Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 32 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 32: dư luận
"Tôi không phải cố ý gạt mọi người, chỉ là Cathy chị ấy gần đây đều là bị đám paparazi đuổi theo, chị ấy không muốn có người tiết lộ tung tích của mình."
Hồ điệp lại hướng về Mễ Nhiễm giải thích.
Cô đặc biệt đến Vancouver, chính là vì để gặp Cathy.một lần. Thế nhưng gần đây, trong nước một ít truyền thông tung tin xấu luôn quấy rầy Cathy, làm Cathy rất là buồn phiền.
Vì lẽ đó: "Cathy trước có nhờ tôi, nên tôi không muốn sớm nói cho mọi người hành tung của chị ấy."
Mễ Nhiễm gật gật đầu:"Tôi hiểu mà, bất quá tôi thật sự không nghĩ tới, cô lại là vì chị ấy mới muốn đi Vancouver định cư ."
"Cathy vẫn độc thân, tôi vốn là muốn học chị ấy độc thân đến già như thế. Thế nhưng ngày hôm nay Cathy nói với tôi mấy câu, chị ấy khuyên tôi quý trọng người trước mắt, không muốn một người già đi."
"Bởi vì chị ấy là người từng trải qua, cho nên mới không muốn để cho cô cũng trải qua những chuyện kia, đúng không?"
Hồ điệp gật gật đầu, vừa nghĩ tới bạn tốt này cô đơn tịch mịch một mình, liền không khỏi xúc động --
"Cathy cha mẹ mất sớm, từ nhỏ cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, kỳ thực bản thân Cathy rất khao khát có một gia đình . Chỉ là lúc còn trẻ không hiểu chuyện, đem chân tâm giao nhầm người, sau đó lầm tưởng đàn ông của toàn thế giới đều là bại hoại, cho nên mới lựa chọn chủ nghĩa độc thân."
Bây giờ người đã già, lúc tuổi còn trẻ bướng bỉnh không hiểu chuyện, ngược lại là càng ngày càng khát vọng sự ấm áp của gia đình rồi.
Vì lẽ đó, Cathy cự tuyệt đảm nhiệm "Người phát ngôn của chủ nghĩa độc thân", kết quả chọc giận một ít nữ quyền cùng đoàn đội chủ nghĩa độc thân.
Hiện tại, một ít truyền thông nhỏ lại dùng ngòi bút làm vũ khí, lấy một người đã ở ẩn nhiều năm như chị ấy, đẩy tới đầu sóng ngọn gió dư luận.
"Hồ điệp, cô không biết, trong nước mấy nhà truyền thông đã đối xử chị ấy như thế nào. . . . . ."
Người chửi bới sẽ nói: Cathy căn bản không phải bởi vì chuyện gây thương tích mới độc thân , là sa đọa đến nhiễm phải thuốc phiện, mà ở Canada chơi ma túy tương đối dễ dàng, cho nên mới nhập cư , vì lẽ đó Cathy đơn giản chỉ là bất kẻ nghiện mà thôi.
Vì chị mà biện giải người sẽ nói: Cathy gặp phải loại đàn ông cặn bã trăm năm khó gặp một lần, nhập cư nước ngoài là rất bình thường. Chẳng lẽ muốn chị ở lại Quốc Nội, tiếp tục đối mặt bạn trai cũ cùng Tiểu Tam ân ân ái ái sao?
Còn có người đố kị của chị sẽ nói: Cathy chính là một phụ nữ tham mộ hư vinh, lúc trước vì tiền cùng bạn trai Phú Nhị Đại ở cùng nhau, đáng đời bị người đùa giỡn sau đó vứt bỏ. . . . . .
Đủ các loại, nợ mới nợ cũ, lại không ngừng bị người nhắc lại. Mà Cathy độc thân, không có bất kỳ truyền thông nào có thể dựa vào, chị chỉ có thể một mình đối mặt nhiều áp lực như vậy, người vốn đã tiều tụy nay càng gầy đi trông thấy.
