Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng
Chương 244 : Phát điên
Trên máy bay Lục Tấn Uyên mơ mơ màng màng ngủ mơ.
Trong giấc mơ, anh nhìn thấy Ôn Ninh.
Cô ngồi ở trong một căn phòng rất sạch sẽ, đang bế một đứa nhỏ mới sinh ở trong lòng, mỉm cười với anh, nụ cười ấy thuần khiết giống như thiên thần.
Lục Tấn Uyên nhẹ nhàng bước tới, Ôn Ninh nói với anh, “Đứa trẻ là con của anh, là con của chúng ta."
Đúng lúc Lục Tấn Uyên muốn ôm lấy đứa bé sơ sinh trong lòng cô, cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến mất.
Thay vào đó là Ôn Ninh đang nằm trong phòng sinh đẻ, dưới cơ thể là một vũng máu đỏ tươi ướt thẫm, ánh mắt cô tràn đầy oán hận nhìn anh, "Lục Tấn Uyên, tôi hận anh, đều là vì anh mà tôi mới bị như vậy, tôi hận anh, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
Sự chênh lệch giữa hai cảnh tượng này quá lớn, ngay cả Lục Tấn Uyên, cũng không thể không cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ, đặc biệt là, giọng nói của người phụ nữ lại chân thận như vậy, chứa đầy sự hận thù đối với anh, đậm đặc tới mức không thể tan chảy.
Lục Tấn Uyên lập tức mở mắt ra, trên trán của anh, vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sao lại có thể mơ thấy một cơn ác mộng như vậy.
Lục Tấn Uyên hít thở mạnh, lúc này tiếp viên hàng không theo sự sắp xếp của anh bước tới, “Còn chưa tới một giờ đồng hồ nữa sẽ đến nơi, ngài Lục... Ngài ngủ không ngon sao?"
Lục Tấn Uyên xua xua tay bảo cô đi ra, anh sẽ không để lộ vẻ yếu đuối ở trước mặt bất cứ người ngoài nào.
Ôn Ninh, rốt cuộc sao vậy? Lục Tấn Uyên trước nay không phải là người mê tín, nhưng con người một khi gặp phải người và chuyện mà mình quan tâm, thì thể nào cũng sẽ trở nên mù quáng, ngay cả anh, cũng không phải ngoại lệ.
Có phải cô đã gặp phải rắc rối gì không? Lục Tấn Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, một bầu trời trong xanh tuyệt đẹp kia cũng không hề khiến tâm trạng anh thoải mái được chút nào, mà ngược lại, lòng càng nặng trĩu...
Ôn Ninh, em nhất định không được xảy ra chuyện, nếu không thì, anh sẽ phát điên mất..
...
Một tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh, Lục Tấn Uyên ngay lập tức mở điện thoại, lúc này anh mới nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ Ôn Ninh, gọi đến lúc anh đang ngồi trên máy bay, nên anh không nhận được.
Lục Tấn Uyên lập tức gọi điện lại, nhưng mà, không có người nghe điện.
Giọng nói điện tử trong ống nghe vang vọng lặp đi lặp lại, khiến cho trái tim Lục Tấn Uyên không ngừng trở nên nặng trĩu.
Anh có loại dự cảm, Ôn Ninh đã xảy ra chuyện..
Nghĩ tới đó, Lục Tấn Uyên mạnh mẽ kìm nén sự kích động muốn đập tan điện thoại, gọi điện thoại cho vệ sĩ ở bên kia.
Bởi vì không muốn bị Ôn Ninh phát hiện ra anh vẫn đang theo dõi cuộc sống của cô, cũng không muốn nhà họ Lục lại nắm giữ được điểm yếu gì nữa, Lục Tấn Uyên bảo An Minh về nước trước, rồi thuê những người khác đến trông nom Ôn Ninh.
"Ôn Ninh đâu rồi?"
"Cô chủ Ôn bị sao không?"
