Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 37 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 37: CẤM NÓI
Vương cục trưởng của "Sở Thông tin" mà Mạnh tiên sinh tìm kiếm chỉ mới ngoài 30 tuổi.
Anh ta có thể đạt được vị trí cục trưởng khi còn trẻ, dựa vào mối quan hệ gia đình bền chặt, và bản lĩnh chính trị của anh ta không tốt lắm.
Cũng may là "Cục giám sát thông tin" dù sao cũng không cần dùng đến quyền lực, mỗi ngày chỉ cần đến đúng giờ đi làm
Mà cục trưởng Vương chỉ là một quan chức bình thường ăn nằm chờ chết.
Mạnh tiên sinh và anh ta là bạn nhậu, rất dễ dàng để mời anh ta đến khách sạn Peninsula (Bán đảo khách sạn) dùng bữa tối.
Mễ Nhiễm thực sự đã uống rất nhiều lần với các quan chức trong kiếp trước của mình.
Nhớ lúc đầu cô nhảy một cái sau đó liền thành danh, cô đã tham gia Hiệp hội Nhà văn Bắc Kinh, rồi gia nhập Liên đoàn văn học nghệ thuật Trung Quốc. Bất cứ khi nào Liên đoàn văn học nghệ thuật và hiệp hội nhà văn có sự kiện lớn, cô đều được thông báo để tham gia.
Liền thường xuyên qua lại, cô cũng nghĩ ra cách đối phó với những người có chức vụ này.
Ngược lại mọi người đều là mồm mép láu lỉnh, muốn xem ai hơn ai thì xem ai có thể uống được nhiều hơn!
Thật không may, cơ thể này dường như không thể uống được.
Hai, ba ly bia vào bụng, cô liền cảm thấy không xong rồi, lập tức đổi thành uống nước nho.
Có điều không quan trọng lắm, hồ điệp cùng Cathy đều ở đây, việc tiếp rượu liền giao cho hai người bọn họ vậy.
Cô phụ trách việc làm dao động lòng người:
"Vương cục trưởng, chuyện của Cathy tiểu th , Khả Đại Khả Tiểu. Nói là chuyện nhỏ, đây chỉ là vấn đề sinh hoạt cá nhân của chị ấy. Thế nhưng nếu nói là chuyện lớn, Cathy tiểu thư một lòng theo đuổi hôn nhân, chính là tuyên chiến với nhóm theo chủ nghĩa độc thân."
"Nếu như Cathy tiểu thư có thể thoát độc thân, cũng được xem là một tấm gương cho những cô gái bị tổn thương sau này, để họ có thể thoát khỏi những tổn thương tình cảm trong quá khứ, càng sớm càng tốt và bắt đầu lại trong tương lai. Điều này cũng sẽ giúp tăng tỷ lệ sinh sản ... "
"Các nhóm độc thân và đội chống sinh sản, họ đang thực sự gây rắc rối. Họ thực sự khuyến khích các bé gái chưa đủ tuổi thành niên cắt bỏ tử cung. Anh thấy đấy, nếu điều này lan rộng, đây không phải là một ý tưởng tồi, làm hỏng trẻ vị thành niên ... . "
Vương cục trưởng một bên là đại mỹ nữ Cathy chúc rượu, một bên là tiểu mỹ nữ Mễ Nhiễm miệng lưỡi hoa sen, hơn nữa có chất rượu làm chất xúc tác, không khỏi có chút lâng lâng rồi.
"Cô nói có đạo lý, là nên hảo hảo quản giáo những người kia rồi."
Cuối cùng Mễ Nhiễm cũng xuất đại chiêu: "Cục trưởng, hãy nghĩ cho con cái của anh, nếu một ngày chúng nhìn thấy những gì những người đó nói, rồi cả đời chúng không muốn lấy chồng, thì chúng phải làm sao đây ? !"
Vương cục trưởng vừa vặn có một con gái, vừa nghe lời này, anh ta lập tức vỗ bàn : "Khí tức không tốt nên loại bỏ ngay!"
Thế là chuyện này cứ như vậy xong rồi.
Thời điểm ra khỏi khách sạn, bước chân Mễ Nhiễm cũng không ổn, Hồ Điệp liền gọi cho Lục Phỉ Nguyên:
"Alo? Lục tiên sinh, Tiểu Mễ nhà anh theo chúng tôi tới khách sạn Peninsula uống rượu, hiện tại uống say rồi, anh tới đón cô ấy trở về đi!"
"Đừng gọi cho anh ấy, tôi không có say, tôi có thể tự về nhà. . . . . ."
Mễ Nhiễm còn đang cậy mạnh.