Vì lẽ đó, "Cathy hiện tại thấy chúng ta bằng hữu như thế, đều nơm nớp lo sợ ."
Mễ Nhiễm cũng hiểu: "Lời đồn chính là lũ lụt, là thú dữ, ai nắm giữ quyền điều khiển dư luận, thì người đó có thể dẫn dắt sức mạnh dân ý."
Hồ điệp tán thưởng cách nhìn của cô một cái, "Không nghĩ tới, cô làm người mai mối, cũng hiểu những đạo lý này."
Mễ Nhiễm cười, không nói lời nào -- cô dầu gì cũng từng là là biên tập nha.
Hồ điệp tiếp tục nói: "Mễ Nhiên, tôi hiện tại thật muốn làm một Tơ Hồng viên, cho Cathy một khế ước xứng đôi, làm cho chị ấy có một chỗ dựa vào, không muốn nhìn chị ấy một mình chịu đựng nhiều áp lực như vậy."
Mễ Nhiễm cười nói:"Cô không thể nào, có điều, nếu như Cathy có thể tự mình đến tìm tôi mở lời, tôi có thể vì chị ấy tìm một khế ước."
"Có thật không?" con mắt Hồ Điệp đều sáng.
"Thật, tổng bộ chưa bao giờ từ chối bất luận ủy thác của người nào."
Bất kể là nữ nhân ra sao, đều có quyền theo đuổi tình cảm.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là các nàng đồng ý.
Nhưng hồ điệp lắc lắc đầu: "Không được , thân phận Cathy quá đặc thù rồi. Nếu chị ấy về nước xem mắt , nhất định sẽ làm truyền thông dậy sóng lớn ."
Tuy rằng nói như vậy có chút ủ rũ, nhưng sự thực chính là như vậy.
Trong nước đoàn thể độc thân đều lấy Cathy làm tiêu chuẩn, kêu gọi các nữ nhân hướng về nữ thần học tập, mặc kệ sóng gió gì vẫn phải độc thân đến già, kết hôn gì sinh con cũng không care.
Thế nhưng, nếu như Cathy tuyên bố thoát khỏi cuộc sống độc thân , thì chắc chắn đối với công tác tuyên truyền rất không tốt, vì lẽ đó bọn họ tình nguyện đắp nặn một hình tượng nữ thần "Vĩnh viễn không bao giờ kết hôn".
Vì thế, một ít truyền thông bất lương cả ngày đem chuyện cũ của Cathy cùng bạn trai cũ lấy ra hâm lại, thế là trên internet đầy rẫy phân tích chuyện năm đó của Cathy , chuyện có tiểu tam là đúng hay sai.
Cathy ở ẩn mười lăm năm,rốt cuộc cũng đã từng yêu trong quá khứ.
Hết cách rồi, một ngày là người của giới Giải Trí , như vậy cả đời chính là người của giới Giải Trí.
Vì lẽ đó hồ điệp bất đắc dĩ nói:"Cathy tứ cố vô thân, nếu như chị ấy tiến hành khế ước hôn nhân, bên truyền thông sẽ không để chị ấy đi."
Nhưng Mễ Nhiễm không cho là như vậy, "Cathy tiểu thư cũng không phải là vì người khác sống sót, hà tất gì phải để ý tới lời đàm tiếu bên ngoài đây?"
"Ôi, cô không hiểu dư luận đáng sợ dường nào đâu. . . . . ."
Hồ điệp cho rằng Mễ Nhiên căn bản không rõ ràng điểm ấy, cho nên cô nàng cũng lười cùng với cô giải thích.
**** ngày 1 tháng 3, lữ hành kết thúc.
Khi trở về nước, Hồ Điệp đã lên kế hoạch cho đám cưới của chính mình.
Nếu như nói, trước đây, Hồ Điệp còn ôm ấp ảo tưởng chủ nghĩa độc thân, nhưng chỉ mấy câu nói của Cathy, liền triệt để khiến cô bỏ đi ý nghĩ.
