Kết thúc hay sự khởi đầu
Chương 57 : Tìm về.......
Trên đường đi về Bá Long lê từng bước nặng nề, ảnh hưởng của chất tê liệt kia cực kỳ ghê gớm, nó khác hoàn toàn so với các loại chất mà con người từng phát hiện ra, thể chất Bá Long không đủ cao thì có thể trực tiếp suy tim luôn chứ không phải là tê liệt như vậy đâu.
"Hừm, bay một thùng mì rồi à, hazzz" Bá Long không có chút bất ngờ nào, mạt thế lúc nào cũng khó khăn nên chuyện cướp của người khác là chuyện bình thường, người này mất miếng ăn thì người nọ được ăn, ở đây chuyện này là chuyện bình thường, cũng phần lớn là do hắn đã quen với việc này.
Lục đục soạn đồ đạc lại rồi nặng nề lê bước theo hướng mà hắn nghĩ chiếc xe đã chạy đi, hai anh em kia dõi theo cho tới khi Bá Long khuất bóng mới thôi.
Hắn thật sự chã quan tâm nữa, bây giờ tìm mọi người mới quan trọng nhất, đồ ăn thì tìm sau cũng chã sao.
"Uầy..... Kinh khủng thật...." Bá Long bước ra khỏi một con hẻm thì đột nhiên bất ngờ cực độ, cả một vùng gần 3 km vuông giữa lòng thành phố đã thành bình địa, vẫn có vài ngôi nhà nhỏ còn trụ được nhưng rất thưa thớt, xung quanh quá tối nên Bá Long không thể nhìn bao quát hết được, ngó trái nhòm phải một lúc vẫn không phát hiện điều gì ngoài màu đen như mực, cũng không đi vào sâu bên trong mà hắn tìm một nơi ngoài rìa trú tạm chờ trời sáng, hắn đoán chừng bản thân còn cách chiếc xe không xa nữa đâu, chỉ là hắn thấm mệt với lạnh rồi.
Mất vài phút mới tìm được ngôi nhà ưng ý, cũng có vài con tang thi chào đón hắn, nhưng hắn lại không tỏ thái độ biết ơn mà còn đá vỡ mồm bọn nó, hắn vào lục đục một chút làm vài việc vặt như kê chặn cửa rồi kiểm tra lại trong nhà, dọn dẹp một chút hắn mới an tâm mà lên giường đánh 1 giấc sâu.
--------------------------------------------------
*5h30 sáng hôm sau.....
"Oáp..... Nhờ có con đỉa mà ngủ ngon vãi, chắc.... À mà thôi" hắn định làm một điều gì đó nhưng bất giác rùng mình một cái thật sâu rồi đứng dậy lui cui ăn sáng rồi dọn dẹp để lên đường.
Bá Long định làm gì?, ai biết ko *
Hắn lần nữa đứng hình với cảnh tượng hoang tàn trước mắt, nó vượt xa với cái vẽ hùng vĩ sừng sững của mấy ngôi nhà xung quanh mang lại, không hiểu kiểu gì mà nhà cao tầng xung quanh không hề bị sứt mẻ gì nhưng lại lồi ra cái lỗ đổ nát thế này, vài giây thất thần cũng trôi qua, hắn lại tìm kiếm dấu vết của chiếc xe tải để lại, đi vài vòng liền thấy xa xa trên đất có đường bánh xe hằn lên trên một đoạn vỉa hè xi măng, gép nói lại cùng dấu vết hôm trước hắn liền biết chính là dấu bánh xe này.
Nhanh chân lần theo gần 2 km hắn thấy xa xa có một cái gì đó chói mắt, cố hội tụ ánh mắt thì phát hiện đó là nột vết lởm trên thùng xe tải phản chiếu ánh sáng Mặt Trời vào mắt hắn, vừa nhìn thấy nó hắn liền kích động chạy như bay qua.