Cô không nhận rõ Đông Nam Tây Bắc, nhưng nhớ tới bây giờ là giờ làm việc.
Lục Phỉ nguyên rất nhanh đã đến, anh ôm vai Mễ Nhiễm, cô liền thuận thế vùi ở trong ngực của anh.
". . . . . . Đúng là nhờ có anh, " hồ điệp đem kế hoạch của Mễ Nhiễm nói một lần, sau đó nghi ngờ nói: "Cô ấy học những mánh khóe này ở đâu vậy? Lại biết đánh rắn thì đánh giập đầu, trước tiên bắt đầu với ban ngành chính phủ , chiêu này thật sự là thật lợi hại."
"Cô ấy vốn dĩ rất lợi hại."
Lục Phỉ nguyên xoa xoa đỉnh đầu bạn gái.
Đừng nhìn Mễ Nhiễm bình thường làm việc lẫm lẫm liệt liệt , kỳ thực cô tâm tư kín đáo, đầu óc thông minh, còn nhanh mồm nhanh miệng, là một cô nương có nét đẹp nội tâm.
Cô như vậy, mới làm cho chính mình muốn ngừng mà không được phải không?
***
Buổi tối.
Thời điểm Mễ Nhiễm tỉnh lại, người đã ở trên sô pha, trên người còn đắp một cái chăn.
Trong đầu tôi hiện lên một khối mơ hồ, không nhớ được gì, nhưng lại mơ hồ nhớ ra đây là nhà của Lục Phỉ Nguyên, anh đang ngủ trên ghế sô pha.
Một lúc sau, tiếng bước chân dần dần tới gần, cô ngửi được mùi chua nên mở mắt ra.
Cô thấy Lục Phỉ Nguyên ngồi ở mép ghế sô pha, trên tay cầm một cái bát không có gì.
Nhìn từ góc độ của cô, rèm cửa khẽ lay động, dưới bóng đen bao phủ, khuôn mặt Lục Phỉ Nguyên vẫn bình tĩnh và đẹp trai như thường.
"Cái này là cái gì?"
"Nước ô mai, cho em dùng để giải rượu."
"Không cần không cần, chỉ mấy ly bia mà thôi, em không sao ."
Lục Phỉ nguyên đem cô kéo gần lại điểm:"Không phải từng căn dặn, không được ở bên ngoài uống rượu sao? Làm sao ngày hôm nay còn uống? !"
"Bởi vì ngày hôm nay không giống nhau, hồ điệp bọn họ gọi một người có chức vụ, không uống chính là không nể mặt mũi. . . . . ."
Lục Phỉ nguyên thông cảm cho sự khó xử của cô, chỉ là nói: "Lần sau lại làm chuyện dùng rượu như thế này, thì để tôi đi cùng em. Em uống say rồi, còn có tôi đến phối hợp với em."
"Em biết rồi."
"Ngồi xuống, chén nước ô mai này nhất định phải uống."
". . . . . ."
Giây lát, sắc trời dần dần tối lại.
Lục Phỉ nguyên ăn cơm tối xong trở lại nhìn cô, Mễ Nhiễm còn đang giả chết không đứng lên.
"Mượn ghế sô pha của anh ngủ một buổi tối, không sao chứ?"
"Mệt như vậy?"
"Ừ, không nói gạt anh, em gần đây xem được một tư liệu."
"Tư liệu gì?"
"Có quan hệ với chủ nghĩa nữ quyền, chủ nghĩa độc thân, còn có tư liệu liên quan đến chủ nghĩa không sinh con, cũng tốt cho chuyện tình của Cathy, cung cấp một ít tham khảo."
"Vậy em nhìn ra điểm tâm đắc gì rồi ?"
Lục Phỉ nguyên cười hỏi, anh chờ mong có thể đem đề tài chuyển đến chuyện "Kết hôn".
Nhưng Mễ Nhiễm muốn cố ý trêu trọc anh, liền nghiêm túc nói:"Em nhìn rara. . . . . . Kỳ thực độc thân cũng không có gì không tốt . Giống như em vậy, tham vọng cao và mất rất nhiều thời gian để viết tiểu thuyết, có lẽ em không thích hợp làm mẹ hay làm vợ chút nào."
"Nói cái gì ngớ ngẩn vậy? !"
Lục Phỉ nguyên không nghĩ tới cô lại nói như vậy, nhất thời sốt sắng lên, lời này của Mễ Nhiễm tựa hồ là xuất phát từ chân tâm , thế nhưng cô không kết hôn, thì mình phải làm sao? !
"Đây không phải là một điều ngớ ngẩn, mà là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng của em."
"Lý do là gì? !"
