ yên tâm đi.”
Lão Trương nhìn về hướng Tây viện, thở ra một hơi thật dài, nhớ tới bộ dạng tội nghiệp của kẻ bất hạnh, trong lòng hắn cứ dấy lên từng cơn đau đớn, về sau cũng chỉ có thể tự mình cầu may, đứa nhỏ bất hạnh à.
Sau khi kẻ bất hạnh té xỉu, Thủy Ca Nhi chỉ huy vài người đưa hắn nâng đến một gian phòng dành cho hạ nhân, phòng rất nhỏ, một cái giường và một cái bàn cũng đã chiếm phân nửa không gian rồi, dưới sàn còn có một cái rương gỗ, dùng để chứa quần áo. Kẻ bất hạnh bị đặt ở trên giường, không có ai để ý đến hắn. Hắn bị ngất đến tận nửa đêm, sau đó vì quá đau mà tỉnh lại.
“Ô ô….. Trương lão bá….. Ô ô ô….. Đau….. Đau quá…. Ô ô…..”
Kẻ bất hạnh ở trên giường lăn qua lộn lại, những nơi trên người ban ngày bị ong mật chích giờ lại sưng đỏ đến không ra hình thù, vừa đau vừa nóng lại vừa nhức, đưa tay chạm vào chỉ càng thêm đau đớn.
Nửa đêm, mọi người đều đang ngủ, làm gì có ai nghe được tiếng kêu đau của hắn, kẻ bất hạnh ở trên giường lăn lộn một hồi rồi vô tình rơi xuống mặt đất, nền đất lạnh lẽo dán vào da thịt nóng hổi thoáng làm cho hắn thư thái đôi chút, nhưng mà cơn đau sâu sắc vẫn không hề giảm bớt. Kẻ bất hạnh nghĩ muốn gọi người, nhưng miệng mở ra nửa ngày cũng chỉ kêu được vài tiếng khàn khàn không rõ, yết hầu hắn giờ cũng rất đau.
Càng về sau, kẻ bất hạnh muốn động cũng không thể động, hấp hối nằm trên mặt đất, rồi lại lâm vào hôn mê, mãi cho đến hừng đông mới có người phát hiện, chạy nhanh đi báo tin cho Thủy Ca Nhi. Thủy Ca Nhi vừa nhìn thấy bộ dạng của kẻ bất hạnh, sợ hãi vô cùng, xoay người chạy đến bên ngoài sương phòng của nhị công tử, hắn gõ cửa vài lần nhưng cũng không dám đi vào.
Nhị công tử đợi mặt trời mọc cao ba sào mới chịu thức dậy, chờ nha hoàn hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu xong, Thủy Ca Nhi lúc này mới dám nói ra tình trạng của kẻ bất hạnh, sau đó cẩn thận nói: “Nhị công tử, có phải là nên mời thầy thuốc đến xem bệnh cho hắn hay không, ta thấy người hắn sưng lên rất nhiều, hình như là nọc ong phát tác rất nghiêm trọng, sợ rằng sắp chết rồi.”
“Vậy đi mời thầy thuốc đi.”
Nhị công tử không chút để ý, sống chết của một gã sai vặt cần gì hắn phải quan tâm, cái hắn quan tâm chính là việc vui còn chưa bắt đầu, làm sau có thể để cho đạo cụ này chết đi được.
“Đúng rồi, Thủy Nhi, ngươi lát nữa tiện thể đến thông báo cho đại ca, nói là từ nay trở đi mỗi đêm trăng tròn, ta muốn mời đại ca đến ngắm trăng.”
“Vâng.”
Nọc ong phát tác so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, chờ đến lúc Thủy Ca Nhi mời thầy thuốc đến đây, kẻ bất hạnh gần như chỉ còn chút hơi tàn, toàn thân hắn đều bị sưng tấy lên, cả người nhìn qua giống như béo lên một vòng, không chỉ có nọc ong, hắn còn bị nhiễm phong hàn, tình huống nghiêm trọng khiến cho thầy thuốc sợ tới mức luôn miệng niệm “A di đà phật”.
Cuối cùng nhờ thầy thuốc này y thuật không tồi, trước tiên kê một toa thuốc phong hàn, sau đó lại lấy từ trong hòm thuốc ra một bình dầu thuốc nhỏ, bôi toàn thân kẻ bất hạnh, nửa ngày sau, nhiệt độ trên người kẻ bất hạnh dần dần hạ bớt, những chỗ sưng tấy cũng từ từ xẹp xuống, lúc thầy thuốc cầm bạc đi có để lại bình dược đó phân phó phải bôi ba ngày liền.
Ba ngày sau, nọc ong trên người kẻ bất hạnh tản đi gần hết, cuối cùng hắn cũng có thể đứng dậy, tuy bước đi của hắn vẫn còn rất lảo đảo. Qua trận bệnh này, hai bắp chân của hắn tựa như nhũn ra. Ngày thứ tư, Tuyết cô nương đến đây, ném cho kẻ bất hạnh một cái chổi, bắt hắn phải đi quét tước bờ hồ cạnh con đường mòn.
Tối hôm trước trời bỗng dưng nổi lên một trận gió, mặt đất giờ phủ đầy tơ liễu tinh tế, bám vào những tảng đá, thật khó quét tước, kẻ bất hạnh tất bật nửa ngày mới chỉ quét được một nửa, ngay lúc đó, Thủy Ca Nhi lại đi đến.
“Kẻ bất hạnh, ngươi đi theo ta.”
“Thủy Ca Nhi, đi đâu vậy?” Kẻ bất hạnh sợ hãi hỏi, trong viện này giờ đây chỉ có Thủy Ca Nhi mới đem lại cho hắn cảm giác tin cậy và an tâm.