Hiện tại, Cô đã bắt đầu thành thật với chính mình. . . . . . Trước có chứng sợ hôn nhân. Một ngày ba lần gọi cho Mễ Nhiễm, hỏi cô kết hôn nên làm gì làm sao, phu thê trong lúc ở chung nên làm cái gì, thậm chí trên giường nên sao, phiền muộn không thôi.
Nói cách khác --
"Cùng chồng xxoo nhất định phải cởi sạch sao?"
"Cái này. . . . . . Cô có thể lựa chọn chỉ cởi quần, chỉ cần cô thương lượng với anh ta cho tốt."
" Ngày hôm sau khi Kết hôn nhất định sẽ không xuống giường được sao? !"
"Cái này. . . . . . Xem tình huống đi."
Cô thật không tiện nói phải xem nhỏ bé ra sao!
"Cô dâu làm sao khi diễn ra lễ kết hôn khắc phục cảm xúc căng thẳng?"
Mễ Nhiễm không nói gì ngưng nghẹn -- thân ái, tôi lại chưa tùng kết hôn, cô hỏi tôi làm sao dùng được đây? !
"cô không phải đã có bạn trai rồi mà? Làm sao, các ngươi còn không có dự định kết hôn?"
Mễ Nhiễm quýnh:"nói ra cô không tin, chúng ta mới quen một tháng."
"Chậm như vậy? !"
"Không chậm, đã rất nhanh."
Cô xuyên không tới mới nửa năm, liền quen Lục Phỉ nguyên, phần chiến công huy hoàng này có thể khoe khoang cả đời đó!
Hồ điệp hết chỗ nói rồi:"Vậy đôi cô tác hợp trước đây? Trên tường mang có treo ảnh những cặp kia, bọn họ dù sao cũng có kinh nghiệm chứ?"
"Những phu thê kia? Bọn họ có kinh nghiệm." Nói đi nói lại, Tô Nguyệt phinh gần đây có mời cô đến nhà làm khách, vừa vặn, cô có thể dẫn Hồ Điệp cùng đi nhìn một chút.
Sau đó liền liên hệ cho Tô Nguyệt phinh, hai người cùng đi Tô gia.
***
Tiến vào tháng ba, Tô Nguyệt phinh đã mang thai sáu tháng rồi.
Bụng cô tròn như một quả bóng, tròn vo tròn vo , cả người cũng tròn theo.
Cái lạnh buốt giá vào mùa đông vẫn chưa nguôi, ở ngay sân đã đầy cây xanh. Tô Nguyệt Phinh đang ngồi trong ngôi nhà ấm áp, được bao quanh bởi những bông hoa thơm - người bảo mẫu nói điều này rất tốt cho sức khỏe của thai nhi.
"Gần đây, tiểu tử rất hiếu động, buổi tối luôn đá tôi." Tô Nguyệt Phinh phàn nàn một chút.
"Thật sao? nhóc này đã có thể di chuyển ư?"
Hồ Điệp cảm thấy khó tin.
Tô Nguyệt Phinh mỉm cười. Trước đó cô đã nghe về Hồ Điệp từ Mễ Nhiễm và biết rằng cô nàng sợ có con, vì vậy mới tìm cô để hỏi ý kiến cô, vì vậy cô mỉm cười và nói: "Hồ tiểu thư, cô sờ một cái sẽ có thể cảm giác được đứa bé. "
Thế là Hồ Điệp chạm vào nó.
Nhưng sờ thấy một góc cạnh, sợ hết hồn .
"Đây, cái gì đây?!" Khuôn mặt của Hồ Điệp rất khó nhìn.
"Đây là đôi chân nhỏ bé của đứa bé", Tô Nguyệt Phinh dở khóc dở cười: "Đứa bé này rất nghịch ngợm, chắc chắn giống cha mình khi còn nhỏ."
"Tô tiểu thư, cô đang mang thai một đứa trẻ ... cô không cảm thấy mệt mỏi sao?" Hồ Điệp thận trọng hỏi.
