Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

Chương 15 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

CHƯƠNG 15: THẤT TỊCH Mễ Nhiễm cảm thấy thực khó xử, bởi vì cô mà xuống xe cũng không được, trầm mặc cũng không được. Ánh đèn nhàn nhạt hạ, Tần Hương mặc váy đen cúp ngực, quật cường mà đi theo phía sau Lục Phỉ Nguyên. Ánh trăng tràn ngập toàn bộ bãi đỗ xe, quanh mình an tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng bước chân của hai người dần dần gần. Mễ Nhiễm thật cẩn thận mà tắt đi đèn xe, cô từ trước đến nay không thích làm bóng đèn, tính toán chờ bọn họ đi qua rồi đi sau, lặng yên không một tiếng động mà rời đi. Nhưng bọn họ giống như nổi lên tranh chấp, Tần Hương bước chân dừng lại. Trong thanh âm mang theo run rẩy: “Anh vừa rồi nói cái gì?” Lục Phỉ Nguyên trong bóng đêm tiếng nói thập phần mát lạnh thuần hậu: “Tần tiểu thư, tôi không nghĩ sẽ tiếp thu uỷ dụ của cha cô.” “Vì cái gì?! Chỉ cần anh tiếp quản chức vị chủ nhiệm cơ sở dữ liệu, như vậy anh chính là bắt tay liên minh với đệ tam Bắc Kinh, anh vì cái gì từ bỏ cơ hội tốt như vậy?” “Bởi vì cái cương vị này, là cô cùng cha cô tới cầu.” Lục Phỉ Nguyên cũng không phải đồ ngốc, anh đương nhiên biết chức vị chủ nhiệm cơ sở dữ liệu còn trống, nhiều ít phó chủ nhiệm mắt trông mong đều nhìn chằm chằm cái cương vị này, kết quả lại để cho một người trẻ tuổi không đủ tư lịch như mình chiếm tiện nghi, trong đó khẳng định có quỷ kế. Quả nhiên, thời điểm tham gia tiệc tối đêm nay, cha Tần Hương-Tần trưởng phòng tìm anh tới nói chuyện. Đại ý là, cổ vũ anh làm việc thật tốt, về sau tiền đồ vô lượng. Còn có chính là, con gái của ta tính tình có chút tùy hứng, về sau muốn ngươi bao dung nàng nhiều hơn. Nhưng Tần chủ nhiệm căn bản không biết, nữ nhi bảo bối của hắn Tần Hương chỉ là nhất ý cô hành, Lục Phỉ Nguyên căn bản không để bụng cô ta. Hiện tại, nghe được Lục Phỉ Nguyên cự tuyệt hảo ý của chính mình, một cách rõ ràng, sắc mặt Tần Hương rốt cuộc không nhịn được, nàng lẩm bẩm hỏi: “Lục Phỉ Nguyên, ta làm sai chỗ nào sao? Anh vì cái gì không thể tiếp thu ta?”. Tránh ở trong xe Mễ Nhiễm không dám điều chỉnh cái tư thế, đem lỗ tai dán ở góc tường cạnh cửa nghe lén —— chậc chậc chậc, hiện trường phát sóng trực tiếp, nam chính uyển chuyển cự tuyệt nữ phụ si tâm, đây chính là một đoạn kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình a! Tới tới tới, giấy bút chuẩn bị tốt, cô muốn chép xuống vài từ. Vì thế cô nghe được Lục Phỉ Nguyên trả lời: “Cô không có làm sai cái gì, là tôi không muốn không làm mà được hưởng.” Có nước mắt lướt qua trên má Tần Hương: “Anh không muốn tiếp nhận ta, đúng hay không?” “Tần tiểu thư, tôi nghĩ giữa chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi.” Quan hệ đồng nghiệp?! khuôn mặt Tần Hương tỏa lên trên một tia ai oán, nóng giận, cắn môi đến nổi dường như tóe máu: “Lục Phỉ Nguyên, chẳng lẽ anh không biết ta thích anh sao?! cha ta an bài ta đến bộ ngoại giao làm việc, ta đều cự tuyệt, bởi vì ta nghỉ mỗi ngày đều nhìn thấy anh, thời điểm mùa