Lại nghe cô nghiêm túc nói:"Em đã từng ... Khi không có anh, em rất thuần khiết. Mỗi ngày có rất nhiều sách để đọc, rất nhiều truyện để viết, và em thường ngủ đến tận sáng sớm." Em thực sự không còn sức để yêu nữa… Vì vậy, em sẵn sàng độc thân cả đời ”.
Nghe được những lời này, Lục Phỉ Nguyên càng thêm căng thẳng, vì vậy hỏi: "Hiện tại tôi là bạn trai của em, em còn nghỉ như vậy?"
- Anh đang cố kìm nén sự không vui trong lòng.
Nếu Mễ Nhiễm thực sự khao khát được độc thân, thì sự tồn tại của mình có trở nên thừa thãi ?!
Bất quá, Mễ Nhiễm cười khúc khích, "Đùa anh đó, em cùng với anh thì làm sao nói đến chủ nghĩa độc thân được."
Lục Phỉ Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cũng không có tức giận nói: "Lần sau đừng đùa như vậy."
"Anh cũng biết đây là một trò đùa, tâm tư Tần Hương rất thèm muốn anh, anh nên biết rằng anh hấp dẫn như thế nào. Cuối cùng em đã đánh bại bọn họ và giành được anh. Làm sao em có thể để anh đi chứ?"
Lục Phỉ nguyên nheo mắt lại:"Em còn biết không dễ dàng? Ba tháng không liên hệ cho tôi rồi?"
Nào, tất toán tài nợ cũ.
Cô còn có một chuyện cũ cần giải quyết thuộc về Mễ Nhiên: "Lục Phỉ Nguyên, sao anh không nói: Bốn năm trước anh phớt lờ em? Mỗi lần đến trụ sở đều phớt lờ em còn em thì bị các cô gái ở quầy lễ tân chế giễu và nói rằng anh không muốn điều đó. Nếu không phải trái tim em dành cho anh, thì em sẽ kết hôn một trong những đối tượng hò nào đó rồi. "
"Không được phép kết hôn!"
Lục Phỉ Nguyên ngắt lời cô, anh biết cô có rất nhiều đối tượng hẹn hò , vài người trong số họ đối xử với cô rất tốt, cho nên, "Không cho phép cùng đối tượng hẹn hò gặp mặt, có nghe hay không?!"
Mễ Nhiễm lại trêu chọc anh: "Anh mượn anh xen vào việc xem mắt của em, hừ!"
Đàn ông ghen tuông sắp bay.
Tâm trạng Mễ Nhiễm rất tốt, cô chưa từng biết trêu chọc Lục Phỉ Nguyên lại vui vẻ như vậy, nhìn phản ứng của anh kịch liệt như vậy, hoàn toàn khác với Lục chủ nhiệm thường ngày hờ hững!
Nhưng cô không biết: Chơi với lửa sẽ khiến phần trên của mình bốc hỏa.
Đột nhiên, Mễ Nhiễm cảm thấy môi mình nhói đau.
Lục Phỉ nguyên cúi người xuống, trực tiếp cắn môi cô, ngón tay cũng xuyên mái tóc cô.
"Tôi nói không cho phép gặp chính là không cho phép gặp!" Lục Phỉ nguyên lạnh lùng nói.
-- vừa nghĩ tới cô Ăn tết cùng ba bốn nam nhân đi dạo phố, xem phim, uống cà phê, không cần nghĩ cũng cảm thấy sợ: nếu như trong đó có người đàn ông nào bắt cóc cô đi thì phải làm sao? !
Anh đại khái sẽ không chừa thủ đoạn nào để có thể đem cô đoạt lại !
"Em cũng là.........bị cha mẹ buộc đi xem mắt mà thôi, anh thả em ra đi!" Mễ Nhiễm bị anh ôm hôn, tức giận đến không kịp thở.
Kỹ thuật hôn của Lục Phỉ Nguyên ngày càng thành thạo, bây giờ có thể một bên hôn cô, khiến cô không hề có chút sức chống đỡ, một bên lẩm bẩm nói:"Vậy em liền nói cho cha mẹ, em đã có bạn trai, không cần chạy đi xem mắt nữa."
Nói xong, anh cuốn đầu lưỡi cô lên, mạnh mẽ ép một chút.
"A a, anh cắn em bị thương rồi."
"Đáp ứng tôi." Lục Phỉ nguyên tiếp tục cắn cô.
"Được, em đáp ứng anh, không đi xem mắt nữa!"
Lục Phỉ nguyên lúc này mới hài lòng buông cô ra.
Thế nhưng Mễ Nhiễm vừa kịp thở dốc, thì Lục Phỉ nguyên lại đè ép xuống.
Trong bầu không khí đang bùng lên một ngọn lửa đam mê.
