Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi
Chương 426
Nhạc Yên Nhi không bất ngờ với câu trả lời này, cô chỉ bình tĩnh nói:
- Tôi nghĩ ông hẳn sẽ hy vọng phó chủ tịch và Dạ Đình Sâm hòa hợp.
- Sao cô lại nghĩ vậy?
Beyer nghe thế thì cười càng tươi, tò mò hỏi.
- Mấy năm vừa qua, phó chủ tịch gặp rất nhiều nan đề trong việc kinh doanh, tất cả đều được ông giải quyết. Ông luôn tự mình xử lý những việc liên quan đến phó chủ tịch, lại còn xử lý một cách hoàn hảo, thế nhưng lại chưa bao giờ tham dự vào sinh hoạt của bà vì không muốn bà bị người khác nói xấu. Vậy nên ông Beyer thực sự tốt với phó chủ tịch.
Beyer nghe vậy thì giật mình, không ngờ cô nhóc này có thể hiểu được tới vậy, ông cười khẽ, thở dài:
- Cô Nhạc, cô rất thông minh, nếu cô đã nói vậy thì tôi chỉ có thể giúp cô thôi.
Nhạc Yên Nhi thấy Beyer đồng ý thì vui vẻ gật đầu, cô hỏi dò:
- Vậy... Vậy có thể hỏi thăm ông xem mười lăm năm trước giữa hai người họ đã có chuyện gì không? Nghiêm lão nói ông có biết.
Lời vừa dứt, không khí như đóng băng.
Đôi mắt đen của Beyer lộ vẻ phức tạp, cuối cùng, ông mím môi rồi nói:
- Chuyện đó thật ra cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết nhưng do e sợ phó chủ tịch nên không ai dám nói thôi. Nghiêm lão đúng là một tên cáo già, không muốn mình gặp rắc rối nên mới mượn lời tôi để nói đây mà.
- Năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Nhạc Yên Nhi thấy Beyer không quá nghiêm túc, có vẻ như đã định tiết lộ, tim cô đập thình thịch, rụt rè nhìn sang.
- Thật ra trước khi về làm dâu nhà họ Dạ, phó chủ tịch đã từng có hôn ước, đối tượng chính là một trong ba người đứng đầu ngành bất động sản của thành phố A - Lâm Viễn Đường. Mười lăm năm trước, cha của Dạ Đình Sâm qua đời do tai nạn xe cộ, phó chủ tịch chỉ đành một mình đứng ra gánh vác tập đoàn, Lâm Viễn Đường cũng bí mật hỗ trợ rất nhiều, vậy nên có nhiều lời đàm tiếu rằng bà ấy và Lâm Viễn Đường có quan hệ bất chính với nhau. Có lẽ khi ấy Dạ Đình Sâm vừa mất cha, lại nghe được nhiều lời đồn đại nhảm nên mới không chịu được.
- Vậy sao?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì rất kinh ngạc.
Cô tin rằng Dạ Đình Sâm là một người thông minh, cho dù khi trước còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, có lẽ hắn thực sự hiểu lầm, thế nhưng thời gian trôi qua lâu vậy rồi, nếu chỉ là lời đồn, hẳn là hắn cũng đoán ra, liệu còn có thể bất hòa với phó chủ tịch như vậy sao?
Beyer cười:
- Chân tướng là thế, những thứ khác tôi cũng không biết nhiều, xem ra đáp án của tôi khiến cô thất vọng rồi.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Xin lỗi, do tôi vội vàng quá.
- Cô cũng là vì người mình yêu, tôi hiểu được. Tôi sẽ chuyển lời của cô tới phó chủ tịch, hẳn là bà ấy sẽ không từ chối, cứ chờ tin tốt từ tôi nhé. Với lại bà ấy sắp có buổi họp rồi, tôi phải chuẩn bị tài liệu nên đi trước, sẽ không tiễn cô nhé.
Beyer đứng lên, nhã nhặn nói, ngay cả độ cong khóe miệng cũng cực kỳ lôi cuốn.
Nhạc Yên Nhi vội cảm ơn rồi quay người vẫy taxi, Beyer đứng ở cửa quán cafe nhìn chiếc xe đi xa.
Sau đó, ông quay vào, đi thang máy lên tầng.
Khi Beyer mở cửa vào phòng họp thì những người khác đều đã đi cả, chỉ còn một mình phu nhân Minh Tú đứng trước cửa sổ, yên lặng ngắm dòng người nhộn nhịp bên dưới.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bà lên tiếng:
- Con bé đã đi rồi à?
- Ừ, cô bé mời bà tới tham gia tiệc sinh nhật của Dạ Đình Sâm, rất dụng tâm. Thiệp mời là do cô bé tự viết đây, chữ đẹp lắm.