"Có gì đó đang tiếng lại gần chúng ta" tên Tùng thấy xa xa thấp thoáng một cái gì đó lao đi vùn vụt thì la lên, tên Đại bên trong nghe được thì ngay lập tức leo lên tần hai ngôi nhà bằng cầu thang bộ để nhìn xem, gần 1 phút hắn mới biết đó là con người, do mới có 6h hơn nên bọn tên Minh chưa dậy, tên Tùng lúc này đã chạy vào khều tên Minh với tên Phong dậy rồi.
"Có địch xâm nhập" tên Tùng nói 1 câu tên Minh liền biến sắc, hắn bật dậy rồi leo lên tần 2 ngó thử, được tên Đại chỉ điểm nên tên Minh nhanh chóng bắt được thân ảnh của thứ kia, hắn cố lé mắt ra nhìn mà chỉ thấy chói lóa, do Bá Long đang trú dưới tắm pin Mặt Trời nên chỉ thấy được cái nắng chói chang buổi sáng chíu vào mắt mà thôi.
"Ơ kìa, cái gì thế" tên Minh không nghĩ ra đó là cái gì nên quyết định tới gần do thám xem sao, hắn cũng biết khá nguy hiểm nhưng ko thể đặt cược sự an toàn của mọi người như thế được, nhảy từ trên tần hai xuống rồi hắn luồn lách qua những cái mảng tường đỗ nát hướng tới nơi Bá Long đang đứng.
"Chiếc xe đã ở đây, vậy bọn họ đang ở đâu" Bá Long ngay lập tức nhận ra chiếc xe này, ngó nghiêng một lượt xem có bóng dáng của họ ở hàng nhà cao tầng trước mặt không, liên tục nhìn gần 10 cái nhà mà chưa thấy có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào, hắn còn đang mơ hồ thì đột nhiên cảm nhận được một một thứ gì đó đang tiến lại gần, bất giác quay đầu lại.
Một bóng dáng mà tên Minh không thể quên và cũng là thứ hắn luôn tìm kiếm, cũng là động lực để hắn mạnh lên, mong muốn đánh bại được Bá Long nên hắn mới tích cực ra ngoài tìm kiếm vừa truy cầu sức mạnh cho bản thân.
"Ể, ông mò về rồi à" tên Minh há hóc không biết nói gì hơn, tìm mãi mà không thấy, tới lúc không muốn tìm thì lại gặp.
"Mọi người ổn chứ" Bá Long cũng không biết nói gì, hắn đang rất hân hoan trong lòng, nhưng khả năng tốt nhất hắn có thể thể hiện ra chính là điều tiết biểu cảm, biểu cảm và cảm xúc chính là thứ quyết định thành bại trong một trận chiến thật sự.
"Vẫn ổn ông ạ, ông về được tui mừng quá, đi, tui dẫn ông tới nơi bọn tui đang trú" tên Minh điều chỉnh lại tâm tình rồi nói nhanh, chắc chắn mọi người vui lắm nếu biết được.
"Khoan đã" Bá Long ngoắt tên Minh lại, xong khi tên Minh tiến tới hắn liền nói.
"Ông lấy cái bình ác quy đề xe ra đi, sài cái này nè" Bá Long liếc mắt nhìn cái bình ác quy rồi lại liếc lên cái tấm pin Mặt Trời vừa nói.
Tên Minh cũng hiểu ngay, hắn bước tới nhìn một chút rồi bắt đầu dùng man lực để bẻ cái khung đặt ác quy ra rồi lấy cái bình ra, đây là một cái bình ác quy dongnai n70z 12v - 75A(75000mah - 75 ampe tuỳ vào cách gọi khác nhau, nói chung ta thích A hơn)
"Còn mới quá" tên Minh gật gù vừa cố tháo cái cổ dê đang siếc cái cọc bình, xong hắn vác lên rồi đi trước dẫn đường cho Bá Long, hắn có để ý thấy Bá Long có không ít đồ tốt trên người, hắn nghĩ Bá Long cũng không dễ dàng gì mới về tới đây a, với thực lực mà Bá Long từng thể hiện cho hắn thấy thì dù mạt thế có tới đâu Bá Long cũng dễ dàng sinh tồn được, ấy vậy mà Bá Long vẫn quyết định quay lại rồi lần theo dấu vết của bọn họ vô tình để lại tới đây.
