Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng
Chương 474 : Nhắm mắt lại
“Con giúp ba một việc, ba có thể thả con đi."
Lục Tấn Uyên híp mắt, Lục An Bảo nhìn anh, cảm thấy trước mắt mình là một con hồ ly đa mưu túc trí, mà cậu, chính là một cười non nhỏ đáng thương bất lực.
“Lát nữa con hãy...”
Lục Tấn Uyên ghé sát vào tai Lục An Bảo, nhỏ giọng nói vài câu.
Lục An Bảo nghe xong, liếc anh một cái: “Ba, ba lợi dụng con như vậy, có được hay không vậy?"
"Con là con trai ba, nên giúp ba."
Lục Tấn Uyên nói như lẽ đương nhiên, Lục An Bảo không có sức khiếu nại.
Một lúc sau, Lục An Bảo bưng một ly sữa về phòng.
“Mẹ, đây là sữa nóng, mẹ uống một ly, tối sẽ ngủ ngon hơn, hơn nữa, còn có thể dưỡng da.”
Lục An Bảo mở miệng nhỏ, nói ra lời đặc biệt ngọt ngào, Ôn Ninh cũng cảm thấy ấm đến trong lòng.
Kéo Lục An Bảo vào trong lòng, hôn một cái thật lớn: “Cảm ơn An Bảo nhé."
Lục An Bảo đột nhiên bị làm như vậy, có chút ngại ngùng, trên mặt hơi đỏ: “Con... còn có một yêu cầu nho nhỏ."
Ôn Ninh đang uống sữa mà Lục An Thâm đưa cho cô, rất ngọt, rất ấm bụng, nghe cậu nói như vậy, cũng không có gì do dự: “Con nói, có thể đồng ý, mẹ nhất định đồng ý."
Lục An Bảo lúc mới tủm tỉm cười mở miệng: “Con muốn hôm nay một nhà ba người chúng ta cùng nhau ngủ."
Ôn Ninh nghe đến đúng, suýt nữa phun sữa ra khỏi miệng.
Cùng nhau ngủ?
Mặc dù không phải chưa bao giờ ngủ chung một giường với Lục Tấn Uyên, nhưng, gần đây cô có ý kéo ra khoảng cách giữa hai người, yêu cầu này của Lục An Bảo, đến thật không đúng lúc.
“An Bảo, mẹ ngủ với con không tốt sao?"
Ôn Ninh dùng lý trí để hiểu, dùng tình cảm để chạm vào trái tim mà nói.
Lục An Bảo rất muốn nói tốt, có thể một người ngủ với Ôn Ninh đương nhiên tốt, nhưng, bị ba uy hiếp, nếu không làm theo lời anh nói, e rằng sẽ phải làm bài tập cả đêm.
"Mẹ, bạn nhỏ khác, đều ngủ cùng ba mẹ."
Lục An Bảo cúi đầu, vẻ mặt tủi thân.
Tuy rằng luôn có được điều kiện cuộc sống tốt nhất, mọi người nhà họ Lục đối với cậu cũng thương đến tận trời, nhưng, vẫn luôn thiếu đi một nhân vật quan trọng như mẹ, nói không thèm để ý là không thể.
Trong nháy mắt, cậu cũng rất tò mò, những đứa trẻ cùng ngủ với ba mẹ, bình thường rốt cuộc có cảm giác gì.
Bình thường Ôn Ninh không nỡ thấy nhất là Lục An Bảo buồn, nhất là buồn bực chuyện có liên quan đến mình, thấy cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói, trái tim của cô gần như tan nát.
"An Bảo, mẹ... đồng ý."
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, không phải chỉ là cùng nhau ngủ sao? Lục An Bảo ngủ ở giữa, bọn họ hai bên, cho dù muốn làm gì cũng không làm được, không cần phải vì thế khiến đứa nhỏ đau buồn.
“Có thật không?"
Lục An Bảo thấy cô đã đồng ý, cười hết sức rạng rỡ, ôm cổ Ôn Ninh, hôn mạnh một cái lên mặt cô, sau đó lại chạy ra ngoài gọi Lục Tấn Uyên.
