Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng

Chương 14 : Nhớ tôi không

"Ba ngày không gặp, nhớ tôi không, hửm?" Người đàn ông khẽ ngửi hương thơm trên người Ôn Ninh, lời khen từ trong lòng thốt ra: "Em thật thơm quá!” Nói xong tay liền không an phận mà mò đến, Ôn Ninh vội vàng giãy dụa, lại bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông vòng qua, căn bản không thể cử động. "Anh buông tôi ra!" “Hôm nay tôi đã trút giận cho em, em còn tuyệt tình như vậy, thật khiến người ta đau lòng." Ôn Ninh hơi sững sốt: “Giúp tôi trút giận cái gì?" Người đàn ông lấy ra một tờ chi phiếu, con số phía trên đúng là năm trăm vạn, đây giống y như số lượng tài xế đã quẹt đi trong thẻ của Dư Phi Minh. "Cho em, coi như quà ra mắt của chúng ta." Ôn Ninh không dám tin mà nhận lấy chi phiếu, "Người tài xế đã đụng xe của Dư Phi Minh hôm nay, là do anh sai khiến? Anh rốt cục là ai, sao có thể sai khiến người của Lục gia?” "Tài xế kia không phải người của Lục gia, mà là người của tôi, thấy người phụ nữ của tôi bị ức hiếp, tôi làm sao có thể ngồi nhìn không quan tâm chứ? Để bọn họ bồi thường lại chút tổn thất tinh thần cho em, có điều cũng chỉ là mới bắt đầu thôi, nếu như em đồng ý, tôi cho bọn họ táng gia bại sản cũng không thành vấn đề.” Hơi thở người đàn ông này tỏa ra khiến cả người cô run rẩy: “Thế nào, có phải rất cảm động, rất muốn lập tức hiển thân cho tôi phải không?” Ôn Ninh rùng mình một cái, bây giờ, trừ Lục gia, Ôn gia, lại còn xuất hiện thêm một người đàn ông xa lạ. Ôn gia là tuyệt đối không thể trông cậy vào, Lục gia cũng là sự tồn tại bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Ôn gia không thể ngóc đầu lên nổi, chỉ có người đàn ông này cho Ôn Ninh sự trợ giúp thực tế nhất, cô nên tin tưởng anh ta không? "Tôi, anh để tôi suy nghĩ một chút, bây giờ trong đầu ta rất loạn, cho tôi thêm mấy ngày được không?" Hiện giờ Ôn Ninh thật sự tin người đàn ông này có thể trợ giúp cô, nhưng ai biết anh ta có giống người của Lục gia, có thể đưa cô lên thiên đường, cũng có thể đạp cô xuống địa ngục không? "Ôn Ninh, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!” "Đừng! Van cầu anh đừng như vậy! Gương mặt say ngủ đẹp đẽ của Lục Tấn Uyên gần trong gang tấc, Ôn Ninh cố gắng ngẩng đầu lên trong chật vật, nhìn Lục Tấn Uyên, trong lòng cô đột nhiên tràn ngập cảm giác nhục nhã cùng tội lỗi. "Một tháng, cho tôi thêm một tháng, nhất định tôi sẽ cho anh câu trả lời, đến lúc đó nếu như câu trả lời của tôi không làm anh hài lòng, tôi mặc cho anh xử trí!" Ôn Ninh cảm nhận được rét lạnh khi làn da tiếp xúc với không khí, toàn bộ con người đều phơi bày trước mặt người đàn ông này, cảm giác nhục nhã cực đại này bao lấy cô, cô chôn mặt thật sâu trong chăn: “Cầu xin anh...” Không khí cứ thế ngưng trệ một lúc, thật lâu, cảm giác bị áp bách biến mất, người đàn ông kia cuối cùng cũng buông tha cô. "Một tháng sau cùng, Ôn Ninh, đừng tiếp tục khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi” Rất lâu sau đó, Ôn Ninh mới từ trong chăn ngẩng đầu lên, tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, người đàn ông ngồi trên sân thượng hút thuốc, khói thuốc nhàn nhạt phiêu tán dưới ánh trăng, bóng ảnh của người đàn ông cũng được ánh trăng phủ lên một tầng ưu buồn nhàn nhạt, một hình dáng đen nhánh, giống như đang cất giấu một bí mật sâu không thấy đáy trên người, khiến người khác không đoán ra. "Một tháng, Ôn Ninh, chỉ có một tháng.” Ôn Ninh nhìn người đàn ông nhảy xuống sân thượng, biến mất không thấy mới chậm rãi bò dậy, lê cơ thể trần trụi chui vào chăn, ôm cánh tay Lục Tấn Uyên, vùi mặt vào khuỷu tay của anh, yếu đuối không nơi nương tựa: "Lục Tấn Uyên, anh nói xem tôi nên làm gì đây...” Giờ phút này, Ôn Ninh cũng chỉ có thể xem người chồng vô tri vô giác này làm đối tượng bày tỏ tất cả. Sau khi Ôn Ninh ngủ, cánh tay Lục Tấn Uyên thoáng cử động, dù cử động này nhẹ đến mức khó mà nhận ra, cánh tay đó ôm chặt cô thêm một chút...