"Thằng Minh quay lại kìa, hình như sau lưng còn có người, ra xem thử nào" tên Đại đang theo dõi đằng xa thấy vậy liền hô lên.
Cả bọn lao nhao chạy xuống trước nhà, từ xa họ đã thấy người đi sau tên Minh rõ rằng là Bá Long, My định chạy vào gọi Tú Linh nhưng bị Như Quỳnh ngăn lại, định cho Tú Linh một điều bất ngờ.
Như Quỳnh ra hiệu cho mọi người rồi khi Bá Long tới họ nhao nhao lấy đồ ra khỏi người Bá Long, xong cô ấy ra hiệu cho Bá Long đi vào trong xem Tú Linh, cô ấy mệt quá nên đã ngủ say, Bá Long đứng trước nơi Tú Linh đang nằm mà thấy đau lòng, mặt mũi Tú Linh lắm lem hóc hác, đôi mắt có chút thâm quầng, đôi môi khô khốc, tay chân lộ ra xanh xao, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống dùng tay chạm nhẹ vào má cô ấy.
Trong mơ màng Tú Linh cảm nhận được một làn ấm áp bên má, trông vô thức cô ấy dùng tay giữ lại để thoải mái hơn, do ban đêm rất lạnh lẽo, vừa phải giữ ấm cho bọn trẻ nên đa số mọi người đều không có đủ chăn ấm để đắp.
Bá Long thấy Tú Linh co ro vì lạnh thì ngay lập tức dùng tay còn lại tháo cái túi ni lông đang cột trên dây chéo giữ kiếm, gỡ ra hắn lấy một cái áo khoác len khá dầy đắp cho cô ấy, theo bản năng cô ấy buông tay Bá Long ra rồi kéo áo khoác đắp lại cho ấm, Bá Long cũng không muốn đánh thức cô ấy mà đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa phòng thì gặp cả bọn đang rình mò, hắn ra hiệu nhẹ nhàng rồi ngoắt mọi người ra ngoài phòng khách.
"Sao ông tới lúc này mới trở về, có biết Tú Linh mong chờ ông bao nhiêu không" Như Quỳnh trách móc ngay khi Bá Long ra tới phòng khách.
"Do có chút rắc rối thôi, phù...... hậy....." Bá Long cũng không buồn giải thích, nói ra thì cũng không được gì, hắn hít một hơi rồi tháo thanh cự kiếm xuống, chỉ lưỡi kiếm thì tầm 1 tấn 1, thêm vỏ kiếm mới có trọng lượng kinh khủng kia, nhẹ nhàng đặt xuống đất rồi hắn lại tháo thanh katana xuống nhìn qua tên Minh rồi quăng qua cho hắn, tên Minh cũng giơ tay bắt lấy, tuy trọng lượng nó hơn dự tính của hắn nhưng nhẹ vẫn là nhẹ, hắn lo ngắm nghía thanh kiếm thì Bá Long lại lôi trong áo khoác ra một túi vải, bên trong có kha khá viên năng lượng cấp F, xong hắn cởi áo khoác ra rồi nằm dài trên ghế.