“Mẹ đồng ý, ba phải giữ lời nhé."
"Ba khi nào nói chuyện không giữ lời?"
Lục Tấn Uyên thấy Lục An Bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ anh giao cho, nụ cười trên mặt cũng có chút xu hướng không áp chế được.
“Mẹ, giường trong phòng con nhỏ quá, ngủ không được, đi phòng ba ngủ."
Ôn Ninh còn đang xoắn xuýt trong phòng, giọng nói trẻ con lanh lảnh của Lục An Bảo vang lên, lập tức khiến cô chỉ có thể đứng dậy.
Ai bảo cô đồng ý đứa trẻ chứ?
Nhưng, ngoài dự đoán là Lục Tấn Uyên cũng không có ở trong phòng ngủ, chỉ có một mình Lục An Bảo đang lăn qua lăn lại trên chiếc giường cực kỳ lớn.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đè cái thứ giống như Natra đàng làm loạn dưới biển lại: “Con thành thật một chút, đừng có ngã xuống."
“Giường lớn như vậy, con có lăn cũng không ngã xuống được.”
Lục An Bảo có lý chẳng sợ kêu lên, ai bảo ba sai bảo cậu chứ, cậu muốn mạnh mẽ làm lộn xộn giường của ba, xem như trả thù nhỏ.
Ôn Ninh thấy cậu làm ầm ĩ, cũng hết cách, may mà, một lát thì Lục An Bảo mệt rồi, dù sao vẫn là một đứa trẻ, quậy một lát, liền cảm thấy buồn ngủ.
Ôn Ninh ổn định cậu trên giường, tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ màu vàng nhạt.
Từ từ, Ôn Ninh cũng có chút buồn ngủ, chỉ là chưa hoàn toàn ngủ say.
Lục Tấn Uyên đẩy cửa ra, nhìn thấy Ôn Ninh và Lục An Bảo nằm bên nhau, hình ảnh dựa vào nhau ngủ.
Trên mặt anh không khỏi nở nụ cười, không việc gì làm người vui hơn là thấy được người mình yêu đang ngủ trước mặt mình, đặc biệt, anh đã từng mất đi, càng thêm trân trọng sự bình yên tưởng chừng như bình thường này.
Nhẹ nhàng bước tới, Lục Tấn Uyên không theo tưởng tượng của An Ninh ngủ ở bên cạnh, mà trực tiếp ngủ ở bên cạnh Ôn Ninh.
Bởi vì chiếc giường này đủ lớn, cũng không có cảm giác rất chật chội.
Ôn Ninh vốn dĩ không ngủ sâu, chỉ là đang mơ màng, cảm giác phía sau có người, khẽ hừ một tiếng: “Anh làm xong rồi?"
Lục Tấn Uyên khẽ ừ một tiếng, sau đó ngựa quen đường cũ vòng tay qua eo thon của người phụ nữ, vùi mặt vào cổ cô, mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm, khiến bao mệt mỏi sau một ngày làm việc của anh tan thành mây khói.
Ôn Ninh bị động tác của anh làm cho tỉnh táo hơn một chút, này, hình ảnh hình như không giống như trong tưởng tượng của cô?
"Anh qua bên kia ngủ đi, ở đây không chen chúc sao?”
Ôn Ninh giãy giụa hai lần, nhưng, Lục Tấn Uyên hoàn toàn ôm cô từ phía sau, thân thể hai người dán sát, động như vậy vài lần, cảm giác được chỗ nào có chút không hài hòa, vội dừng lại.
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210412/ket-hon-cung-tong-tai-diu-dang-476-0.jpg" title="Nhắm mắt lại" data-pagespeed-url-hash=1818350131 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210412/ket-hon-cung-tong-tai-diu-dang-476-1.jpg" title="Nhắm mắt lại" data-pagespeed-url-hash=2112850052 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210412/ket-hon-cung-tong-tai-diu-dang-476-2.jpg" title="Nhắm mắt lại" data-pagespeed-url-hash=2407349973 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
44 chương
14 chương
47 chương