Lục Phỉ nguyên phát hiện cô không có phản kháng, liền cắn một cái lên bờ môi trắng trẻo mũm mĩm ấy, đem đầu lưỡi không nghe lời của cô cuốn lại, sau đó nhét vào lãnh địa của mình, tàn nhẫn mà thưởng thức mỗi một tấc tư vị của cô.
Khoảng cách hôn môi, ánh mắt Mễ Nhiễm đặt ở chiếc gương đối diện, nhìn thấy bọn họ đang nằm ở trên sô pha, dùng tư thế nam trên nữ dưới để hôn.
Cô âm thầm mắng Hồ Điệp một câu mẹ nhà cô.
Nhưng cô không nghĩ đến nguyên nhân ở nhà của Lục Phỉ Nguyên -- cô nam quả nữ, hai người đều khống chế không được a!
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Phỉ nguyên mới buông cô ra, sau đó anh kéo một chiếc chăn đắp lên người cô, anh lại kéo một chiếc chăn khác đắp lên người.
"Anh đêm nay ngủ cùng em ghế sô pha sao?"
Mễ Nhiễm thả một ánh nhìn, mày kiếm đẹp đẽ của Lục Phỉ Nguyên giương lên: "Em ngủ đi, anh còn phải viết vài cái mã nữa, anh ở đây với em. "
Nói xong, anh mang máy tính xách tay qua.
Mễ Nhiễm đột nhiên cảm thấy mất hứng cực kỳ.
Bầu không khí vừa rồi rất đẹp, cô vẫn muốn Lục Phi Viễn làm chuyện khác với quy định ......
Không ngờ giờ anh rất chính nhân quân tử.
Thực sự là ... Có trí tuệ cảm xúc (EQ)!
Nhưng có Lục Phỉ Nguyên ở bên cạnh, lại có cảm giác ngủ cũng thấy rất ngọt ngào thơm ngát.
Chỉ là vào ban đêm, cô như mơ màng tỉnh dậy thì lại nghe thấy giọng nói hỏi: "Mễ Nhiễm, em rốt cuộc là ai?"
"Em chính là em....."
Cô chính là cô.
*****
Mấy ngày sau đó, Tôn Nhã chu liền gọi điện thoại tới:
Cục Thông tin Quốc gia đã đứng ra và tất cả các nền tảng trực tuyến lớn đều chặn tin tức về Cathy.
Quần chúng ăn dưa đột nhiên mất đi quả dưa chính thức để ăn, nhiệt độ của Cathy đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
Hầu hết những người trong ngành giải trí cũng bị quyền lực của chính phủ trấn áp. Chỉ một số tổ chức tư nhân vẫn đang thảo luận về việc Cathy trở về nước một cách kín đáo.
Nhìn thấy kết quả này, Mễ Nhiễm bất giác dở khóc dở cười.
—— thật không hổ là chính phủ làm việc thủ đoạn a. Không hỏi đúng sai phải trái, đều là một đao cắt xuống, thông tin tốt xấu đều không được xuất hiện!
chậc chậc chậc, an toàn, hiệu quả, một lần và mãi mãi ......
Nhưng cô vẫn không thể xem nhẹ điều đó, các phương tiện truyền thông đại lục và Internet đã bị chặn, nhưng các phương tiện truyền thông ở Hồng Kông, Đài Loan và Bộ Thông tin vẫn không kiểm soát được.
Vì vậy, những người phản đối Cathy làm ầm ĩ trên Internet và các phương tiện truyền thông ở Hong Kong và Đài Loan, và họ sẽ không dừng lại việc vu khống Cathy.
Vì vậy, Mễ Nhiễm nói: "Bắt đầu kế hoạch thứ hai ."
Những đoàn thể cùng với các nhà văn vẫn còn tồn tại, dù không được xem là tổ chức chính thức, bởi vì những nhóm lớn đã nhận được cảnh báo từ chính phủ - bất cứ ai xen vào chuyện của Cathy, thì văn phòng kế hoạch hóa gia đình sẽ đến. Yêu cầu họ uống trà.
Phòng kế hoạch hóa gia đình bây giờ là cục có thực quyền, trà này uống không ngon, rất nhiều người phụ trách nói: Chúng ta sẽ không dính líu với Cathy nữa, cô ấy muốn kết hôn thì yêu kết hôn, có yêu công khai cũng không phải việc của chúng ta.
Các tổ chức còn lại, rõ ràng, thậm chí không có cơ hội đến cục để uống trà.
Người mà Mễ Nhiễm phải đối phó là họ.
Truyện khác cùng thể loại
461 chương
129 chương
202 chương
88 chương
59 chương
175 chương