"Ông đem về nhiều thế, mà hai cái này đâu ra thế, uầy, nặnggg wá......" tên Minh xem xét cái túi rồi đưa cho tên Đại cầm, hắn thì cúi xuống định nhặt thanh cự kiếm lên, mặc dù dùng hết sức bình sinh cũng không thể cằm thanh kiếm bình thường được, phải cằm ở giữa thanh kiếm thì hắn mới nhấc lên được, mà vài giây thôi hắn đã chịu thua, tên Minh với thể chất gấp 31 lần thì dùng hết sức có thể nhấc 1 vật 2 tấn, nhưng bây giờ hắn không đạt trạng thái tốt nhất nên không thể nhấc thanh kiếm kia cũng là bình thường, còn về Bá Long à, hắn 41 lần thể chất rồi a, hơn hết Bá Long có thể tối ưu sức mạnh cơ bắp nên thanh kiếm kia cũng như bình thường thôi, chỉ là dùng nhiều thì căn cơ ứ chịu được nên hắn không phải lúc nào cũng dùng được thanh cự kiếm mà chủ yếu là treo sau lưng thôi. mệt bome ra dùng đâu phải dễ dàng gì đâu, tuy thanh cự kiếm chỉ hơn 1 tấn, nhưng chiều dài nó tận 1m3 kèm với lực hút Trái Đất nữa thì tổng trọng lượng khi cằm ở cán kiếm nó lại là chuyện khác, ta tuy hiểu vật lý nhưng học ngu nên định luật vật lý ta ko biết đâu, ta chỉ thấy sao tả vậy, sai sót nói ta nghe
" ông bữa trước bị cơn bão cuống bay tới đâu vậy, bọn này hóng còn ông Minh với ông Phong ra ngoài tìm ông suốt luôn, sốt ruột thật sự.
"Cũng không xa, tầm gần đến Tiền Giang thôi" Bá Long hé môi nói nhẹ nhàng, hắn từng đi tới Mỹ để tìm bố mẹ thì có tý này không là gì.
"Vãi chưởng, ông bay hướng đó à, tui tìm hướng lên Đồng tháp ạ" tên Minh ú ớ, không ngờ cơn bão lại đổi hướng mới cay.
"À mà khoan, chính xác là ông bay tới đâu vậy" tên Minh hỏi lại cho chắc.
"Khu công nghiệp Sa Đéc đồng tháp, người ở đó nói là vậy" Bá Long vẫn cái điệu bộ nằm ường nói, hắn đang cố hưởng chút xíu bình yên còn lại, một khi mọi người thức dậy là hắn bắt tay vào huấn luyện nghiêm túc cho tất cả.
"Sa Đét á, đây cách đó tận 180 cây số đó, gì vậy, cơn bão kinh khủng vậy" Trúc hô lên khá to, cô ấy có chút hiểu biết.
"......"
Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện thì bên trong.
"Oáp, ủa, của ai vậy, ấm thật, bên ngoài ồn ào vậy" Tú Linh ngáp một cái thật đã rồi giật mình nhìn lại, còn đang cảm nhận tý hơi ấm trên cái áo len thì lại nghe bên ngoài ồn ào.
Bá Long thì cũng ngồi bật dậy làm mọi người giật mình, hắn bước xuống rồi lách qua mọi người chậm rãi đi vào trong, mọi người cũng không hiểu chuyện gì thì bên trong truyền ra vài âm thanh nghẹn ngào.
"Anh, anh thật sự, anh thật sự trở về rồi" Tú Linh còn đang loay hoay sắp xếp lại chỗ ngủ cho gọn gàng thì một lực hút vô hình khiến cô ấy quay đầu lại, không tin vào mắt mình vừa nghẹn ngào nói, Bá Long không nói gì mà chậm rãi tiến tới vừa giang tay ra, Tú Linh vừa nói hết thì Bá Long cũng đã trước mặt, như vỡ oà nhào vào lòng Bá Long nức nở, Bá Long bây giờ chính là chỗ dựa duy nhất cho cô, ít nhất bây giờ là vậy. đừng nghĩ gì cả, không như mấy ông sâu xa nghĩ đâu, chỗ dựa này là kiểu không có bố mẹ ấy
Đến đây mọi người mới biết có chuyện gì, dog rice ngập mõm bọn alone luôn.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
107 chương
144 chương
208 chương
35 chương