Bên tai cô là giọng nói mệt mỏi của Dạ Đình Sâm: - Em nói vớ vẩn gì đấy, đi cùng em là việc nên làm, em quấn lấy anh là việc anh cầu còn không được. Lát nữa ăn xong chúng ta sẽ đi xem giáo đường, sau đó sẽ quyết định. Những việc về hôn lễ tiếp đó anh sẽ sắp xếp, em cứ an tâm làm cô dâu là được. - Không được. Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cay cay sống mũi, cô buồn buồn nói. Người đàn ông to lớn khẽ run lên. - Em không đồng ý à? Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày. - Anh nghĩ hay lắm! Anh nợ em một hôn lễ, dù gì cũng phải bù lại. Em nói không được ý là không cần tới giáo đường nữa, anh đã mệt thế này rồi, nghỉ ngơi đi thôi, đừng để thứ hai đi làm lại mệt mỏi hơn. - Anh không sao. Thấy Nhạc Yên Nhi không đổi ý, hắn thở phào, sống lưng căng cứng cũng lập tức thả lỏng, hắn ôm cô gái trong lòng không buông. Mãi mãi không muốn buông tay. - Yên Nhi, dù cho mai sau có chuyện gì xảy ra, em cũng phải tin tưởng rằng anh mãi mãi yêu em. Hắn từ từ nhắm mắt lại, nói ra lời giữ trong lòng bấy lâu nay bằng giọng nói nhuốm vẻ cay đắng. Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì sững sờ, cô không hiểu lắm. Dạ Đình Sâm nói vậy nghĩa là sau này sẽ xảy ra chuyện gì à? Nhưng cô vẫn nghiêm túc đáp lại: - Tất nhiên là thế rồi, chúng ta đã nói là sẽ tin tưởng nhau mà! Hôm nay anh làm sao thế, có phải là mệt quá không? Ăn xong rồi đi nghỉ đi, dù sao giáo đường cũng ở đó, chẳng chạy đi đâu được. Có thời gian chúng ta lại tới. Bạn của Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện, hắn chăm sóc cả đêm, vậy thì chắc chắn người bạn này rất quan trọng. Cô hoàn toàn thông cảm chuyện hắn không có tâm trạng đi xem giáo đường, cũng không nỡ khiến hắn khó xử, với lại để hắn mệt mỏi đi cùng mình, cô cũng không nỡ. - Anh không sao, em đừng lo. Dạ Đình Sâm nghe cô khẳng định thì cảm thấy lòng mình tràn ngập một loại cảm xúc khác. Nhạc Yên Nhi véo eo hắn một cái, vờ nổi giận: - Không sao là thế nào? Anh nhìn anh đi, mệt thành thế nào rồi kìa, anh làm bằng sắt à? Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời em nói, đi ngủ mau, nếu không em sẽ không vui đâu! Dạ Đình Sâm buông tay cô, nhìn khuôn mặt đang tức giận thì cười trêu chọc. Dù mệt mỏi đi nữa, nụ cười này vẫn cực đẹp: - Em đang quan tâm cho anh à? Xót chồng hả? Câu nói này khẳng định tâm trạng của hắn không tồi. Nhạc Yên Nhi tức giận trừng mắt: - Vừa sáng sớm đã không nghiêm túc, mau đi rửa mặt rồi ăn sáng đi. - Ngượng à? Thừa nhận là em xót anh khó lắm hả? Dạ Đình Sâm không buông tha cơ hội này, tiếp tục trêu đùa. Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ bị trêu chọc như vậy, cô đỏ bừng cả mặt: - Còn lâu mới xót anh! Anh khỏe mạnh thế thì xót cái gì? - Thế à? Nếu em không thừa nhận thì anh sẽ không thả em đi! Dạ Đình Sâm giở trò ôm lấy Nhạc Yên Nhi, giọng nói khàn khàn khêu gợi quanh quẩn bên tai cô: - Anh muốn nghe em nói ba chữ "Em xót anh", Yên Nhi. Cô gái trong lòng hắn khẽ run. Nhạc Yên Nhi cảm thấy hơi thở nóng rực phả bên tai, nửa người cô tê dại, suýt thì run chân đứng không vững. Cô muốn giãy ra nhưng Dạ Đình Sâm ôm quá chặt, cô không thể làm gì được. Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên: - Anh chị, hai người đang làm gì đấy? Sao không ăn sáng đi? Không ăn sáng thì chẳng có sức làm gì hết, chúng ta ăn sáng trước đã nào! Minh Tinh Tinh tham ăn xuất hiện, mở miệng là chỉ thấy ăn. Nhạc Yên Nhi nhận ra Dạ Đình Sâm hơi buông lỏng tay, cô vội vàng tránh khỏi ngực hắn, mặt đỏ bừng. - Ăn… ăn sáng đi, nếu không thì nguội mất. Cô ấp úng bảo. Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ nhìn sang kẻ vừa bất ngờ xuất hiện, thực muốn đánh cho nó một trận, sao lần nào cũng xuất hiện đúng lúc thế chứ. Nhạc Yên Nhi ra mệnh lệnh cưỡng chế, cô hủy kế hoạch xem giáo đường hôm nay, thay vào đó là Dạ Đình Sâm phải nghỉ ngơi còn cô thì đi học. Tuần sau Dạ Đình Sâm rất bận, Nhạc Yên Nhi cũng không rảnh, cô không vội xem giáo đường và đồ cưới mà chuẩn bị cho một sự kiện lớn khác. Tổ chức sinh nhật bù cho Dạ Đình Sâm. Sinh nhật dương lịch của Dạ Đình Sâm đã bị hủy vì Anjoye lừa bắt cóc Nhạc Yên Nhi, cô luôn cảm thấy áy náy nên muốn tổ chức bù vào ngày âm lịch cho hắn. Từ trước tới nay, Dạ Đình Sâm chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nên ngày âm hay dương cũng không quá quan trọng. Đây là lần sinh nhật đầu tiên của hắn kể từ ngày hai người ở bên nhau, vậy nên cô không muốn nó trôi qua một cách qua loa. Dạ Đình Sâm đã sắp sang hai mươi tám tuổi. Người đàn ông này lớn hơn mình năm tuổi. Chênh lệch năm năm khiến cô như một đứa trẻ khi đứng trước hắn, ngày ngày có thể làm nũng, hắn sẽ luôn bao dung cô, thậm chí khi tắm cô cũng không cần tự động tay, hắn sẽ giúp hết, hắn còn giúp cô sấy tóc rồi bế cô về giường, từ đầu tới cuối, Nhạc Yên Nhi chẳng cần làm gì cả. Hắn cưng chiều cô là việc bất cứ người quen nào cũng biết. Bởi vì Dạ Đình Sâm không bao giờ che giấu, từng hành động của hắn đều lộ vẻ cưng chiều. Thật ra đàn ông lớn tuổi cũng tốt. Hắn hai mươi tám, đã không còn non nớt nữa, lại có sự chững chạc và quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, tính cách điềm đạm lại có cả sự tôn quý lạnh lùng. Cô hai mươi ba, đúng độ thanh xuân, có sự e thẹn và quyến rũ của nữ giới, mà phụ nữ ở độ tuổi này cũng là đẹp nhất, lại được tình yêu nuôi dưỡng, vẻ đẹp của Nhạc Yên Nhi càng đằm thắm. Cô từng trải nhiều, bên dưới cái đẹp còn ẩn giấu cả trí tuệ, vậy nên cô cũng cố gắng để vun đắp cho mối tình này. Sự trưởng thành của hắn bao bọc lấy thanh xuân của cô, giống như phủ một lớp màng giữ tươi lên tình yêu của họ. Nhạc Yên Nhi cảm thấy năm năm này thật là một sự chênh lệch vừa vặn. Vì buổi sinh nhật này, cô dành thời gian đi học làm bánh gato, tay nghề đã khá hơn nhiều, thậm chí cô còn tự tay làm thiếp nữa. Những nét chạm rỗng trên thiếp cũng do tự tay cô khắc ra, cô đã tranh thủ lúc Dạ Đình Sâm đi làm để tạo ra nó. Xong thiếp rồi, tiếp đó là danh sách khách mời. Chắc chắn sẽ mời những người quen biết với Dạ Đình Sâm. Nghiêm lão, Trần Lạc, Dạ Vị Ương là những người chắc chắn có mặt, Âu Duyên Tây cũng đang đi công tác ở Anh, vậy nên cô cũng mời gã. Nhưng có một người duy nhất khiến cô phân vân. - Nghiêm lão, ông nói xem tôi có nên mời phó chủ tịch không? Nhạc Yên Nhi nhăn nhó hỏi. Nghiêm lão nở nụ cười hiền lành, ông nhìn cô với ánh mắt ấm áp: - Mời đi ạ, thật ra thiếu phu nhân đã quyết rồi, cô chỉ đợi một câu của tôi để hạ quyết tâm thôi, phải không?