- Chị ơi, dù chị nói em không hiểu lắm nhưng Tinh Tinh vẫn sẽ nghe lời, sau này có chuyện gì chưa rõ ràng nhất định sẽ không đi nói lung tung. Chị, giờ mình gọi cho anh Sâm nhé, để anh ấy đánh đòn đám người kia! Minh Tinh Tinh siết chặt nắm tay bé xíu, tức tối lên tiếng. Nhạc Yên Nhi bị thằng nhóc chọc cho phì cười, cô nhéo mặt nó rồi bảo: - Chuyện này không được nói với ai hết, nếu để anh Sâm của em biết thì chắc chắn đám bạn học của chị không yên được đâu. - Nhưng mà... họ đối xử với chị như thế, sao chị còn... Thằng bé vẫn không cam tâm bỏ qua. Nhạc Yên Nhi cười ngắt lời nó: - Không phải em đã bảo chị phải trả thù rồi sao? Nếu để Dạ Đình Sâm giúp thì còn gì để nói nữa, lần này phải để chị tự giải quyết. Hơn nữa sau chuyện ầm ĩ vừa rồi họ cũng không dám làm gì chị nữa đâu. Tinh Tinh nghe cô nói nhưng vẫn chưa hiểu được hết. Cô trả đũa họ và anh Sâm của nó trả đũa không giống nhau à? Nó không biết giờ Nhạc Yên Nhi đang rất cố gắng, dùng hết sức để tự lập mà không quá dựa dẫm vào Dạ Đình Sâm, rồi đến một ngày có thể đường hoàng đứng cạnh hắn. Dù không cần có Dạ Đình Sâm chống lưng cô vẫn là người xứng đôi với hắn nhất. Cô muốn trở nên thật sự mạnh mẽ, chỉ vì người đàn ông mình yêu. Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của Tập đoàn quốc tế LN. Trong phòng làm việc của chủ tịch, không khí căng cứng như dây đàn, một cảm giác quỷ dị len lỏi khắp nơi. Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm video giám sát, trong đó đang diễn ra cảnh người vợ bé nhỏ của hắn bị người ta bắt nạt thế nào, rồi sau đó cô trả đũa đám người kia ra sao. Con ngươi trong mắt hắn co rút lại khi thấy cô vì cứu Minh Tinh Tinh và bị người ta hắt nước sôi vào lưng. Bên cạnh Dạ Đình Sâm có ba người đang đứng, một là Trần Lạc, hai người khác là thư ký Carl và Jon của tổng bộ. Cả hai đều đã từng đưa đón Nhạc Yên Nhi đi học, video này cũng là họ mang về. - Lý do. Dạ Đình Sâm lạnh lùng lên tiếng, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn, tiếng gõ này vang lên trong không gian yên tĩnh không khác gì hồi chuông báo hiệu cái chết. Nghe hắn nói chuyện mà Jon không kìm được run rẩy, rất nhanh sau đó anh kịp phản ứng rồi đáp: - Họ buôn chuyện sau lưng phu nhân đã một thời gian rồi, tất cả đều vì cô ấy không đeo nhẫn kết hôn. Dạ Đình Sâm cau mày, hắn không hiểu một chiếc nhẫn thì liên quan gì ở đây? Trần Lạc vừa thấy sắc mặt của chủ tịch nhà mình là hiểu, cậu ta âm thầm lắc đầu sau đó bất đắc dĩ giải thích: - Chủ tịch, kết hôn không phải chỉ cần một tờ hôn thú là xong, còn phải có nhẫn và tiệc cưới nữa mới được. Giống phu nhân và chủ tịch kết hôn nhưng không có mấy thứ đó thì hầu hết mọi người đều không công nhận đâu. Nhẫn cưới là một dạng như tín vật. Vì phu nhân không đeo nhẫn cưới, xong ngày nào cũng dắt Tinh thiếu gia đến lớp, rồi mỗi ngày đổi một người đưa đón thế nên mới có lắm lời đồn vớ vẩn thế. Bọn họ nghi ngờ phu nhân là kẻ thứ ba, bám... bám vào người giàu mà ngoi lên. Rồi Tinh thiếu gia thật ra là con riêng của cô ấy với người đàn ông giàu có nào đó... Rắc —— Trần Lạc vừa dứt lời thì một tiếng động vang lên, thì ra là cây bút máy trong tay Dạ Đình Sâm đã bị hắn bẻ gãy đôi. Hắn nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng khó coi: - Chẳng lẽ ai kết hôn cũng cần phải có nhẫn cưới à? - Ừm... Theo tôi biết thì đúng là thế. Vị chủ tịch luôn thông minh sáng suốt thế này mà