đông, thời điểm mùa hè, ta đều ở cửa cơ sở dữ liệu chờ anh!” Chính là cô một tấm chân tình đều cho chó ăn! “Anh sao lại làm như không thấy?! Anh làm sao lại nhẫn tâm thương tổn ta như vậy?!” Thét chói tai mà hỏi lại, Mễ Nhiễm nghe lén cũng giật nảy mình. Nhưng Lục Phỉ Nguyên như cũ vẫn duy trì lạnh nhạt: “Tần tiểu thư, tôi hy vọng cô sẽ yêu quý chính mình, đừng đem tinh lực đặt ở trên người tôi.” “Là Quý Như Hinh sao? Hay vẫn là Mễ Nhiên?!” Lâm vào điên cuồng Tần Hương căn bản nghe không vào: “Là các nàng đã trộm đi tâm của anh?! Hay là cả hai người anh đều yêu?!” “Tần tiểu thư……”  “Không sao cả, yêu hai người cũng được, dứt khoát đem ta trở thành người phụ nữ thứ ba của anh đi! Được không?! cha ta làm việc ở quốc chính tư, chỉ cần anh cùng ta hảo, cha ta sẽ cho anh tiền đồ sáng lạn, như vậy không được sao?! Ta không ngại cùng Quý Như Hinh hay là Mễ Nhiên chia sẻ anh, dù sao trùng hôn không phạm pháp, một người nam nhân muốn hai ba cái nữ nhân cũng không tính nhiều……” “Tần tiểu thư.” Lục Phỉ Nguyên lạnh nhạt mà đánh gãy lời cô nói: “Tôi cự tuyệt ý tốt của cô, là ý tứ của chính mình,cùng những người khác không có bất luận quan hệ gì.” “Lục Phỉ Nguyên!” Rốt cuộc, Tần Hương không thể khống chế nước mắt thi nhau mà chảy xuôi xuống dưới. Cô ấy đã nghĩ gì, khi yêu một người đàn ông căn bản không yêu mình, còn chạy đến trước mặt anh ta, mất mặt xấu hổ! Yêu mà không được, nữ nhân liền hóa làm lệ quỷ. Oán hận đột nhiên sinh ra, Tần Hương gằn từng chữ: “Lục Phỉ Nguyên, anh chờ cho ta, ta sẽ làm anh trả giá lớn! Ta sẽ làm anh hối hận vì hành động hôm nay!” Nói xong, cô liền quay đầu mà đi, nghiêng ngả lảo đảo chạy hướng về phía cửa vào của gara. Mễ Nhiễm nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, phát giác đã không còn thanh âm, cô cho rằng Lục Phỉ Nguyên cũng rời đi, vì thế mở cửa xe ra. Vì thế người đang ở nơi đó có kinh hỉ. Lục Phỉ Nguyên đứng ở tại chỗ như một cái cây, khói bụi còn chưa tắt, anh liền nhìn đến trên xe một cô gái bò ra. Hai người lại một lần mắt to đối đôi mắt nhỏ. Tiết thất Tịch khủng bố nhất chính là cái gì?! Ngẫu nhiên gặp được tiền nhiệm! Mễ Nhiễm ngượng ngùng liền nói: “Lục, Lục chủ nhiệm…… Trùng hợp như vậy, anh cũng tới dừng xe a?” Lục Phỉ Nguyên thật cũng không phải quá kinh ngạc, nhàn nhạt hỏi: “Cô là tới tham gia party độc thân?” “Đúng vậy.” Không biết vì sao, cô trả lời có chút chột dạ. “Vũ hội đã bắt đầu rồi, cô hiện tại có tới đó, cũng không tìm thấy người nào khiêu vũ.” “Ân…… Tôi chỉ là ăn cái cơm chiều liền đi.” “Vừa lúc, tôi cũng chưa có ăn cơm chiều, muốn hay không cùng nhau ăn một bữa cơm?” “……” Ma xui quỷ khiến, cô đáp ứng rồi: “Được.” ** Bán đảo khách sạn, hai người ngồi trên ghế. Lục Phỉ Nguyên không phải lần đầu tiên tới nơi này. Sớm đã cùng Mễ Nhiên trước đây quen biết, anh liền chọn tới lui nơi này. Khi đó, anh mỗi ngày ăn mặc tây trang thắt thêm cà vạt, thoạt nhìn thập phần thể diện, trên thực tế cùng với các khách quý ở đây không giống nhau. Các tiểu thư tới bán đảo khách sạn, sẽ dẫm lên giày cao gót