Xưa nay lá gan của cô nàng rất lớn,và chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng khoảnh khắc vừa nãy khi cô chạm vào đứa bé, cô trở nên sợ hãi vô cớ.
"Lúc đầu tôi hơi mệt. Lần đầu có thai, ốm nghén rất nghiêm trọng. Tôi chưa bao giờ đau khổ như vậy, nên tính khí của tôi trở nên tồi tệ. May mắn thay, chồng tôi có tính khí tốt, mặc cho tôi đánh chửi anh đến mấy, thì anh cũng không nói cái gì. Chỉ là. . . . . ."
Tô Nguyệt Phinh muốn nói gì đó nhưng dừng lại.
Mễ Nhiễm chớp mắt: "Chỉ là cái gì? Không phải Ôn tiên sinh đối xử tệ với cô sao?"
"Không, anh ấy thích con gái ..." Tô Nguyệt Phinh dở khóc dở cười : "Anh ấy cứ nói về việc tôi sinh cho anh ấy một công chúa nhỏ. Nếu đây là con trai, tôi phải làm sao?"
Mễ Nhiễm nói đùa: "Miễn là cô sinh, Ôn tiên sinh chắc chắn sẽ thích nó".
"Tôi biết điều này, nhưng anh ấy vẫn muốn có một cô con gái."
Tô Nguyệt Phinh cũng bất lực. Những người khác đều rất muốn có con trai, nhưng chồng cô lại thích con gái. nói là: "Con gái sẽ giống như em, tương lai nhất định sẽ là tiểu công chúa dễ thương, chúng ta đồng thời đem bảo bối cưng chiều,"
"Vậy cô có lòng tin với chính mình, trong bụng nhất định là nữ nhi."
Những lời của Mễ Nhiễm luôn rất linh nghiệm .
Sau bữa trưa, ba người phụ nữ lại đi dọc theo sân.
Tô Nguyệt Phinh đã nói về cuộc sống sau khi kết hôn, trên thực tế, tính cách của chồng và vợ của họ rất đơn giản và những ngày sớm hòa nhập với nhau. Mặc dù không có những câu chuyện oanh oanh liệt liệt, họ cũng sống bình yên và đẹp đẽ.
Và kể từ khi cô mang thai, Ôn Tuấn Nghiệp đã buông công việc xuống để đi cùng với cô.
Trước đây, cô vẫn có thể thấy một số cảm xúc tiếc nuối trong mắt chồng. Bọn họ đều biết người đó là ai, nhưng đều không ai nói ra. Sau đó, cô có thai và chồng cô không bao giờ nhớ Phùng lão sư nữa.
Như Mễ Nhiễm đã nói, sau khi trở thành cha, trong lòng Ôn Tuấn Nghiệp có gia đình.
Rào cản mà cô nghĩ rằng mình không thể vượt qua vào thời điểm đó trở nên vô nghĩa sau khi kết hôn.
Quá khứ là gì, tình yêu đầu tiên, những gì ấp ủ, tất cả đều tan biến theo thời gian.
Tô Nguyệt Phinh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng: "Khi cô có một đứa con, cô sẽ thấy rằng chuyện quá khứ không có vấn đề gì nữa. Trong tương lai, đứa trẻ này như thế nào, là điều quan trọng nhất đối với vợ chồng chúng tôi."
Hồ Điệp hỏi: "Vậy cô có lo lắng về việc có con sẽ làm xáo trộn tương lai của mình không?"
Tô Nguyệt phinh cười khúc khích, "Đứa trẻ còn chưa được sinh ra. vấn đề này, chờ hắn sinh ra được nói sau đi!"
Hồ Điệp gật đầu, như một đứa bé tò mò: "Sau khi sinh con, cô sẽ không sợ việc dành toàn thời gian trong cuộc sống để làm một người mẹ chứ?"
Tô Nguyệt Phinh lắc đầu: "Tôi không sợ. Tôi chỉ lo rằng mình không có đủ thời gian để ở bên anh ấy, vì vậy tôi không thể làm gương cho anh ấy."