không ngờ mấy điều thường thức cơ bản lại không hề biết, trong lòng Trần Lạc không khỏi kinh ngạc. Dạ Đình Sâm nghe xong bỗng lại nhớ đến chuyện xảy ra ở nhà hàng Âu lần trước, khi hắn cầm hộp nhung đưa ra thì Nhạc Yên Nhi tỏ ra vô cùng kích động và vui vẻ, thì ra... Chết tiệt! Đầu óc hắn đúng là hỏng rồi! Dạ Đình Sâm ủ rũ cúi đầu, trong đôi mắt đen toát lên vẻ hối hận và thương tiếc. Trần Lạc thấy thế vội khuyên giải: - Chủ tịch, chuyện này... cần tôi cho người tới dạy đám đàn bà đó một bài học không? - Không cần đâu. - ... Trần Lạc tỏ ra không hiểu, chủ tịch nhà mình lúc nào cũng không thể chịu được việc cô Nhạc phải chịu ấm ức, thế mà lần này cô còn bị thương rồi nhưng hắn lại muốn ngồi yên coi như không thấy à? Cậu ta hoang mang cúi đầu, vừa hay thấy nắm tay Dạ Đình Sâm đã siết chặt lại đến mức gân xanh trên đó giần giật, nhìn vô cùng đáng sợ. Chủ tịch thật sự tức giận rồi, nhưng mà... - Chuyện này tự tôi sẽ giải quyết, không ai được nói với thiếu phu nhân hết, cứ coi như chưa từng nghe nói đến chuyện hôm nay đi. Trần Lạc, để trống hết lịch làm việc cho tôi, trong lúc tôi nghỉ dù bên hội đồng quản trị nói gì cũng mặc kệ hết. - Chủ tịch, chúng ta vừa về thôi, bên hội đồng quản trị vẫn chưa ổn định lắm, nếu giờ lại còn bỏ mặc họ thì... - Hội đồng quản trị quan trọng hơn Yên Nhi à? Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn cậu thư ký lắm mồm của mình: - Tôi tăng ca như thế đã là nể mặt họ lắm rồi, nếu ai còn dám quấy rầy thời gian tôi ở bên vợ mình thì đừng trách tôi không khách sáo! Hắn lạnh lùng tuyên bố, đôi mắt phượng lóe lên ánh sáng khiến ai ai cũng chùn bước. Trần Lạc vội gật đầu rồi nói: - Thế trưa nay... chủ tịch muốn tự đi đón phu nhân sao? - Ừ, sắp xếp một nhân viên nữ trong lớp học kia cho tôi, tôi muốn biết mỗi ngày vợ mình làm những gì mà không cần thông qua mấy tên đàn ông thô kệch các người! Nói xong đôi mắt phượng lạnh nhạt đảo qua mấy tên “đàn ông thô kệch” một vòng... Trần Lạc cúi gằm mặt, trong lòng không khỏi thở dài. Hành động thô kệch, làm việc thô kệch không đáng sợ bằng đầu óc thô kệch đâu, chủ tịch phải hiểu điều này mới là quan trọng chứ! Hắn chiều vợ đến vô pháp vô thiên, đầu óc cũng vô cùng thông minh sáng láng thế nhưng... trong chuyện tình cảm có vẻ cứ ù ù cạc cạc là thế nào! ... Nhạc Yên Nhi đi khám xong được bôi thuốc nên cảm giác khá hơn nhiều, nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào là lại thấy lưng đau dữ dội. - Chị ơi, giờ mình đi đâu? Về nhà luôn à? - Về trường học đã, vì Dạ Đình Sâm sẽ cho người tới đón chị, nhỡ chị về trước làm lộ chuyện thì sao? Nhạc Yên Nhi đáp. Thế nên cô dắt Minh Tinh Tinh về lại trường học, nhưng không thấy chiếc xe quen thuộc đâu, lúc này tiếng chuông di động vang lên, Nhạc Yên Nhi thấy là cuộc gọi của Dạ Đình Sâm thì vội nghe máy. - Em đang ở đâu thế? Giọng đàn ông trầm khàn truyền tới, nếu Nhạc Yên Nhi nghe kỹ chắc chắn có thể nhận ra thương yêu và xót xa nồng đậm trong đó. Cô không muốn nói nhiều nên bảo thẳng: - Em ở dưới lầu này, sao không thấy ai đến đón em thế? - Anh đang ở trong phòng học của em, lên đây đi. Nhạc Yên Nhi giật mình kinh ngạc, di động trên tay suýt thì rơi xuống. - Anh... Sao anh lại ở trong phòng học của em? - Tới xem hoàn cảnh học tập của em thế nào thôi, nhanh lên trên đi, anh ở đây chờ em. Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp rồi lập tức tắt máy. ***