"Cô Ôn, nhà họ Lục không đối xử tệ với cô như thế, ở đây đều là những bác sĩ, đầu bếp, y tá có trình độ chuyên môn cao nhất, suy nghĩ của cô quá tiêu cực rồi." Tiêu cực sao? Ôn Ninh nhìn hòn đảo biệt lập này, người nhà họ Lục mãi mãi cũng không bao giờ hiểu được, con người không phải chỉ cần giàu có là có thể vô lo vô nghĩ, cô là một người sống sờ sờ, chứ không phải là một cái máy sinh con. "Thôi quên đi, có nói anh cũng không hiểu đâu, tôi về đây." Ôn Ninh cảm thấy thật nhàm chán, xoay người rời đi, bác sĩ lập tức đi theo phía sau, cùng cô quay về. Trước khi đứa trẻ được sinh ra, anh ta vẫn sẽ bảo vệ Ôn Ninh không rời nửa bước. Truyện Cung Đấu "Cô Ôn, tôi cảm thấy cô không cần thiết phải qua lại với nhà họ Lục nữa, bây giờ cô ở đây lo dưỡng thai đi, đối với cô và con cô đều là chuyện tốt, cô cũng là một người mẹ, hẳn là cũng hy vọng con mình có thể khỏe mạnh lớn lên đúng không?" Ôn Ninh nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, tôi cũng là một người mẹ, nhưng chẳng qua tôi chỉ là người sinh ra đứa bé mà thôi, một người mẹ đáng thương chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người ta cướp con mình đi mất." "Cô Ôn, suy nghĩ của cô đúng là quá tiêu cực rồi, chẳng lẽ đứa bé ở bên cạnh cô sẽ hạnh phúc sao? Ở nhà họ Lục, đứa bé có thể hưởng thụ được điều kiện vật chất tốt nhất, nhận được sự giáo dục tốt nhất, so với những đứa trẻ khác ngay từ lúc chào đời đứa bé này đã vượt trội hơn rất nhiều." %3D "Nói như thế, con của tôi bị cướp đi, tôi còn phải đội ơn, cảm kích sao?" Ôn Ninh cảm thấy nói chuyện với người nhà họ Lục giống như ông nói gà bà nói vịt, cô nghe ra trong lời nói của mấy người này thật là nực cười. "Không phải là cảm kích, mà là... có những lúc gặp trở ngại, nếu như không thể phản kháng, vậy chỉ đành chấp nhận điều đó là được rồi, tâm tình cứ kích động mãi như thế, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô đâu." Bác sĩ cũng không muốn tiếp tục khuyên bảo Ôn Ninh, chỉ là lo lắng cô ấy sẽ đi vào ngõ cụt rồi làm ra những chuyện cả hai cùng thiệt. "Cô Ôn, có thể cô không biết, rất nhiều gia tộc lớn gặp phải loại chuyện con hoang này, nhưng không chỉ không nhận con nhận cháu mà còn dùng một vài thủ đoạn trực tiếp xử lý, vì vậy, cô nên cảm thấy may mắn, đây là con trai đầu lòng của cậu chủ, trong tương lai đứa bé có thể sẽ là người thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Lục, ít nhất có thể đủ ăn đủ mặc, có cuộc sống hơn người." "Sau đó trở thành người giống nhà họ Lục?" Ôn Ninh khinh thường: "Tự cao tự đại, luôn cho mình là tài giỏi, cao quý, nhưng lại là loại người đi dùng những thủ đoạn đê hèn nhất, anh hy vọng con tôi sẽ biến thành người như vậy sao?" Bác sĩ nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, dù sao, nhà họ Lục cũng là khách hàng của anh, anh chỉ cảm thấy cô Ôn Ninh này không được bình thường. Người bình thường, chả phải ai cũng đều ngưỡng mộ quyền thế ngút trời của nhà họ Lục hay sao? "Cô Ôn Ninh, về sau những lời như thế