Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

Chương 30 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

CHƯƠNG 30: BÁNH QUY   16.02 Hai ngày sau ngày lễ tình nhân là tết Nguyên Tiêu. Trước đây, cô nói với Lục Phỉ Nguyên: Hôm nay chúng ta hãy ăn cùng nhau. Mễ Nhiễm rất chán nản, hai lễ hội này có thể bị đảo ngược không? Nếu đó là tết Nguyên Tiêu đầu tiên, cô và Lục Phỉ Nguyên có một bữa ăn yên tĩnh, và có lẽ họ có thể chuyển đổi suôn sẻ sang mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái. Ngay cả khi Lục Phỉ Nguyên không nói gì, cô vẫn sẽ hỏi: Anh có hứng thú với em không. Nếu Lục Phỉ Nguyên nói không, cô sẽ không trì hoãn lẫn nhau. Nếu anh nói có, điều đó thật tuyệt, sẽ cùng nhau rời khỏi mối quan hệ cũ! Bây giờ nó thực sự sẽ rời khỏi mối quan hệ cũ! Phương pháp rất đơn giản, thô lỗ và ấn tượng. Hậu quả tồi tệ là khi cô gặp lại anh, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh. Tôi phải nói rằng Lục Phỉ Nguyên hôm nay đẹp trai chưa từng thấy. Mễ Nhiễm nhanh chóng liếc nhìn anh và giả vờ uống cà phê. Ngay cả khi biết rõ ngoại hình của anh, nhưng vẫn không thể giúp tim mình đang đập nhanh ổn định. Thiên tài nào đã nói với Lục Phỉ Nguyên: Anh ấy phù hợp khi mặc áo sơ mi trắng và thắt nơ sọc xanh? Sự kết hợp giữa quần áo và khí chất này thực sự rất đẹp trai. Người phục vụ ở bàn kế bên đã lén lút nhìn hàng chục lần, và thậm chí cô ấy muốn trở thành một con thú hung dữ và nuốt chửng Lục bảo bảo chỉ trong một cú cắn. Sau khi chọn món xong, Lục Phỉ Nguyên nhìn cô: "Tại sao em không nói?" Mễ Nhiễm tiếp tục cúi đầu: "Em chưa bao giờ thấy anh ăn mặc như thế này." Trước đây, Lục nam thần là lãnh đạo của trụ sở. Một thân tây trang. Anh trông đẹp trai và lạnh lùng, lộ ra phong thái của tổng giám đốc bá đạo, khiến mọi người cảm thấy mong muốn mà không có được. Nhưng ngày nay, áo sơ mi trắng vừa hay làm khí chất của anh trở nên ấm áp.  Ngũ quan tinh tế, không có mảy may tỳ vết. Lục Phỉ Nguyên giải thích: "Đây là thứ mà Thân Hạo gợi ý cho tôi mặc. Cậu ta nói rằng bình thường tôi ăn mặc quá đơn giản, nói không nên mặc màu đen khi hẹn hò." Thân Hạo là một thiên tài, Mễ Nhiễm rất tán thành. "Rất đẹp." Cô thốt lên rất chân thành, ngoại trừ: "Nhưng nó không phù hợp để mặc đi làm." "Tại sao?" " Những cô gái ở Tổng bộ sẽ không tập trung làm việc được, còn thư ký của anh nữa, anh nên để lại các nàng một con đường sống đi." Mễ Nhiễm trêu chọc. Lục Phỉ nguyên giải thích: "Tôi cùng quý Như Hinh trong lúc đó không có gì, em đừng suy nghĩ nhiều." "Em. . . . . ." Mễ Nhiễm tự giác nói lỡ, vội vàng nói: "em không phải nói hai người có cái gì, em chỉ muốn nói là anh. . . . . . Rất ưa nhìn." Lục Phỉ nguyên nở nụ cười, bản thân thật sự đẹp mắt như vậy sao? Đẹp đẽ đến cô không ngừng mà luôn gọi mình là Lục bảo bảo? Đương nhiên, anh nghiêm túc tham gia