Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 440
Sau lưng cô đột nhiên có một giọng nói tức tối vang lên, dọa cô rụt cổ lại, phản ứng đầu tiên của cô là lập tức bỏ chạy.
Dạ Đình Sâm thấy cô nhóc này còn chưa thấy mình mà đã bỏ chạy thì trong lòng như có ngọn lửa giận thiêu đốt, nhanh chóng đuổi theo cô.
- Chủ tịch!
Trần Lạc đi phía sau thấy cảnh này thì sợ hết hồn, trên mặt Dạ Đình Sâm toàn mồ hôi lạnh mà giờ hắn còn đuổi theo người ta, cơ thể hắn liệu có chịu nổi không chứ?
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt chạy bừa, cuối cùng khi nhìn thấy nhà vệ sinh liền xông vào trong không chút do dự, cô trốn vào trong một buồng vệ sinh nhỏ, không ngừng cầu nguyện Dạ Đình Sâm không nhìn thấy.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng con gái gào thét, tiếng giày cao gót lộn xộn, cuối cùng một đôi giày da xuất hiện trước mặt cô.
Là Dạ Đình Sâm!
Trái tim của cô không ngừng đập thình thịch.
- Em ra đây!
Dạ Đình Sâm quát lạnh một tiếng, trong giọng nói của ẩn chứa sự tức giận.
Rất hiếm khi hắn nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm túc như thế, xem ra lần này hắn tức lắm rồi.
Cô tủi thân cắn chặt răng, trong lòng vô cùng buồn bã.
Sở dĩ cô nhân lúc hắn hôn mê mà bỏ đi là để tránh những lúng túng không cần thiết, chia tay vui vẻ không phải tốt hơn sao?
Cô im lặng không lên tiếng, sợ nếu lúc này mình mà mở miệng ra thì sẽ òa khóc mất, cô không kiên cường như mình vẫn tưởng, điều duy nhất mà cô có thể làm là không để cho Dạ Đình Sâm nhìn thấy nước mắt của mình, không để hắn phải khó xử khi lựa chọn giữa hai người.
Dạ Đình Sâm nhìn cánh cửa buồng vệ sinh trước mặt với ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, giờ hắn chỉ hận không thể phá bỏ cánh cửa này rồi kéo cô nhóc bên trong ra, nhưng hắn sợ nếu làm thế thì sẽ dọa cô sợ hãi.
Hắn siết chặt nắm đấm, cho tới tận bây giờ, hắn vẫn thấy hoảng sợ, biết cô muốn bỏ đi, hắn rơi vào nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Hắn không dám tưởng tượng những ngày tháng không có Nhạc Yên Nhi sẽ thế nào!
Hít thở sâu, áp chế cơn giận dữ của mình, hắn trầm giọng nói:
- Em ra đây cho anh!
Nhạc Yên Nhi rũ mắt xuống đầy bất đắc dĩ, cô biết hôm nay không giải thích rõ ràng là không được, cô chỉ đành thở dài một tiếng, nhẹ nhàng bảo:
- Anh về đi, anh vẫn còn đang bị bệnh đấy, em không muốn bị anh từ chối trực tiếp, anh để em rời đi một mình không được sao? Nếu anh không đi thì em không mở cửa đâu!
Từ chối trực tiếp ư?
Chết tiệt! Trong đầu cô ấy này chứa toàn thứ gì thế!
Dạ Đình Sâm cắn chặt răng, cố chịu sự giày vò của cơn sốt, hắn cảm thấy hai chân mình giờ không còn sức lực nữa.
Bác sĩ tiêm cho hắn thuốc an thần, bây giờ thuốc bắt đầu ngấm khiến hắn chóng mặt rất khó chịu. Nếu như không có ý chí ngoan cường thì đã ngã xuống từ lâu rồi.
Vì để dụ cô ra, Dạ Đình Sâm chỉ đành nói:
- Nếu như đã không muốn bị anh từ chối trực tiếp thì em từ chối anh đi! Cứ đi như thế thì có gì hay ho đâu?
- …
Nhạc Yên Nhi im lặng.
Trực tiếp từ chối hắn ư?
Hắn muốn để cô được ra đi thoải mái hơn một chút đúng không? Không thể không thừa nhận, lúc này Dạ Đình Sâm vẫn khiến cho cô cảm động, cho dù cô biết sau này hắn sẽ không còn đối xử tốt với cô như thế nữa.
Cô sắp đi rồi, lẽ nào cô không muốn được nhìn thấy hắn sao? Hắn vẫn còn đang bị bệnh, bây giờ chắc chắn sắc mặt của hắn rất tệ, cô có nên ra ngoài tham lam ôm hắn thêm một lần không, cứ đi thế này có phải sẽ không cam lòng không?
Không cam…
Là điều chắc chắn!
Nhạc Yên Nhi cắn môi, trong một lúc cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, cuối cùng cô quyết định mở cửa ra để nói lời từ biệt tử tế với Dạ Đình Sâm.
