Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng

Chương 239 : Một vở kịch

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Ôn Ninh trôi qua rất bình yên, thâm chí... Có một vài chuyện lại thuận lợi một cách không tin được. Trời mưa, sẽ có một người tốt bụng cho cô một cái ô, nếu cô không bắt được taxi, sẽ có một người tốt bụng cho cô đi nhờ một đoạn đường. Cuộc đời hơn hao mươi năm ảm đảm của cô dường như bỗng chốc trở nên tươi sáng hơn. Ôn Ninh nghĩ đến đây, trên mặt nở một nụ cười, có lẽ đây chính là mở đầu cuộc sống của cô, cuộc sống mới của cô bắt đầu ở đây. Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, có một chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc dừng lại. Ôn Ninh làm sao có thể không nhận ra đây là xe của Lục Tấn Uyên, vừa mới nhìn thấy chiếc xe này, cô sẽ nhớ tới sự nhục nhã và đau đớn mà người đàn ông này gây ra cho cô trước của khách sạn ngày hôm đó. Lục Tấn Uyên đến đây làm cái gì? An Minh dừng xe lại, chuẩn bị xuống xe mở cửa cho Lục Tấn Uyên: “Cô ấy nhìn thấy anh." Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn thấy Ôn Ninh đứng cách đó không xa, có nhiều lúc anh cảm thấy loại chuyện như vầy rất kỳ quái, chỉ cần tới gần cô thôi là anh sẽ không tự giác được mà chú ý đến cô, giống như là bản năng vậy. “Cô Ôn?” Lúc này An Minh mới chú ý đến Ôn Ninh, vừa nãy anh ta không chú ý đến tình huống ở đây: “Chúng ta vẫn rời đi sao?" Dù sao, lúc này Lục Tấn Uyên cũng đang âm thầm giúp đỡ Ôn Ninh, nếu bị phát hiện thì bao nhiêu cố gắng lúc trước đều trở thành vô ích. "Không cần." Lục Tấn Uyên lắc đầu, anh nhìn qua cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của Ôn Ninh, cô đã chú ý đến bọn họ, hơn nữa cũng đã nhận ra anh. Nếu bây giờ anh rời đi, e rằng cô sẽ nghi ngờ. "Tôi sẽ ra ngoài nói chuyện với cô ấy." Lục Tấn Uyên kéo cà vạt, nhịp tim có chút lộn xộn vì cuộc gặp gỡ đơn giản này. Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp thôi nhưng anh rất nhớ người phụ nữ kia, trong khoảng thời gian này anh vẫn âm thầm lén lút theo dõi hành tung của cô, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng hai người đối mặt với nhau, Lục Tấn Uyên lại không bình tĩnh như anh nghĩ, Lục Tấn Uyên xuống xe đi về phía bệnh viện, Ôn Ninh nhìn bóng dáng cao lớn càng lúc càng đến gần, nhịp tim bất giác tăng nhanh. Tại sao anh lại xuất hiện ở đây, không phải anh sắp đính hôn sao? Anh đến đây để làm gì? Ôn Ninh cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, duy trì vẻ mặt không cảm xúc, cô không muốn lộ ra vẻ mặt yếu ớt hoặc là lưu luyến trước mặt người đàn ông này, như vậy chỉ trở thành nguyên nhân để anh chế nhạo cô thôi. Lục Tấn Uyên chậm rãi đến gần, nhưng không có nói chuyện với Ôn Ninh, hai người giống như những người xa lạ, lạnh lùng bước qua nhau. Hai người không ai mở miệng nói với nhau câu nào, chỉ có bầu không khí quỷ quái xoay quanh hai người. Cuối cùng, Ôn Ninh không giữ được bình tĩnh nữa: “Ngài Lục tới đây có việc gì?" Nghe thấy giọng nói đầy xa cách của cô, vẻ mặt Lục Tấn Uyên không thay đổi chút nào, nghe có vẻ như cô đã rất bình tĩnh. Không ngờ rằng người phụ nữ này còn sống thoải mái dễ chịu hơn anh nghĩ. "Tôi đến bệnh viện chắc không cần giải thích với cô đâu nhỉ?" Lục Tấn Uyên siết chặt tay, lần này anh đến bệnh viện là để tìm nhân viên có liên quan để dặn dò những chuyện kia, sau đó anh phải trở về nước. Trong giọng nói của Lục Tấn Uyên không hề có một chút dao động, Ôn Ninh không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Tôi đương nhiên không quan tâm anh đến đây làm cái gì, nhưng tôi lo lắng anh làm chuyện gì không tốt với tôi và mẹ, cho nên vẫn phải phòng bị trước." Trong mắt Lục Tấn Uyên hiện lên một tia tức giận, Ôn Ninh nói như vậy là coi anh là loại người gì? Chẳng nhẽ trong mắt cô, anh chính là loại người lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo sao? “Yên tâm, tôi vẫn chưa nhàm chán đến mức đó, cô có bao giờ thấy người cao cao tự đại sẽ đi dẫm chết một con kiến bé nhỏ không?" Ôn Ninh muốn cười một tiếng, điều này rất phù hợp với tính cách của Lục Tấn Uyên, đối với anh mà nói, cô quả thật chỉ là một con kiến nhỏ bé có thể bị một chân dẫm chết. “Vậy thì tốt." Ôn Ninh nói xong thì quay người rời đi. Lục Tấn Uyên nhìn theo bóng lưng của cô, người phụ nữ này quay người bỏ đi không nhìn lại một cái, cô đâu có biết, bọn họ phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại nhau. "Ngài Lục.." Bác sĩ khó hiểu nhìn bộ dáng giương cung bạt kiếm của hai người, rõ ràng Lục Tấn Uyên rất quan tâm Ôn Ninh, thậm chí còn xử lý tốt tất cả mọi chuyện cho cô, nhưng tại sao lại cư xử lạnh lùng như vậy? "Nhưng gì không nên nói thì đừng có nói, còn nữa... Những chuyện tôi bảo anh làm, nhất định phải làm cho tốt, không được có một chút sai sót nào." Lục Tấn Uyên nói xong liền rời khỏi chỗ này. Sau khi đính hôn xong, e rằng nhà họ Lục sẽ giám sát anh nghiêm ngặt trong một khoảng thời gian, anh chỉ có thể cố gắng hết sức xắp xếp những người để bọn họ chú ý đến Ôn Ninh, tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sai lầm nào. Buổi tối, Ôn Ninh về tới nhà. Cô không biết ngay khi cô rời khỏi bệnh viện, có một chiếc taxi âm thầm đi theo cô, vì để cô không phát hiện, Lục Tấn Uyên thậm chí còn bắt taxi đi theo. Lục Tấn Uyên không biết vì sao mình phải làm như vậy, nhưng nghĩ đến việc phải một khoảng thời gian dài nữa mới có thể gặp lại cô, anh muốn dùng chút khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại để ngắm cô cho kỹ. Hơn nữa anh vẫn luôn hy vọng không có người đàn ông khác xuất hiện trong nhà của Ôn Ninh, may mà mấy ngày nay anh không gặp được ai khả nghi. Điều này làm cho Lục Tấn Uyên cảm thấy kỳ quái, hiện tại ngày sinh của Ôn Ninh càng lúc càng tới gần, chẳng lẽ bố của đứa bé không quan tâm đến đứa bé, đến bây giờ còn chưa xuất hiện lấy một lần.. Trong lòng Lục Tấn Uyên không khỏi cảm thấy có chút phức tạp, một mặt không muốn có người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh Ôn.