chủ đề, đặc biệt là bây giờ mối quan hệ của bọn họ là bạn trai và bạn gái. "Chuyện hôm trước, tôi thay chị họ xin lỗi em." Sau vụ việc, anh phát hiện ra rằng tất cả những điều này là âm mưu của Khương Thắng Mẫn, và Mễ Nhiễm bất hạnh đã trải qua cú đánh đôi khi bị lừa và thổ lộ tình cảm trong một đêm. Sau đó nhớ lại, Lục Phỉ Nguyên cũng rất hối hận - ban đầu trong Tết Nguyên Tiêu, anh dự định sẽ tỏ tình với cô, địa điểm, quà tặng và nhà hàng đều đã sẵn sàng. Nhưng anh đã bị mánh khóe của Khương Thắng Mẫn đánh bại. Người đàn ông không nên làm điều đó, nhưng rồi anh lại trở thành một tên cướp cưỡng hôn cô. Anh có nên cảm ơn Khương Thắng Mẫn vì lời khuyên của chị ấy không? Hay anh nên tức giận vì Khương Thắng Mẫn đã đưa Mễ Nhiễm đến nơi đầy thị phi đó?! Anh vẫn phải giải quyết đã. Vì vậy: "Tôi đã đề cập đến trụ sở, họ đồng ý hủy bỏ chứng chỉ đoàn đội của Khương Thắng Mẫn." " Cái gì? !" Mễ Nhiễm sợ hết hồn. Toàn bộ Tơ Hồng Liên minh, nhóm có hơn 300 thành viên VIP, trong đó có khoảng 15% đối tượng có thể tác hợp. Hưởng thụ hết tất cả các đặc quyền và lợi ích. Mà đoàn đội của Khương Thắng Mẫn luôn ổn định ở top 20. Thật bất ngờ, Lục Phỉ Nguyên nói, anh ta sẽ hạ bệ đội của Khương Thắng Mẫn! "Hình phạt có chút quá mức.... phải không?" Lục Phỉ Nguyên lắc đầu, đôi mắt đen của anh khẽ nhếch lên, "Nó không quá đáng. Tiêu chuẩn nghiệp vụ của Khương Thắng Mẫn năm ngoái không đạt tiêu chuẩn. Mặc dù chị đã tác thành nhiều cuộc hôn nhân, tỷ lệ ly hôn cũng cao. Năm ngoái, trụ sở đã nhận được 6 trường hợp. Vụ kiện ly hôn. Những cặp vợ chồng này đã kết hôn dưới sự mai mối của đoàn đội Khương Thắng Mẫn, nhưng họ đã nộp đơn ly hôn trong vòng một năm sau khi kết hôn. " Khế ước hôn nhân, tên như ý nghĩa, chính là đem nam nữ hai bên tiến hành phá lệ điểm tô cho đẹp. Đoàn đội của Khương Thắng Mẫn luôn nắm giữ hạng nhất, bọn họ sẽ căn cứ yêu cầu của khách hàng , đo ni đóng giày "Nửa kia" sao cho chuẩn. -- không đủ soái đi phẩu thuật . -- học lực không đủ cao đi làm cái văn bằng đại học giả. -- không đủ lãng mạn thì học tập cách làm sao trêu chọc em gái, cái gì là tình thú, thậm chí. . . . . . Làm sao lên giường. Nói tóm lại, tiêu chí của Khương Thắng Mẫn "Trời sinh không đủ, đóng gói đến tập hợp" . Vì thế, chị có thể có thể biến người mẫu hoang dã thành một người tình hoàn hảo, mãi đến khi phù hợp khẩu vị của phú bà mới thôi. Thế nhưng sau khi kết hôn, người này trở về nguyên hình, lại là một chuyện khác. Không có ai có thể ngụy trang mãi trong hôn nhân. Ngày tháng lâu, tất cả điểm tô cho đẹp đều sẽ mất đi phép thuật, là lừa hay là ngựa, một chút là có thể nhìn ra. Liền, ảo tưởng bị phá tan. Cuộc hôn nhân được duy trì bởi sự tưởng tượng cũng tan vỡ. Mễ Nhiễm hiểu điều này, nhưng vẫn nói, "Khương Thắng Mẫn không có ý đó." Vì lý do nào đó, người bạn trai trước mặt giải quyết