đi đến trước mặt anh, lộc cộc, không thấy phiền mà lộc cộc, sau đó ngừng ở trước người anh, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh. Vì thế, anh môn học vài câu tiếng Nhật, dùng để tống cổ những người này muốn dò hỏi tới cùng. Sau lại có một ngày, có một phú cậu nhìn trúng anh, nói “Người nam nhân này ta muốn.” Sau đó, phú bà đem anh kêu lên ghế lô đi, nói: “Soái ca, bồi chúng ta chơi một chút 3p, chúng ta cho ngươi mười vạn đồng tiền tiền boa.” Anh cự tuyệt yêu cầu của người phụ nữ này, vì thế nhóm phú bà tức muốn hộc máu, dùng rượu vang đỏ đổ hết một người anh: “Xấu mà còn không biết xấu hổ! Cho ngươi mặt ngươi còn không biết điều?!” Lại kêu giám đốc đại đường tới: “người nam này đối chúng ta mưu đồ gây rối! Các ngươi nhìn làm đi! ông chồng nhà ta làm việc chính là ở chính vụ tư!” Vì thế anh bị bán đảo khách sạn xào như xào mực, thuận tiện khấu trừ kỳ nghĩ hè để bù đắp cho hao tổn tiền công. Sau này nhớ lại, chính mình lẻ loi một mình mà tồn tại như vậy, cũng không phải là biện pháp. Anh nên có cái bạn gái, để yên ổn đã, vì thế xin tơ hồng nghiệp vụ, nhưng không chi trả nổi phần ăn hẹn hò sơ cấp.   Lần đầu nhìn thấy Mễ Nhiên, liền ở quán cà phê đối diện bán đảo khách sạn kia. Lúc ấy, anh mặc một kiện áo sơmi, ngồi ở chỗ kia chờ đợi. Sau đó Mễ Nhiên tới, một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp 23 tuổi, đi đến nơi nào. đều là một chỗ phong cảnh. Lần đầu tiên gặp mặt, cô liền vừa nói vừa cười, bộ dáng giống như đối chính mình thực cảm thấy hứng thú, không ngừng mà hỏi cái này hỏi kia. Sau này, cô tươi cười làm anh sinh ra một loại ảo giác —— cảm thấy cô là để ý chính mình. Sau này anh mới biết được, Mễ Nhiên để ý chỉ túi tiền của mình. Tạm biệt một ngày kia, vẫn là ở quán cà phê đối diện bán đảo khách sạn. Mễ Nhiên cười lạnh nói: “Lục Phỉ Nguyên! Anh có bản lĩnh, sao lại không mang theo ta đi khách sạn đối diện ăn cơm?! Ta nhân nhượng anh, cùng anh uống này một ly cà phê giá rẽ mấy chục đồng tiền, anh còn không vui?!” “Anh nghĩ anh là ai a?! Không phải một cái tiểu bạch kiểm!” Quá phận. Anh vỗ bàn đứng lên, nói, Mễ Nhiên, ngươi hiện tại cút ra ngoài cho tôi! Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời anh đối phụ nữ nỗi giận như vậy, dùng chữ cút này. “Được a, tôi đi.” Nói xong, Mễ Nhiên liền thu thập đồ vật đi rồi. Có thời điểm cô nói, cà phê nơi này uống rất ngon, nhưng giờ thì thóa mạ, nói ai lại đi uống cái loại cà phê rác rưởi chỉ mới hơn mười đồng tiền này, đây mới là chính là bản chất thật của cô—— hám làm giàu, cổ hủ, hư vinh vô cùng. Hiện giờ 5 năm đi qua, anh đã có thể tâm bình khí hòa ngồi ở bán đảo khách sạn, cho mỗi người phục vụ phát tiểu phí. Cô gái cùng anh ăn cơm với anh vẫn là bộ dáng năm đó, nhưng là từ thần thái đến khí chất đều hoàn toàn bất đồng. Còn có, anh thích tìm blog nhật ký của cô. Từ Phần Lan trong rừng gặp được thuần lộc, đến cực quang chi dạ an ủi Tô Nguyệt Phinh, Mễ Nhiễm đều miêu tả giống như đúc, làm người đọc văn đều có thể tự đưa mình lạc vào trong cảnh. Quý Như Hinh là