- Nếu là con bé mời thì đi thôi.
Bà hờ hững nói, thế nhưng trong giọng nói lại ẩn giấu sự dịu dàng của người mẹ.
Beyer bất đắc dĩ nói:
- A Tú, đến bao giờ bà mới có thể dịu dàng với Dạ Đình Sâm một chút? Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bà là mẹ của cô bé kia chứ không phải là mẹ Dạ Đình Sâm đấy.
- Ông cũng biết tôi thà là mẹ của nó còn hơn mà, để trả lại hơn mười năm sai lầm của tôi.
Bà thở dài, quay lại rồi nói:
- Ông đến thành phố A lâu như vậy rồi, có điều tra được gì không?
Beyer vừa mới quay về từ thành phố A, ở đó xảy ra chuyện gì phu nhân Minh Tú cũng không hề biết.
- Tôi đã tìm được Trương Lan và Bạch Nhược Mai, còn biết được Lâm Đông Lục trước đó đã đến đây để chữa bệnh.
Ánh mắt Beyer trở nên khó đoán đến đáng sợ.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã tới sinh nhật Dạ Đình Sâm.
Dạ Vị Ương sang giúp từ sáng sớm nhưng tiếc là cô tiểu thư này mười ngón không dính nước mùa xuân, đâu thể giúp được gì. Cô cùng Minh Tinh Tinh quả đúng là hai đứa dở hơi, chơi quên trời đất.
Trần Lạc và Nghiêm lão cũng rất vui vẻ trang trí biệt thự, mỗi người một việc, không khí rất hòa thuận.
Còn Dạ Đình Sâm thì sao? Vừa sáng sớm, hắn đã bị Nhạc Yên Nhi kéo vào phòng tắm, cô ân cần nói sẽ giúp hắn, sau đó giơ hai tay ra trước mặt hắn, cười hì hì:
- Mời hoàng thượng dùng.
- Uống nhầm thuốc hả?
Dạ Đình Sâm nhướng mày nhưng trong mắt lại là ý cười không giấu được. Hắn lập tức bày ra kiểu bế của ‘người chồng thực lực’ để đặt cô lên bồn rửa mặt. Hai người mặt đối mặt, trong phòng tắm nho nhỏ ngập tràn bầu không khí hạnh phúc.
Dù mấy ngày nay bận rộn công việc nhưng Dạ Đình Sâm đã có bài học từ lần trước, bây giờ ngày nào hắn cũng dành thời gian cho vợ, lúc không phải tăng ca sẽ cùng cô xem phim, dạo phố, mua sắm.
Tưởng tượng được cảnh chủ tịch Dạ đi trên phố, một tay xách đủ loại túi, một tay thì nắm tay vợ bé nhỏ vì sợ cô đi đường không nhìn xe không?
Ông chồng hai mươi bốn chữ hiếu trông thế nào?
Dạ Đình Sâm là một bằng chứng vô cùng hoàn hảo.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt đẹp trai của chồng mình, không kìm được say mê một chút, đến khi nhìn xuống dưới, thấy nửa người dưới hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những cơ bắp hoàn mỹ đều lộ ra.
Với vợ mình, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không keo kiệt sử dụng mỹ nam kế, hầu như ngày nào hắn cùng dùng sắc đẹp để dụ dỗ, vậy mà Nhạc Yên Nhi vẫn cứ dính chiêu.
- Em tốt với anh mà anh không cảm động gì cả, có phải anh muốn ăn đòn không? M hả?
Nhạc Yên Nhi tức giận nhìn, nhưng dù mắt cô đảo một vòng nhưng cuối cùng vẫn dính chặt trên tám múi cơ bụng của hắn, mắt tỏa sáng.
- M là gì?
Dạ Đình Sâm không hiểu.
- Là bị em đánh còn gào lên đòi được đánh nữa, chồng, anh là người như thế thật hả?
Cô cười hì hì.
- Nếu là em đánh thì anh cam tâm tình nguyện, em muốn đánh thế nào thì đánh, nhưng đừng có đánh đến đau tay mình.
Giọng nói quyến rũ vang lên.
Tai Nhạc Yên Nhi sắp mang thai rồi.
Cô vươn tay đánh bụng hắn, cười:
- Anh đúng là đồ M mà!
Nhưng bàn tay này vươn ra đánh, sau đó không rút lại được nữa.
Dạ Đình Sâm nắm chặt tay cô, kéo xuống dưới, hài hước hỏi:
- Tặng quà gì cho sinh nhật anh thế?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
69 chương
21 chương
64 chương
122 chương