việc vủa cô đã cho cô một tia sợ hãi Lục Phỉ Nguyên nói một cách thờ ơ: "Trụ sở cảnh báo chị ấy không được kết hợp người mẫu với người giàu. Tỷ lệ ly hôn theo kiểu buôn bán da này rất cao. Và nó liên quan đến vấn đề phân chia tài sản sau khi kết hôn, những rắc rối vẫn tiếp diễn. Nhưng Khương Thắng Mẫn vẫn không để ý, tổng bộ không thể làm gì khác hơn là răn đe, để tránh khỏi chị ấy tác hợp tiếp tạo ra cặp vợ chồng bất hoà." ". . . . . ." Mễ Nhiễm lặng yên, Lục Phỉ nguyên đúng là đủ thiết diện vô tư , liền nhỏ giọng hỏi: "Chị ấy còn khả năng đạt cấp A không?" "Có thể, chỉ cần chị ta tự lo liệu lấy, đừng làm nhiều trò gian như vậy." Mễ Nhiễm gật gật đầu, tiếp tục uống cà phê. Không thể nào, những cảnh tỏ tình đều đã được thực hiện vào Ngày Valentine. Vì vậy, Tết Nguyên Tiêu đã trở thành mối hận thù đối với Ngày Valentine. Cô có thể thấy Lục Phỉ Nguyên tức giận, nhưng cũng giận chính mình. Dường như cô có thể khiến Lục Phỉ Nguyên nghiến răng khi mặc một chiếc váy hở hang? Điều kỳ lạ là cô không còn tức giận như một nạn nhân nữa, chỉ là một chút hối hận. -----Nếu trong Tết Nguyên Tiêu, đối mặt với thông báo của một Lục Phỉ Nguyên đẹp trai như vậy , có lẽ bầu không khí sẽ không quá xấu hổ. Sau bữa ăn, Mễ Nhiễm nói: "Ngày mai em sẽ đến Vancouver, anh có muốn đưa em đến sân bay không?" Lục Phỉ Nguyên gật đầu, "Sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới tìm em." "Vancouver có rất nhiều đặc sản, anh có muốn em mang cho anh thứ gì không?" Mễ Nhiễm cố tình tìm thấy một số chủ đề nhẹ. Lục Phỉ Nguyên từ từ nở một nụ cười, "Vì tôi không có cơ hội để đi, nên em có thể chụp một vài bức ảnh phong cảnh cho tôi xem." "Được nha." "Nhân tiện, dùng cái này để chụp." Lục Phỉ Nguyên quay một cái như làm ảo thuật, bỗng nhiên lấy ra một máy camera. "NikonD850 ?!" Đôi mắt của Mễ Nhiễm sáng lên. Đây là chiếc máy ảnh DSLR mà cô mơ ước. Cô cầm lấy nó và chạm vào nó một cách cẩn thận. Cảm giác này, ống kính này và cơ thể này, cô chỉ thích nó. "Cảm ơn anh đã cho em mượn. em chắc chắn sẽ chụp lại một bộ ảnh đẹp." Lục Phỉ Nguyên mỉm cười, đến mắt cũng biết cười, tâm trạng rất tốt, "Đây là đưa cho em, không phải cho mượn." "Hả ? !" "Thích không?" "Không ..." Mễ Nhiễm có chút bối rối . Không có gì ngạc nhiên khi chiếc máy ảnh DSLR này quá mới, hóa ra là mới mua ... Lục Phỉ Nguyên cau mày, "Không thích mô hình này?" "Không, không phải là em không thích nó", cô có một chiếc máy ảnh DSLR full-frame chuyên nghiệp với giá trị thị trường hơn 6 vạn. Cô còn có mong gì hơn nữa. Điều quan trọng là: "Món quà này quá quý." "Vì vậy, nếu em chấp nhận món quà này, em phải trả lại một món quà cho tôi." Lục Phỉ Nguyên không bỏ lỡ cơ hộ nói. Mễ Nhiễm ngước mắt lên, "Món quà gì?" "Trong tương lai, bất cứ nơi nào em đi du lịch, em sẽ luôn chụp một số bức ảnh, tốt nhất là ảnh có phong cảnh, có