sinh viên giỏi của Bắc Đại tiếng Trung, văn tự của cô ấy không cường hãn được như Mễ Nhiễm. Có thể thấy, Mễ Nhiễm tự xưng “Tiểu thuyết gia” là một câu nói lớn nhưng là thật. Lòng hiếu kỳ của anh đối cô càng nồng đậm…… ** Mễ Nhiễm yên lặng ăn xong bữa cơm này, không dám mở miệng nói cái gì. Thất Tịch- Lễ Tình Nhân, cô lại cùng tiền nhiệm không thể hiểu được mà ăn cơm, bầu không khí liền đủ quỷ dị. Càng quỷ dị hơn chính là, Lục Phỉ Nguyên đối diện cũng không nói một lời, anh cũng an tĩnh mà hưởng dụng đồ ăn trong mâm, ngón tay thon dài chuyên chú với miếng bò bít tết. Ở lô ghế khác cả trai lẫn gái vừa nói vừa cười, chỉ có bọn họ như là hai chú gấu trúc chăm chỉ gặm cây trúc, hoàn toàn không có một chút không khí kiều diễm ái muội. Ăn xong cơm rồi, Lục Phỉ Nguyên nói: “Tôi đưa cô trở về.” Mễ Nhiễm vội vàng nói: “Không cần, tôi còn muốn đi đón hai người bằng hữu của tôi về đơn vị.” “Cũng được.” Nói xong, anh liền cầm lấy áo khoác, định rời đi. “Đúng rồi, Lục Phỉ Nguyên.” Mễ Nhiễm hít sâu một hơi, hỏi: “Anh vì cái gì mà mời tôi ăn cơm?” “Cô không ăn cơm, tôi cũng không ăn cơm.” Nam thần trả lời phá lệ đơn giản thực tế. “Tôi…… Anh không ngại cùng tôi ăn cơm sao?” Nhìn cô thì đoán, Lục Phỉ Nguyên chính là chán ghét Mễ Nhiên a! Như thế nào, ghét cái ác như kẻ thù, nam chủ không phải sẽ lạnh lùng mà đối đãi sao?! “Không ngại.” Mễ Nhiễm ấn trái tim đang đập không bình thường của mình xuống, trực giác nói cho cô, Lục Phỉ Nguyên giống như không chán ghét chính mình?! Nhưng ăn đều ăn, nhưng vẫn nợ anh một bữa cơm ân tình. “Cho anh một cái lời khuyên, trực tiếp chọc giận con gái của người lãnh đạo, không phải dấu hiệu tốt gì. Tôi thấy Tần Hương nói muốn tìm phiền toái cho anh, anh đừng bị cô ta bắt được cái nhược điểm gì.” Lục Phỉ Nguyên gật gật đầu: “Tôi đã biết.” ***** Buổi tối hôm nay, A Đóa cùng Tiểu Âu đều uống say. Mễ Nhiễm mỗi tay khiêng một ma men, đem hai cô an toàn đưa về đến nhà, rồi mới về tới nhà mình gác mái nhỏ. [7/7 âm lịch, hôm nay suất diễn thực xuất sắc. Hai nữ phụ một đài diễn, nam chủ Lục Phỉ Nguyên cự tuyệt Tần Hương, lựa chọn mời tôi ăn cơm. Anh ấy tựa hồ đối với tôi có thay đổi, nhưng chúng tôi vẫn như cũ là không có khả năng, Quý Như Hinh mới là nữ chính. Tôi chỉ có thể nhắc nhở anh, đừng quá lãnh khốc, để tránh Tần Hương trả thù.] Đóng laptop lại, di động liền vang lên, là Tô Nguyệt Phinh gọi tới. “Mễ Nhiễm, tôi muốn thử một lần cùng Ôn Tuấn Nghiệp đối tâm.” Tác giả có lời muốn nói: Trong lòng bạn học tiểu Lục đều là mười vạn câu hỏi vì sao? Mễ Nhiên vì cái gì biến thành Mễ Nhiễm? Mễ Nhiễm lại là người nào? Cô là từ đâu tới? Cô vì cái gì trở thành Mễ Nhiên nhưng yên tâm thoải mái?…… Vv. Nhưng đứng ở lập trường của “Tiền nhiệm”, anh không có tư cách tới hỏi cái vấn đề này, rốt cuộc hai người cũng đã chia tay 5 năm rồi? Nhưng khi nhìn đến nhật ký, lại không kìm được lòng hiếu kỳ quấy phá, anh lại muốn tới gần một chút, quan sát “Mễ Nhiễm” là cái người nào. Tới gần —— nhưng là không có tư cách hỏi —— vì thế bữa tối Thất Tịch hôm nay trầm mặc.