Bây giờ, ở nước ngoài đang là giữa đêm, chênh lệch múi giờ với trong nước, người bị hỏi cũng đang hoàn toàn ngơ ngác, sau khi bọn họ thấy Ôn Ninh về nhà liền quay về.
Những người mà Lục Tấn Uyên tìm, đều là những vệ sĩ có giá cao nhất, thậm chí có người còn từng là lính đánh thuê, bình thường căn bản đều phải hoàn thành những nhiệm vụ nguy hiểm, bảo vệ một người phụ nữ, loại nhiệm vụ này đối với họ mà nói thật đúng là dùng người tài vào việc nhỏ.
Lại thêm việc cuộc sống của Ôn Ninh rất bình dị, chỉ là một người phụ nữ đang mang thai không thể bình thường hơn được, mỗi ngày đều chỉ một tuyến đường hai địa điểm là bệnh viện và nơi ở, bọn họ thật sự cũng nghĩ không ra liệu sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, lần này, lại xuất hiện sai lầm cực lớn, quên mất không cho người canh giữ ở cửa nhà của cô.
“Ngài Lục, chúng tôi lập tức đi kiểm tra." Lục Tấn Uyên lập tức nổi giận, kiểm tra, anh rõ ràng đã yêu cầu bọn họ phái người canh chừng Ôn Ninh liên tục hai mươi bốn giờ, bảo vệ cô kĩ càng, kết quả đám người này lại qua loa như vậy?
“Nếu như cô ấy mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội các anh, một người cũng đừng hòng chạy trốn."
Sắc mặt Lục Tấn Uyên cực kì nặng nề, anh còn không thèm nghĩ gì, lập tức mua vé máy bay quay lại, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, anh làm gì còn tâm trí nào mà ở đây ung dung nhàn nhã, anh hận không thể trực tiếp bay về.
Nhưng mà, vừa định đi đặt vé máy bay, xe của nhà họ Lục liền tới.
Lần này, lại là ông cụ Lục và Mộ Yên Nhiên cùng đến đón anh.
"Tấn Uyên, cuối cùng cũng trở về rồi, chuyện ở nước ngoài, có thuận lợi không?”
"Ông nội, ông xem sắc mặt của Tấn Uyên không tốt lắm, nhất định là ngồi máy bay mệt rồi, đừng hỏi những chuyện này nữa được không?"
Mộ Yên Nhiên vừa nhìn đã nhận ra sự xanh xao trong đáy mắt Lục Tấn Uyên, mặc dù điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài anh tuấn của anh, nhưng rốt cuộc vẫn khiến cô ta đau lòng, vì thế, hờn dỗi mở lời.
Đương nhiên, chuyện này cũng là để thể hiện sự quan tâm của cô dành cho Lục Tấn Uyên.
Ông cụ Lục rõ ràng vô cùng thích thú với chiêu này của cô ta, thấy vậy, cười lớn vài tiếng, “Cháu nói đúng lắm, vẫn là cháu gái cẩn thận, ông cụ già như ông thật không chu đáo như vậy, lên đi, Tấn Uyên, chuyện công việc gì đấy cứ tạm gác lại, về nhà nghỉ ngơi đã, tiếp đãi chào mừng cháu.
"Ông nội, cháu."
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt của ông cụ, môi mấp máy, “Vừa rồi bộ phận bên nước ngoài đột nhiên thông báo bên đó xảy ra chuyện khấn cấp, cháu phải quay lại."
“Láo toét!”
Ông cụ Lục nghe thấy những lời này, lập tức quát mắng, “Cháu chỉ vừa mới trở về, thì đã muốn quay lại, cháu tưởng cơ thể mình là làm bằng sắt sao? Bây giờ về nhà cùng ông, cháu nhìn cháu xem, vẻ mặt tiều tuy đến mức nào, tập đoàn Lục Thị hôm nay không có cháu lại không thể hoạt động sao? Nhanh lên xe, nhà!" về
"Ông nội, chuyện cực kì gấp, cháu phải." Lục Tấn Uyên sao có thể yên tâm chuyện ở
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
39 chương
24 chương
161 chương
67 chương