Hắn đã đuổi tới tận đây rồi, nếu như không nói rõ ràng thì chắc chắn hắn sẽ không rời đi.
Cô hít thở sâu mấy hơi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, do dự một lát rồi mới mở cửa ra.
Ở ngoài cửa, bóng hình cao to của người đàn ông đó đập vào trong mắt cô, toàn thân hắn đều là mồ hôi, áo sơ mi trắng đã ướt hết cả, dáng vẻ này đáng lẽ phải vô cùng lôi thôi, nhưng từ hắn lại vẫn toát ra vẻ phóng khoáng khó nói thành lời.
Cô chỉ nhìn gương mặt của hắn chứ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, cô đành rũ mắt xuống nhìn chân của mình, dùng giọng nói bình thản nhất có thể để chào hỏi hắn:
- Anh đã đến rồi à, thực ra không cần khách khí đến tiễn em thế đâu, tự em cũng có thể về được.
Cô vừa mới dứt lời thì người đàn ông trước mặt đã dựa sát vào, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, giây tiếp theo cô liền rời vào cái ôm ấm áp của người đó.
Bàn tay to lớn của hắn lưu luyến luồn qua mái tóc của cô, giữ chặt lấy gáy cô, chỉ hận không thể hòa vào làm một với cô.
- Dạ…Dạ Đình Sâm?
Nhạc Yên Nhi ngây ra, hắn thể hiện tình yêu của mình một cách rõ ràng, không hề che giấu, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị sự dịu dàng của hắn vây lấy, đến cả cơ hội nghỉ lấy hơi cũng không có.
Cô nhất thời quên đi mọi ngôn ngữ, trong lòng có thanh âm đang điên cuồng kêu gào.
Đừng rời xa vòng tay này, đừng bao giờ!
Cô muốn vĩnh viễn đắm chìm trong cái ôm này biết bao.
Nhưng…
Nghĩ đến Đỗ Hồng Tuyết, trái tim cô lại run lên.
- Dạ Đình Sâm, cảm ơn vì anh đã yêu em, nhưng em biết… cô ấy quan trọng với anh hơn, có thể có được tình yêu của anh em đã rất mãn nguyện rồi, đừng như vậy nữa, nếu không… chúng ta đều sẽ phải đau khổ…
Cô nói với giọng đầy cay đắng, cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Nhưng không ngờ lại đổi lấy tiếng quát mắng của Dạ Đình Sâm:
- Em im đi, không cần nói hay làm gì hết, ngoan ngoãn để anh ôm một lát!
Nhạc Yên Nhi: …
Nhất thời cô không hiểu ý của hắn, bàn tay nhỏ bé buông xuống bên eo, cô rất muốn ôm lấy hắn nhưng cuối cùng lại không có can đảm làm thế.
Không biết cái ôm này kéo dài bao lâu, Nhạc Yên Nhi thực sự lo cho cơ thể còn đang sốt của hắn, cô lưu luyến nói:
- Dạ Đình Sâm, đến đây thôi.
- Tại sao chỉ đến đây thôi, hợp đồng mà chúng ta ký có thời hạn cả đời, vậy mà bây giờ em dám đi ư?
Dạ Đình Sâm buông cô ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, trong giọng nói ẩn chứa cả sự tức giận lẫn lạnh lùng.
Nhạc Yên Nhi vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn cầm tờ hợp đồng của cô trong tay, bên trên lại còn có cả chữ ký, hình như hắn đã dùng máu để ký, giờ máu đã khô lại thành màu nâu rồi.
- Đây…
Cô mở to mắt, kinh ngạc không thốt ra được lời nào.
- Là do anh quá ngốc, không thấy món quà của em sớm, rồi còn chưa kịp ký tên thì đã biết em ở chỗ Dạ Vị Ương. Bây giờ anh nói cho em biết, Nhạc Yên Nhi, em là của anh, không ai có thể tách em ra khỏi anh, đến cả bản thân em cũng không thể! Là ai cho em lá gan rời bỏ anh thế hả? Hơn nữa em còn bỏ đi lúc anh đang hôn mê, muốn anh tức chết có phải không?
Hắn nói với vẻ bừng bừng căm tức, ngoài sự tức giận ra còn có cả sợ hãi.
Trên thế giới này, người có thể khiến cho Dạ Đình Sâm sợ hãi chắc hẳn chỉ có mình Nhạc Yên Nhi thôi.
Hắn sợ cô khóc, sợ cô tức giận, sợ cô gặp chuyện không may, sợ cô bỏ hắn mà đi…
Nhạc Yên Nhi nghe thấy những lời này thì ngẩn ra, ngỡ ngàng nhìn hắn, cô nghi hoặc hỏi:
- Còn… còn Đỗ Hồng Tuyết thì sao? Cô ấy không phải…
- Phải thì sao, em tận tai nghe thấy anh chọn cô ta à? Tại sao em không hỏi anh? Em có dũng khí rời bỏ anh thì sao không có dũng khí hỏi một câu chứ hả?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
69 chương
21 chương
64 chương
122 chương