Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng

Chương 192 : tự mình nói lời tạm biệt

"Lục Tấn Uyên, anh phát điên rồi sao, mẹ của tôi, bà ấy..." Ôn Ninh nghĩ đến mẹ vẫn còn đang bệnh nằm trên giường, thế nhưng lại vì duyên nợ của cô, mà phải đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của biết bao nhiêu người, cô thật sự áy náy vô cùng. Có đứa con gái như cô, còn trẻ như vậy mà đã phải vào nhà giam, không làm tròn đạo hiếu, còn hết lần này đến lần khác làm liên lụy tới bà... Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy, sự tồn tại của bản thân hết sức dư thừa, dường như chưa từng mang đến cho ai chuyện gì tốt đẹp cả. "Ôn Ninh, tôi khuyên cô đừng gọi điện cho Hạ An Bình, hy vọng anh ta sẽ đến cứu cô, giá cổ phiếu của công ty anh ta hiện giờ đang giảm mạnh, tôi e rằng sẽ không có thời gian đến tìm cô đâu." Giọng nói lãnh đạm của Lục Tấn Uyên truyền đến, giống như một lời nguyền rủa, văng vẳng bên tai Ôn Ninh, khiến lòng cô trầm xuống. Cổ phiếu của công ty Hạ An Bình giảm mạnh? Ôn Ninh có chút không thể tin được, cô lập tức dùng điện thoại tra xem chút tin tức liên quan đến công ty của Hạ An Bình, đúng thật là như vậy, trên mạng đã tràn lan những tin tức xấu, cô cảm thấy như cả tòa nhà đang đổ sụp ngay trước mắt. Thảo nào anh ấy không nghe điện thoại, hóa ra lại gặp rắc rối, hơn nữa tất cả những chuyện này, nguyên nhân đều bởi vì cô mà ra? "Là anh làm sao?" Ôn Ninh nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, giọng điệu run rẩy, mang theo sự phẫn nộ không thể tưởng tượng nổi. Lục Tấn Uyên không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, "Tôi cho cô năm phút, tự mình đi ra, nếu không, tôi có thể khiến Hạ An Bình từ từ nếm trải cảm giác bi thảm hơn bây giờ." Đối với Hạ An Bình, Lục Tấn Uyên không cần thiết phải thủ hạ lưu tình mà bày tỏ lòng thương xót với anh ta, giải quyết anh ta, cũng xem như là trút giận giúp cho mẹ của mình. Ôn Ninh siết chặt tay, vì dùng lực quá mạnh nên các khớp ngón tay đều trắng bệch, cô cắn chặt môi, vô tình cắn đến bị thương mà cô cũng không phát hiện ra. Lục Tấn Uyên lại lợi dụng cố ý tiếp cận thân mật với cô, dùng người mà cô quan tâm để ép buộc, sao anh ta có thể có bỉ ổi đến như vậy? Nhưng nghĩ đến mẹ, nghĩ đến Hạ An Bình đều bị liên lụy bởi chỉ một nguyên nhân, đó chính là bản thân cô, áp lực tâm lý dường như đè nặng lên cả người Ôn Ninh. "Xin lỗi, xin lỗi... đều là lỗi của tôi..." Lục Tấn Uyên kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo trên tay, không hề lo lắng xem Ôn Ninh có đi ra hay không, "Còn một phút, cô cân nhắc cho kỹ đi." Vừa dứt lời, cạch một tiếng, cánh cửa bị mở tung từ bên trong, Ôn Ninh như chết lặng bước ra ngoài, "Tôi đi với anh, đừng làm tổn thương bọn họ nữa." Vì cô không có khả năng phản kháng, có lẽ tốt hơn hết là nên làm cơn tức giận của Lục Tấn Uyên dịu lại càng sớm càng tốt, như vậy, cũng có thể ít liên lụy đến người khác hơn. "Thế nào, đã nghĩ thông chưa?" Lục Tấn Uyên nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Ôn Ninh, nhưng trong lòng cũng không nhẹ nhõm như anh nghĩ. Nhìn thấy cô, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng, không muốn rời xa Hạ An Bình đến như vậy? Đang suy nghĩ, người đàn ông ấy đột nhiên nảy ra một ý, "Muốn tôi thả tự do cho Hạ An Bình, cứu anh ta, cũng được thôi, nhưng có điều, cô hãy gọi điện thoại cho hắn, chính miệng, nói huyện này cho anh ta nghe!" Lục Tấn Uyên gắn lên từng chữ một, anh muốn Hạ An Bình hiểu rõ, cho dù là trước đây hay bây giờ, thứ mà Lục Tấn Uyên anh muốn, đứa con riêng không thể mang ta ngoài ánh sáng như anh ta đừng hòng lấy được! Anh ta không có tư cách để so sánh với anh. Ôn Ninh liếc nhìn về phía Lục Tấn Uyên, nhìn ra được trong ánh mắt của người đàn ông này có điều gì đó không thể hiểu rõ. Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh phát hiện ra Lục Tấn Uyên hung ác đến như vậy, anh ta sẽ dập tắt toàn bộ những tia hy vọng của cô, khiến người khác phải rơi vào tuyệt vọng mới chịu dừng tay. "Lục Tấn Uyên, tôi sẽ trở về cùng với anh, tôi cũng sẽ không chạy trốn nữa, có thể đừng." Ôn Ninh hiểu rõ, với tính khí của Hạ An Bình, khi nghe cô gọi điện rồi nói những câu này thì nhất định sẽ bị kích động, lỡ như anh ấy vì chuyện này mà đến đây gây chuyện, cô sẽ hối hận cả đời. "Ôn Ninh, tôi không đang thương lượng cùng cô mà là đang thông báo cho cô biết, nếu như cô không đồng ý, tôi cũng có thể khiến anh ta bây giờ nếm trải cảm giác mất đi hết tất cả mọi thứ." Lục Tấn Uyên nhìn sắc mặt căm phẫn của cô, lửa giận trong lòng lại càng bùng cháy hơn, anh muốn phá bỏ đi toàn bộ mối liên hệ giữa hai người, anh muốn khiến cho Ôn Ninh cả đời này cũng không dám dây dưa với Hạ An Bình. Ôn Ninh nắm chặt điện thoại, trong đầu không ngừng hiện lên những tin tức vừa mới xem, bây Hạ An Bình đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, nếu như tập đoàn của nhà họ Lục lại rút khỏi cổ phần, sợ rằng sẽ không còn chống đỡ được bao lâu nữa, anh đã không sức để chống đỡ, để trụ lại tiếp. "Tôi đồng ý." Ôn Ninh cụp mắt xuống, Lục Tấn Uyên lấy điện thoại ra gọi cho Hạ An Bình. Jennifer thấy Lục Tấn Uyên gọi đến thì lập tức đưa tới cho Hạ An Bình đang vô cùng căng thẳng trong phòng họp, vừa nãy nhìn thấy điện thoại của Ôn Ninh, cô nghĩ rằng người phụ nữ này gọi đến để cầu cứu, lúc này Hạ An Bình đang bận đến sức đầu mẻ trán, làm gì còn tinh thần và thể thực để đi giúp đỡ người con gái khác, thế nên cô trực tiếp ấn nút, chuyển sang chế độ yên lặng. Nhưng, đây là điện thoại của Lục Tấn Uyên gọi đến, có phải sự tình bên đó đã được giải quyết hay không? Jennifer liền đưa điền thoại cho Hạ An Bình, Hạ An Bình xoa xoa ấn ấn huyệt thái dương đang đau nhức của anh, nhìn thấy Lục Tấn Uyên, liền bắt máy. "Sao vậy, ngài Lục tìm tôi có việc gì sao?" "Là em." Ôn Ninh lên tiếng, khiến cho tinh thần mạnh mẽ của anh vừa mới dựng lên liền sụp đổ hoàn toàn. Đây chính xác là số điện thoại của Lục Tấn Uyên, vì sao lại là Ôn Ninh nghe máy? Cô ấy đã bị phát hiện rồi sao? Làm sao có thể nhanh như vậy chứ? Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ An Bình, anh lập tức đứng dậy, "Ôn Ninh, em đang ở đâu, đừng lo, bây giờ anh sẽ đến cứu em!" Nghe Hạ An Bình nói những câu này, đầu mũi Ôn Ninh trở nên chua xót, bởi vì cô mà anh đã phải chịu biết bao nhiêu phiền toái vô nghĩa, thế mà anh vẫn giúp đỡ cô, không một chút do dự, cô sẽ ghi nhớ mãi mối ân tình này. Cho nên, cô không thể vì bản thân mình mà liên lụy đến anh ấy nữa. "An Bình, xin lỗi, là em đã làm liên lụy đến anh, anh đừng tìm em nữa, em không sao đâu..." Ôn Ninh nói rõ ràng từng câu từng chữ, Lục Tấn Uyên nhìn về phía tấm lưng nhỏ bé của cô, khiến cô đứng ngồi không yên, vì thế, cô cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể nói ra hết tất cả sự việc. "Không cần lo lắng cho em, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh lo việc ở công ty cho tốt đi." "Ôn Ninh, em đang ở đâu? Em đừng nghe những gì anh ta nói, anh không sao cả, em mau nói địa chỉ, anh lập tức đến ngay!" Lục Tấn Uyên nhìn đôi mắt ngấn nước của Ôn Ninh, trong lòng càng thêm khó chịu, anh cảm thấy anh giống như đang đóng vai phản diện trong mấy bộ phim truyền hình tình cảm nhàm chán, đang cố tình chia rẽ một đôi tình nhân. Loại cảm giác này thật kinh khủng. "Ôn Ninh, cô nên nói cho xong đi." Lục Tấn Uyên dùng giọng điệu thờ ơ thúc giục cô, Ôn Ninh lúc này mới cắn chặt môi dưới, "An Bình, anh hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, tạm biệt." Nói xong, lập tức cúp máy. Hạ An Bình hét lên trong vô vọng khi điện thoại đã ngắt kết nối, nhưng, chắc chắn Ôn Ninh vẫn không thể nghe thấy được. Anh giống như người mất hồn, thả mình tựa xuống ghế, ánh mắt lúc này trở nên u tối. Lại một lần nữa, anh lại một lần nữa chứng kiến Ôn Ninh đang ở bên cạnh mình bị Lục Tấn Uyên mang đi, anh chưa một lần bảo vệ tốt cho cô ấy! "Khốn nạn!" Hạ An Bình bị chọc cho tức điên, là Lục Tấn Uyên cố ý làm ra chuyện này, anh ta cố ý bảo Ôn Ninh gọi sang cho anh, làm tan nát trái tim anh, đồng thời dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng Ôn Ninh. Con người này sao có thể ngạo mạn đến như vậy, độc ác đến như vậy?