người chụp ảnh và tạo chúng thành một cuốn sách cho tôi." "......" Mễ Nhiễm đỏ mặt. Nhưng vẫn gật đầu Người này có sở thích sưu tập tem? **** Vào buổi tối, Mễ Nhiễm nhận được một cuộc gọi từ Khương Thắng Mẫn. "Lần này để giúp hai người thoát kiếp độc thân, tôi đã xúc phạm em họ của mình một cách thê thảm ..." Trái tim của Khương Thắng Mẫn thực sự đủ lớn, nhưng dường như chị không quan tâm đến việc bị giáng chức. Vẫn có thể nói chuyện phiếm, "Hai người đã trải qua đêm Valentine như thế nào? " " Khương tiểu thư...." Mễ Nhiễm ho một tiếng, "Có lẽ chị không tin, chúng tôi chỉ là mối quan hệ bạn trai và bạn gái thuần túy." "Mối quan hệ thuần khiết giữa bạn trai và bạn gái là gì? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, em họ của tôi rất nổi tiếng, có vô số phụ nữ muốn đè cậu ta xuống. Nếu cô không thể giữ nó tốt, có thể là một con yêu tinh nào đó đến, câu dẫn cậu ta đó." "Chị cũng quá xem nhẹ Lục Phỉ Nguyên rồi, anh là người công tư phân mminh, rất có nguyên tắc." Hiện nay hình tượng của Lục Phỉ Nguyên trong lòng Mễ Nhiễm luôn là lão đại lạnh lùng, tình cờ mới thấy được nét mặt dịu dàng của người bạn trai. Khương Thắng Mẫn không phản đối: "Tôi thấy đối với chuyện của cô thì cậu ta lại không biết điều, nếu không phải là do tôi khiến cô lộ chút cảnh "xuân" ? Ghi hận đến bây giờ, mưu mô!" "......" Cô đồng ý với điều này. ---- Tâm trí của Lục Phỉ Nguyên nhỏ đến không ngờ. *** Vào ngày 21 tháng 2, tour du lịch đầu tiên trong năm của mùa du lịch Vancouver. Sáng sớm, Mễ Nhiễm thu dọn hành lý. Mặc dù không có nhiều thứ, nhưng nó cũng nặng. Thứ nặng nhất là máy ảnh DSLR do Lục Phỉ Nguyên tặng. Ngoài việc chụp một bộ chân dung cho Lục Phỉ Nguyên, cô cũng có kế hoạch chụp ảnh phong cảnh trên đường đi, bằng văn bản, sau đó bán chúng cho tạp chí Traveller. Sau đó, cả hai thứ nào là hình ảnh văn chương đều trúng thầu, tạp chí đã trả một khoản nhuận bút là 1 vạn 5 (~50tr vnd), chỉ bù đắp chi phí đi lại. Lần này, cô cũng nhiệt tình lên kế hoạch chụp ảnh Vancouver. Chín giờ sáng, Lục Phỉ Nguyên đến đón cô. Trên đường, những người bên ngoài xe sẽ ném ánh mắt ghen tị vào trong xe. Đàn ông trẻ đẹp trai và phụ nữ xinh đẹp, xe hơi sang trọng hơn 30 triệu, mọi thứ giống như một nhãn hiệu, trở thành người trên người trong mắt người khác. Nhưng Mễ Nhiễm không quen với danh xưng  "Bạn gái của Lục Phỉ Nguyên". Khoảng cách giữa hai người vẫn được duy trì, giai đoạn yêu đương, không có gì khác lạ. Có lẽ bầu không khí quá yên tĩnh, Lục Phỉ Nguyên nói: "Tại sao chọn Vancouver?" Vancouver không phải là một nơi thích hợp cho các cặp vợ chồng. Chuyến du lịch này đã được Mễ Nhiễm đặt trên trang web du lịch. "Hết cách rồi, Hồ Điệp muốn đi xem. Em không biết cô ấy nghĩ gì, có bạn bè nào ở Vancouver không?" Mễ Nhiễm nói ra sự thật. "Chú ý an toàn. Nghe nói rằng phía đông của