này không cần phải nhắc lại nữa, bé cưng trong bụng của cô vẫn còn phải nhờ nhà họ Lục nuôi lớn, lỡ như cô nói những lời đó khiến bà chủ trong lòng không vui, như vậy sẽ không tốt cho đứa bé, không phải sao?" Ôn Ninh không nói nữa, cụp mắt xuống, cô sẽ không để đứa bé dễ dàng lọt ra ngoài đâu. Bệnh viện. Bạch Linh Ngọc úp mặt nằm trên giường, khóc thút thít không ngừng, có vài cảnh sát đứng đầu giường đang lấy lời khai. "Bà nói, con gái của bà đã mất tích ba ngày rồi?" Bạch Linh Ngọc gật đầu, bây giờ bà vô cùng căm hận sự bất lực của bản thân, Ôn Ninh thì không thấy đâu, thế nhưng ngay cả việc bước xuống giường đi tìm người bà cũng làm không được, chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát. Mấy ngày nay, Bạch Linh Ngọc không có nghĩ nhiều, chỉ là, lần đầu tiên không thấy Ôn Ninh đến thăm bà vào buổi tối, hơn nữa điện thoại cũng không gọi được, lúc này bà mới cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy nhiên, bà không quen với cuộc sống ở đây, thậm chí không biết tìm ai giúp đỡ, hiện tại dưới sự giúp đỡ của người khác mới báo được cảnh sát. "Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra cô gái đã mất tích." "Anh cảnh sát, con gái của tôi còn đang mang thai, các anh nhất định phải nhanh chóng tìm thấy con bé!" Nhìn thấy bộ dạng người mẹ tàn tật đang nằm trên giường cầu xin như thế này, cảnh sát cũng cảm thấy thương xót, nhưng, đã mất tích ba ngày rồi, hơn nữa cũng không có người gọi điện đến đòi tiền chuộc, vậy thì, khả năng bắt cóc tống tiền rất thấp. Trường hợp xấu nhất, đó là đã bị kẻ bắt cóc sát hại, bây giờ có lẽ đã chết rồi. Sao Bạch Linh Ngọc có thể nghĩ đến loại chuyện này, bà thà rằng có người đưa ra giá tiền chuộc cao ngất ngưởng, chứ không muốn cứ bặt vô âm tín như thế này mãi, nói như vậy, mỗi phút mỗi giây trôi qua, cơ hội sống sót của Ôn Ninh sẽ càng thấp. Như vậy thì làm sao có thể khiến bà yên tâm mà dưỡng bệnh được chứ? Có thể là người nhà họ Lục muốn trả thù bà, nhưng lại tìm không thấy bà, nên chỉ có thể đến bắt cóc con gái của bà? Trong lòng Bạch Linh Ngọc toàn nghĩ đến chuyện bậy bạ, bà không biết số điện thoại của Lục Tấn Uyên, ngay cả việc liên hệ với anh mà bà cũng không làm được. Lâm Tư Thần bước vào, nhìn thấy bộ dạng suy sụp tinh thần của Bạch Linh Ngọc, chịu không nổi mà nhíu mày: "Bác như thế này, tiến độ hồi phục sẽ bị xáo trộn đấy." "Xảy ra chuyện như thế này, tôi làm gì còn tâm trạng mà dưỡng bệnh cơ chứ?" "Tôi biết Ôn Ninh đang ở đâu." Lâm Tư Thần thản nhiên nói, ban đầu anh đã nhận được sự ủy thác của ông cụ Lục, phải để Bạch Linh Ngọc dưỡng bệnh cho tốt, cho nên, dù thế nào đi nữa cũng không thể khiến bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển. Huống hồ, nếu như để tâm tình của Bạch Linh Ngọc quá xúc động lỡ xảy ra chuyện gì thì nhà họ Lục sẽ mất đi một quân cờ để uy hiếp Ôn Ninh, cho nên, anh cần phải bảo đảm tính mạng của bà có thể tiếp tục diễn ra như bình thường. "Cậu biết..." Bạch Linh Ngọc không dám tin vào những