Do đó, vì lợi ích của đứa trẻ, cô cũng sẽ trở thành một người mẹ mạnh mẽ hơn
"Làm cha mẹ là cách tốt nhất để trưởng thành."
Mễ Nhiễm đi bên cạnh cô, cũng khá cảm động.
Bây giờ, Tô Nguyệt Phinh có một ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ khắp cơ thể. Đây có lẽ là khí chất của một người mẹ!
Chào tạm biệt Tô Nguyệt Phinh, Hồ Điệp cũng nói với cô: "Tôi dự định có con sau khi kết hôn"
Cô nàng cũng hiểu rằng, sau tất cả, một người không sống vì quá khứ. Những lời nói sinh ra có tội và sinh ra tội lỗi chỉ là sự lừa dối là tự lừa dối. Cô quyết định tiến lên, nhìn về phía trước và gieo hy vọng cho tương lai
Mễ Nhiễm hỏi: "Sau đó, cô muốn con trai hay con gái?"
"Chỉ cần sinh, là trai hay gái đều được, Trương Hòa Bình, anh ta dám ghét bỏ mới lạ ?!". Hồ điệp khí thế hùng hổ nói.
****
Vào ngày 20 tháng 3, Hồ Điệp và Trương Hòa Bình đã tổ chức một đám cưới long trọng ở thôn Olympic.
Mễ Nhiễm và Lục Phỉ Nguyên đều nhận được lời mời, Hồ Điệp yêu cầu họ đến đám cưới cùng nhau, và Mễ Nhiễm là phù dâu.
Muốn nói rằng tính tình Hồ Điệp thật là hấp tấp, đám cưới của người khác rất lãng mạn và ấm áp, nhưng Hồ Điệp thấy quá trình đám cưới rất phiền, thúc giục mục sư đọc xong bản thảo, liền lôi kéo chồng, đi theo các sư huynh sư tỷ mời rượu.
Nhờ phúc của Hồ Điệp, Mễ Nhiễm đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của phù dâu và bước ra khỏi sân khấu.
Vào thời điểm đó, Lục Phỉ Nguyên được bao quanh bởi nhiều oanh oanh yến yến. Hầu hết khách mời bữa tiệc của Hồ Điệp ngày hôm nay là bạn bè của giới thể thao, có những người đàn ông và phụ nữ đẹp trong số họ, nhưng không ai bắt mắt như Lục Phỉ Nguyên. Dẫn đến anh vẫn bị các cô gái truy hỏi "Anh chàng đẹp trai, anh là người ở nơi nào?" "Anh chàng đẹp trai, anh có bạn gái chưa?"
Để tuyên bố quyền sở hữu Lục bảo bảo, Mễ Nhiễm đi giày cao gót và đi những bước nhỏ đến
"Xin lỗi,ah đã đợi lâu chưa?"
"Không lâu, em đi theo tôi." Lục Phỉ Nguyên nắm lấy tay cô và đi về một hướng khác
Chỉ là khi ngón tay chạm vào ngón tay, Mễ Nhiễm co rúm lại, như thể bị điện giật.
Lục Phỉ Nguyên cũng dừng động tác của mình và nói, "Tại sao em lại Khẩn trương như vậy?"
"Mọi người đang nhìn chúng ta ..." Cô ngại ngùng.
Cô ban đầu là một cô gái không phô trương, nhưng bên cạnh Lục Phỉ Nguyên, một cô gái vô tư có thể trở thành tâm điểm của mọi người.
"Họ nhìn thì mặc họ. Tôi là bạn trai của em. Tôi nắm tay em là điều hiển nhiên."
"Em biết, em chỉ không có kinh nghiệm."
Mễ Nhiễm vô tình tiết lộ sự thật về việc cô độc thân trong nhiều năm.
Lục Phỉ Nguyên không thể giúp gì ngoài việc khóe môi vểnh lên : Vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy làm bạn gái à? Vậy cô ấy không có kinh nghiệm gì cả?