Vancouver khá hỗn loạn. Nhiều người tụ tập trên bãi biển để hút thuốc phiện , đừng đến những nơi đó." "Được rồi, em sẽ theo sát Hồ Điệp." Đến sân bay, Lục Phỉ Nguyên liền giúp cô chuyển hành lý, Nhân tiện, đem máy ảnh DSLR đã được kiểm tra đặt ở mặt hàng đắt tiền. Mễ Nhiễm đợi một lúc, Hồ Điệp cùng Trương Hòa Bình đều đến, vì để tránh cho làm người khác chú ý, hai người đều che chắn kín đáo. Giống như cô, Hồ Điệp mang không ít hành lý, Trương Hòa Bình liền đạm nhiệm công việc xách hành lý, còn hai cô gái thì nhìn vào bảng hiệu thiết bị chuyến bay. Một lúc sau, Lục Phỉ Nguyên liền đến: "Đây là giấy gửi hàng. Khi em xuống máy bay rồi đến quầy để lấy hành lý." Ngay khi Hồ Điệp nhìn thấy Lục Phỉ Nguyên, Liền nheo đôi mắt tỏ ra ánh mắt ám muội: "Này, Tiểu Mễ, cô giấu nó kỹ quá nha, hóa ra bạn trai của cô đẹp trai như vậy." Mễ Nhiễm quýnh, còn chưa mở miệng, Lục Phỉ Nguyên đưa tay ra: "Chào cô, Hồ tiểu thư, tôi tên Lục Phỉ Nguyên."   Hồ Điệp dường như hiểu rõ cười tươi: "Chào anh, Lục tiên sinh, Tiểu Mễ nhà anh rất đáng yêu, anh rất có phúc khí."   Lục Phỉ Nguyên lại không phủ nhận: "Lần này đi Vancouver, nhờ cậy cô chăm sóc cô ấy,"   Hồ Điệp gật đầu một cái: "Tiểu Mễ là bạn của tôi, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc cô ấy. Có điều Lục tiên sinh, anh không theo chúng tôi cùng đi sao? Anh cùng Tiểu Mễ ở cùng một gian là được rồi." Mễ Nhiễm: ". . . . . ." (‵□′)︵┻━┻ Hồ Điệp, cô không có suy nghĩ a! Nếu cô nói chúng ta là bạn?! Tại sao bạn lại bán tôi! Chẳng mấy chốc máy bay đã đến, Hồ Điệp  và Trương Hòa Bình lên máy bay trước, Mễ Nhiễm chuẩn bị đi khi qua kiểm tra an ninh, Lục Phỉ Nguyên bất ngờ bước tới trước mặt cô. "Lấy cái này và ăn nó trên đường." Đó là một gói bánh quy Oreo, hương vani. Ngay khi Mễ Nhiễm muốn trốn tránh, cô chợt nghĩ đến cảnh trên tàu, gặm lương khô. Cảm ơn." Oreos tốt hơn bánh quy nén (lương khô). Lục Phỉ Nguyên mỉm cười, giơ tay và gãi mũi: "Không cần cảm ơn, hãy gọi cho tôi khi em đến nơi nhé." "Đồng ý." Cô sắp bị choáng váng vì nụ cười của anh. Sau khi lên máy bay, Mễ Nhiễm đã bình tĩnh lại. Cô nhìn vào danh sách lô hàng và sau đó là bánh quy. Cô bị lạc trong suy nghĩ - Lục Phỉ Nguyên gần đây quá mê người, anh có thể đưa ra bất cứ điều gì cô muốn, có thể là bạn trai Siêu năng lực của cô ? Cô nên suy nghĩ xem liệu trong "Khủng Hôn Chứng" ban đầu có bất kỳ bối cảnh kỳ diệu nào hay không. Nói cách khác, ví dụ như Lục Phỉ Nguyên biết đọc tâm thuật? Quý Như Hinh nhưng thật ra là người ngoài hành tinh? Như vậy thì cô sẽ là một nữ phụ bị kẹp giữa người có siêu năng lực và người ngoài hành tinh. Nghĩ về nó, cô có thể viết nên một bộ phim Hollywood, "Đến lúc dó người ngoài hành tinh và siêu năng lực cùng viết lên một câu chuyện vô cùng oanh kiệt " Đây là một thân cây tốt. Mễ Nhiễm lấy ra một cuốn sổ nhỏ và viết nó xuống.