Ánh mắt Thủy Ca Nhi lóe lên, chợt ôn nhu cười với kẻ bất hạnh, nói: “Đến một nơi tốt, xem chuyện tốt.”
“Ồ.”
Kẻ bất hạnh không nghi ngờ gì hắn, ngoan ngoãn buông chổi, đi theo phía sau Thủy Ca Nhi, không biết đi được bao lâu đã lại đến Ngọc Thanh Trì. Thủy Ca Nhi để cho hắn tắm rửa, cho đến bây giờ, kẻ bất hạnh đều không hề hoài nghi bất kỳ lời nói nào của Thủy Ca Nhi, mãi cho đến khi một loại chất lỏng trong suốt được bôi lên phân nửa thân thể hắn, kẻ bất hạnh rốt cục mới hiểu được.
“Thủy, Thủy Ca Nhi….. Lại muốn….. Lại muốn đính hoa lên nữa sao?” Hắn lắp bắp, hiển nhiên vẫn còn chưa hiểu hôm đó lý do hắn bị ong mật chích thành bệnh như vậy chính là vì loại chất lỏng này gây ra.
Thủy Ca Nhi vẫn cười đến ôn nhu, nói: “Không, giờ không đính hoa nữa, để cho ngươi mặc áo quần.”
Nói xong, hắn lại lấy một bộ vải gấm năm màu làm quần áo, chất vải vừa nhẹ vừa mỏng, tay áo rộng thùng thình kéo dài đến tận mặt đất, dáng người kẻ bất hạnh vừa gầy lại vừa nhỏ, quần áo này mặc lên trên người hắn gần như không thể nhìn thấy người. Lúc này, Thủy Ca Nhi lại giúp kẻ bất hạnh chải tóc, mái tóc đen được búi thành hai búi hai bên, buông thả vài sợi rơi xuống vai trông lại càng đáng yêu.
“Giang hai tay ra, đúng rồi, cứ như vậy….. Chạy về phía trước, chạy quanh hồ nước ấy, không được phép dừng lại, tuyệt đối không được dừng lại…..”
Kẻ bất hạnh nghi hoặc nghe theo lời của Thủy Ca Nhi, hai tay giang ra, ống tay áo rộng thùng thình lay động theo bước chân của hắn, thổi bạt về phía sau, từ xa xa nhìn lại trông tựa như một con bươm bướm nhiều màu, bay qua bụi hoa, bay qua mặt cỏ, lướt trên đường mòn, dẫn từ xung quanh đến nhiều con bướm nhỏ bay theo ở phía sau.
Trong nhà thủy tạ, nhị công tử đang ngồi ở trên ghế, xa xa nhìn thấy tình huống này vui vẻ cười ha hả, vung tay lên, nói: “Thả hết ong mật ra đi.”
Mấy thùng ong đồng thời được mở ra, nghe thấy được hương mật ngọt ngào, hơn một ngàn con ong mật đều hướng về phía hương thơm phát ra mà bay đến.
Thủy Ca Nhi nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn, muốn trách chỉ có thể trách mệnh của kẻ bất hạnh không tốt, ngày hôm qua thiếu thành chủ từ chối tiệc đãi khách của nhị công tử đã khiến cho nhị công tử rất tức giận, hôm nay hắn lại lấy kẻ bất hạnh ra làm trò cười.
Nhưng mà, đây vẫn còn chưa phải là cái tội lớn nhất mà kẻ bất hạnh phải gánh chịu, tiết mục ong mật chích người đương nhiên rất vui, nhưng chơi đùa đến năm, sáu lần thì nhị công tử cũng mất dần đi hứng thú.
Mới tới Tây viện một tháng, kẻ bất hạnh đã được trải qua hết những loại chuyện như bị bôi chất lỏng trong suốt, mặc các loại quần áo kiểu dáng khác nhau, chạy trốn, nhảy xuống hồ nước, uống thuốc, bôi thuốc, hôn mê, rên rỉ. Đến sau này, Thủy Ca Nhi cũng lười bôi chất lỏng trong suốt cho hắn, cứ đơn giản mà đem chất lỏng đó và của thuốc bôi giao cả cho hắn tự bôi, sau đó khép chặt cửa sổ lại, ngay cả như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ong bướm bay tới bay lui đầy ngoài cửa phòng kẻ bất hạnh.
Một tháng sau, nhị công tử rốt cục cũng chơi đến chán ngấy, nhưng trên người kẻ bất hạnh lại vĩnh viễn mang theo mùi hương của loại chất lỏng trong suốt này, tuy rằng hương vị đã thật nhạt nhưng nếu có ong bướm bay ngang qua thì chúng vẫn cứ gắt gao bám theo hắn. Mà kẻ bất hạnh, trải qua một tháng này, giờ đây hắn đối với ong mật luôn cảnh giác cao độ. Thời tiết đang dần nóng lên vậy mà hắn luôn luôn quấn thân mình chặt chẽ, áo cài kín mít. Tay luôn giấu ở trong ống tay áo, nếu không phải có chuyện cấp bách thì tuyệt đối sẽ không đưa tay ra.
Cách ăn mặc như vậy của hắn lại trở thành trò cười trong Tây viện, có nhiều nha hoàn, sai vặt hay đùa dai, nhiều khi bất ngờ chạy đến ôm từ đằng sau lưng của kẻ bất hạnh, hét lên một tiếng “Ong mật!”, khiến cho kẻ bất hạnh sợ đến mức ôm đầu ôm cổ, chạy về phía hồ nước sau đó nhảy thẳng vào đó. Chờ đến khi hắn ướt sũng bước từ dưới hồ lên, nha hoàn và sai vặt đã cười đến mức thắt lưng không thẳng được.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
101 chương
62 chương
49 chương
40 chương