"Em sẽ quen với nó sớm thôi."
Lục Phỉ Nguyên đột nhiên nói một cái gì đó như thế này
Nói xong, anh nắm lấy tay cô và bước vào bên trong bao sương.
"Lục Phỉ Nguyên, anh muốn làm gì ..."
Đến bên trong, Mễ Nhiễm còn chưa nói hết, liền ngậm miệng
-- không, nói chính xác, là miệng cô bị chặn bởi một nụ hôn.
Ngay từ đầu khi bờ môi đụng vào nhau dần dần biến vị thành buông ra hàm răng, đầu lưỡi thâm nhập một chút .
Có thể thấy người khác trao nhẫn, và cảnh hôn đã lây nhiễm cho anh. Lục Phỉ Nguyên đột nhiên muốn có một đám cưới như vậy, tất nhiên, cô dâu phải là Mễ Nhiễm.
Lục Phỉ Nguyên kiên nhẫn quay lại với cô, Kỹ năng hôn của anh không tốt, và thậm chí có chút ngây ngô, nhưng anh đủ mạnh mẽ để chặn miệng cô hoàn toàn mà không để lại bất kỳ khoảng trống nào.
Trong khoảng thời gian này, Mễ Nhiễm vẫn còn quá lo lắng. Ngay khi nụ hôn kết thúc, cô nắm lấy tay anh: "Lục Phỉ Nguyên, anh chiếm ta tiện nghi của em?
Người đàn ông lau khóe miệng và nói: "Tôi là bạn trai của em, những gì tôi vừa làm chỉ là bày tỏ tình cảm của tôi với em."
Câu trả lời của Lục Phỉ Nguyên là rất đàn ông.
Mễ Nhiễm đỏ mặt, bây giờ họ vừa mới quen chưa lâu mới bước được một bước, Lục Phỉ nguyên giống trắng trợn không kiêng dè.
Cô không biết người đàn ông này sẽ điên đến mức nào khi họ thực hiện tất cả các bước ...
***
Sau đám cưới, Hồ Điệp cũng học được từ Tô Nguyệt Phinh và đưa cho Mễ Nhiễm 10 vạn (hơn 300tr) .
Thành thật mà nói, Mễ Nhiễm cảm thấy rằng cuộc hôn nhân này đã được thực hiện mà mình không cần nỗ lực quá nhiều và hồng bao có quá dễ dàng.
Chẳng mấy chốc, cô ngừng suy nghĩ theo cách đó.
Vào ngày này, cô vừa gõ từ "kết thúc" trong tiểu thuyết trực tuyến đầu tiên của mình và cô nhận được một cuộc gọi:
-- chớ hiểu lầm, không phải là biên tập hoặc Nhà Xuất Bản nào gọi tới. Thành thật mà nói, hiệu suất tiểu thuyết trực tuyến đầu tiên của cô ấy không thỏa đáng lắm, vì nội dung là thanh thủy văn, vì vậy nó không đáp ứng được thị hiếu của độc giả.
Người gọi là Hồ Điệp.
Cô vừa được thăng chức làm vợ, và giọng nói của cô đã dịu đi rất nhiều.
"Mễ Nhiễm, tôi có một người bạn rất quan tâm đến khế ước hôn nhân, cô có thể đến nhà tôi và nói về nó không?"
"Được chứ."
Cuốn tiểu thuyết bị cho ra rìa làm Mễ Nhiễm đang trong tâm trạng tồi tệ. Cô cần khẩn trương tìm một công việc khác để giúp tâm trạng bớt chán nản.
Khi đến biệt thự, Hồ Điệp vẫn còn thần thần bí bí hồi lâu, mới để cho vị quý khách này lộ diện.
Mễ Nhiễm bất ngờ.
Không có gì lạ, bởi vì người phụ nữ mà cô nhìn thấy là--
Ảnh hậu Cathy!
Truyện khác cùng thể loại
2263 chương
736 chương
461 chương
17 chương
138 chương
452 chương