Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Dạ Đình Sâm hỏi bác sĩ: - Làm thế nào thì dễ mang thai hơn? - … Khuôn mặt của vị bác sĩ lớn tuổi kia hơi đỏ lên, Nhạc Yên Nhi thì càng không cần phải nói, sắc đỏ trên mặt cô đã lan xuống tận cổ rồi. Bác sĩ ho khan một tiếng: - Vấn… vấn đề này hơi phức tạp, cậu qua đây tôi nói cho nghe! Trạng thái sức khỏe của hai người đều khá tốt, ở độ tuổi này dễ mang thai nhất. Tư thế, ngày tháng gì đó đều phải chú ý cả, với tư cách một người từng trải, tôi nói cho cậu biết, hai đứa con nhà tôi đều nhờ thế mà có đấy, đầu tiên… Nhạc Yên Nhi vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe, cô chỉ hận dưới đất không có kẽ hở để mà chui vào. Dạ Đình Sâm thẳng thắn quá rồi, sao lại hỏi bác sĩ cái này, không về nhà tự tra được à! Vị bác sĩ lớn tuổi kia truyền thụ xong kinh nghiệm của bản thân mình cho Dạ Đình Sâm rồi còn vỗ vai hắn, chân thành bảo: - Hai người cố gắng lên, hy vọng lần sau gặp lại hai người đã là cha mẹ rồi! - Nhất định rồi. Dạ Đình Sâm trả lời một cách chắc chắn. Nhạc Yên Nhi đứng bên cạnh xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Hai người ra khỏi bệnh viện, trên đường đi mặt cô vẫn đỏ bừng. Lúc về đến nhà, không ngờ cả hai lại bắt gặp Lâm Đông Lục ở cửa, từ sau lần tạm biệt trước, đã lâu rồi cô không gặp lại anh ta. - Lâm Đông Lục? Sao anh ta lại tới đây? Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi, cô bảo Dạ Đình Sâm dừng xe để mình xuống. Hắn đỗ xe lại, Nhạc Yên Nhi tháo dây an toàn ra, cô đang chuẩn bị đẩy cửa xe đi xuống thì Dạ Đình Sâm đột nhiên nắm lấy tay cô. Bàn tay của hắn… Đang run rẩy. - Dạ Đình Sâm? Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nhìn chăm chú vào cô, trong đôi mắt ấy chứa đựng những cảm xúc mà cô không hiểu, hình như… hắn đang sợ hãi điều gì đó sao? - Anh sao thế? - Không sao, em nhớ về sớm nhé, anh… anh lái xe vào gara trước, rồi sẽ ở phòng khách đợi em. Hắn từ từ buông tay Nhạc Yên Nhi ra, những ngón tay của hắn vẫn còn run rẩy. Thực ra… Dạ Đình Sâm muốn lên tiếng giữ cô lại, nhưng hắn không nhẫn tâm cướp đoạt quyền lựa chọn của cô. Hắn trơ mắt nhìn Nhạc Yên Nhi xuống xe, bóng lưng mảnh khảnh của cô in sâu nơi đáy mắt hắn. Dạ Đình Sâm rất muốn vọt xuống ôm chặt lấy cô, ngăn cản Lâm Đông Lục nói năng lung tung, nhưng cuối cùng hắn vẫn ở lại trên xe và im lặng. Lâm Đông Lục thấy Nhạc Yên Nhi đi xuống thì rất kinh ngạc, anh còn tưởng Dạ Đình Sâm sẽ ngăn cản cô nhưng không ngờ hắn lại để cô xuống gặp mình dễ thế này, thậm chí còn chủ động tránh đi, cho hai người họ một không gian riêng. Nhìn thấy Nhạc Yên Nhi đi về phía mình, trái tim anh không kìm được mà đập thình thịch. Dường như, chỉ khi gặp cô anh mới thấy mình vẫn đang sống. - Yên Nhi. Anh áp chế những rung động trong lòng, chỉ đứng yên trước mặt cô chứ không có bất cứ hành động quá đáng nào. Vì anh nhìn ra, bây giờ Nhạc Yên Nhi rất hạnh phúc, cô hạnh phúc đến nỗi dù anh có cố chen vào cũng không thay đổi được điều gì. Dù trong lòng cay đắng đến đâu, nhưng được nhìn thấy nụ cười của cô, anh vẫn có cảm giác thật mãn nguyện. - Sao anh lại đến đây, anh đến tìm Dạ Đình Sâm bàn chuyện công việc à? Anh ấy đi đỗ xe trước rồi, anh vào nhà ngồi đã nhé. Cô đang chuẩn bị đi qua cánh cửa sắt khắc hoa thì Lâm Đông Lục đột nhiên lại bảo: - Anh đến tìm em. - Tìm em ư? Cô xoay người lại, chỉ vào mũi mình với vẻ đầy kinh ngạc. Lâm Đông Lục gật đầu một cái thật mạnh. - Nếu như anh nói mục đích ban đầu Dạ Đình Sâm ở bên em không hề đơn thuần thì em có rời xa anh ta không? Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời này thì trái tim run lên, cô không hiểu tại sao tự nhiên Lâm Đông Lục lại nói tới chuyện này? Câu nói tiếp theo của anh ta giống như một quả bom nổ tung trong đầu cô. - Yên Nhi, anh nhớ ra em rồi, anh đã nhớ ra cảm giác trong năm năm đó, tuy rằng vẫn không nhớ được chính xác từng chuyện năm đó nhưng anh biết năm năm ấy thực sự tồn tại. Anh yêu em, mà em… cũng từng yêu anh. Lúc Lâm Đông Lục nói ra những lời này, anh không kìm được cười khổ, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Nhạc Yên Nhi, trái tim anh run lên. Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà nói ra mọi chuyện. Nhạc Yên Nhi cũng chỉ kinh ngạc trong giây lát, sau đó cô chỉ cười bảo: - Lâm Đông Lục… thực ra em hy vọng anh không nhớ lại mọi chuyện, như thế không công bằng với cả em cả anh và Bạch Nhược Mai. - Không công bằng ư? Sao lại không công bằng, nó phải công bằng nhất với em chứ! Lâm Đông Lục nghe thấy câu trả lời của cô thì ngẩn ra, anh kích động nói. Mà cô, cô vẫn thản nhiên cười, vén những sợi tóc ra sau tai, đôi mắt sáng trong dưới ánh nắng mặt trời của cô nhìn anh chăm chú, cô nói: - Trước đây em nghĩ đủ mọi cách để anh tin em, để anh nhớ lại, nhưng anh không tin cũng không hề nhớ ra điều gì, anh và Bạch Nhược Mai ở bên nhau rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Mà bây giờ, em cũng đã tìm thấy hạnh phúc của mình, như thế không tốt sao? Hiện tại, anh nói ra điều này không thay đổi được gì cả, nó không công bằng với tất cả chúng ta. - Vì thế… dù anh có nhớ lại hết mọi chuyện, em vẫn sẽ yêu Dạ Đình Sâm đúng không? Cho dù, trong lòng đã biết rõ câu trả lời, nhưng lúc thốt ra câu hỏi này, lòng anh vẫn đau như bị xé rách. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh. Cuối cùng anh nhếch môi cười khổ, nói: - Vậy nếu như anh nói với em, kẻ đầu sỏ khiến em và anh không thể ở bên nhau là Dạ Đình Sâm, em có tin không? - Chuyện… chuyện này làm sao có liên quan đến anh ấy được chứ? Cô kinh ngạc, không hiểu ra sao. Lâm Đông Lục nghe thế thì nụ cười trên môi càng cay đắng hơn vài phần. - Đúng thế, anh cũng không ngờ mọi chuyện lại liên quan đến anh ta. Anh và em ở bên nhau năm năm, em chắc hắn biết ở Bất động sản Quảng Thịnh anh có địa vị như thế nào. Em biết rõ mọi thứ của anh, vinh quang và tủi hổ của anh. Thực ra dù anh không kết hôn với Bạch Nhược Mai thì cũng không thể kết hôn với em. Vì địa vị của anh thấp kém, anh không thể làm chủ hôn nhân của mình. Anh yêu em nhưng lại không thể cưới em. Những lời nói này làm Nhạc Yên Nhi thấy chua xót. Dù gì họ cũng ở bên nhau năm năm, cô bỏ ra tình cảm của mình, nhưng… lại không thể có một kết quả hoàn mỹ. Lúc đầu, họ đều là người quan trọng nhất của nhau, mà hiện tại… một người quên đi người kia, một người… chọn lựa người khác. Mắt cô nhòa lệ, đau lòng cho Lâm Đông Lục, cũng đau lòng cho bản thân mình. Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, ngăn tình cảm của mình sụp đổ, cô nhẹ giọng nói: - Đừng nói nữa, bây giờ nhắc tới những chuyện này có còn ý nghĩa gì không? - Đương nhiên là có, vì nếu không phải cha anh giúp phó chủ tịch, cuối cùng còn chết tha hương thì Bất động sản Quảng Thịnh cũng không bị mẹ kế của anh chiếm lấy. Nếu vậy thì… anh có thể kết hôn với em. Cảm xúc của Lâm Đông Lục hơi bất ổn, bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bờ vai của cô, đau đớn hét lên. - Anh… anh nói thế là sao? Cô thấy lòng mình bối rối, nghĩ tới nguyên nhân kết quả của mọi chuyện, cô không dám tin. Lâm Đông Lục nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô thì lòng vô cùng đau xót. Anh đã nói rõ mọi chuyện như thế rồi, nhưng vì cô yêu Dạ Đình Sâm nên cô không muốn suy nghĩ cũn