Kết cục của việc cứu nhầm vai ác

Chương 104 : ấn ký thần hồn

---•--- Mặc Uyên, Vô Hoan và Phượng Quân là cùng một linh hồn, dù biến thành dáng vẻ gì, cũng đều là người y thích. Vốn dĩ Tống Thanh Thời có hơi lo lắng, muốn hỏi Vô Hoan nghĩ gì về kiếp trước và kiếp này, nhưng khi viết ra, ở trong mắt của đối phương chính là "Ta nguyện ý", y phát hiện đây lại là cốt truyện bắt buộc trong ký ức của Mặc Uyên kiếm tôn, không thể lựa chọn từ chối, y suy nghĩ một lúc, quyết định đi theo cảm xúc trong lòng mình. Y nguyện ý. Dù là thế giới gì, ở nơi nào, dáng vẻ ra sao, y cũng đều nguyện ý kết đạo lữ với Vô Hoan. Bọn họ trở về Đào Hoa Cốc, Tống Thanh Thời mở lò luyện ra bảy viên Huyền Thiên Thái Minh Đan, mỗi ngày dùng một viên, từ từ loại trừ độc của hoa Ưu Đàm, nhưng không thể xác định là phải loại trừ độc hoa đến trình độ nào thì mới khôi phục thị lực, y sợ hắn không chịu nổi cường độ ánh sáng kích thích, nên quấn một lớp vải mỏng che kín đôi mắt của hắn, dặn là sau khi hắn thấy lại được thì đừng nóng vội, chờ đôi mắt thích ứng rồi mới từ từ tháo lớp vải ra. Hoàng hôn ngày đó, Vô Hoan đang luyện kiếm, bỗng nhiên trước mắt choáng váng một lúc, cảm thấy trên bầu trời có rất nhiều bóng dáng nhỏ vụn xinh đẹp đang rơi xuống, hắn vươn tay, nhặt một vật mềm mại trơn mịn lên, nhẹ nhàng sờ sờ, rồi ngửi thử, cuối cùng cũng xác nhận đây chính là cánh hoa đào đã làm bạn với mình mỗi ngày. Thanh Thời có nói, hoa đào ở Đào Hoa Cốc rất đặc biệt, đều là màu đỏ. Vậy nên, màu sắc xinh đẹp này chính là màu đỏ sao? Vô Hoan đứng im thật lâu, chờ sau khi thích ứng được với ánh sáng, mới chậm rãi tháo lớp vải quấn quanh đôi mắt xuống, hắn nhìn thấy đầy trời đều là hoa đào rực rỡ, thấy cỏ cây xanh mướt, thấy giọt sương trên phiến lá, thấy chim chóc hót ríu rít trong rừng... Hắn đối chiếu những màu sắc sặc sỡ này với những từ ngữ trong thư tịch, chậm rãi phân biệt ra màu đỏ, màu xanh lục, màu đen, màu xanh lam... Đây không phải là mơ... Bởi vì, trong giấc mơ của người mù sẽ không có hình ảnh. Vô Hoan xoa đôi mắt, nhìn cánh hoa đào trong tay, hạnh phúc lan tràn dưới đáy lòng, hắn cực kỳ muốn tìm một người để chia sẻ niềm hạnh phúc chưa bao giờ có này, muốn miêu tả cánh đào đẹp đến cỡ nào, lông của chim sẻ không phải màu xám đơn thuần, mà là trộn lẫn giữa màu nâu và màu đen, cây cối trên khắp núi đồi xếp thành nhiều tầng, rất đẹp, nhưng hắn không rõ có phải đó đều là màu xanh lục hay không? Quan trọng nhất chính là, Tống Thanh Thời đang ở đâu? Y đang chế thuốc sao? Vô Hoan tính toán thời gian, thu kiếm về, vội vàng chạy đến phòng luyện đan, nhưng mà đan lô lại nguội lạnh, bên trong cũng không có ai. Hắn nhanh chóng thả thần niệm ra, tìm kiếm hơi thở ở khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm thấy thiếu niên đang ở trong vườn thuốc bên sông. Thiếu niên để chân trần, khoác một chiếc áo ngoài màu trắng không mới không cũ, ngồi trên bãi cỏ, hết sức chuyên chú xử lí Lôi Tâm Đằng, rút Đằng Tâm vừa dài lại vừa mỏng ra, quấn lại, rồi bỏ vào trong rổ. Mấy năm nay tu luyện thuận lợi, được thức ăn bồi bổ, thân thể của Tống Thanh Thời đã sớm khôi phục lại như cũ, y ỷ vào Đào Hoa Cốc không có người ngoài, đôi mắt của Vô Hoan lại không nhìn thấy, nên cũng từ bỏ hình tượng, lười biếng rửa mặt chải đầu, mỗi ngày đều tùy tiện mặc quần áo, để mái tóc dài mềm nhuyễn tản ra sau lưng, thỉnh thoảng sẽ dùng một sợi dây buộc lại, cuộc sống trôi qua rất tùy ý tự tại. Vô Hoan đứng ở phía sau y, lẳng lặng nhìn một lúc lâu. Tống Thanh Thời quấn bó Đằng Tâm cuối cùng xong, rốt cuộc cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực ở sau lưng, y quay đầu lại, đối diện với đôi mắt phượng mang theo thần thái kia, tựa như một nét cuối cùng được họa sư tài nghệ cao siêu thêm vào trên bức tranh hoàn mỹ, khiến cho phượng hoàng xinh đẹp sống lại, chân chính có thần vận và khí chất, chiếu sáng phong cảnh trên thế gian. Tim y đập có hơi nhanh, sau đó ý thức được đối phương đã khôi phục lại thị lực, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, muốn tới chúc mừng, nhưng lại phát hiện Vô Hoan đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, y tưởng mình ăn mặc không đoan chính, hành vi quá quái dị, nên nhanh chóng cầm rổ đứng dậy, muốn chạy về thay quần áo. Nhưng mà, lúc y đi ngang qua Vô Hoan, lại bị nắm lấy cánh tay, kéo vào trong lòng ngực... Vô Hoan không dám tin mà nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của người trong lòng, thanh triệt đến nỗi có thể thấy đáy, không phải thiếu niên nhà hắn xấu lắm sao? Tại sao lại đẹp như vậy? Mỗi một nơi đều chọc vào trái tim của hắn, chọc đến ngứa ngáy, sao trên đời lại có người hoàn mỹ đến vậy? Chẳng lẽ là bị ảo giác sau khi uống thuốc? Hắn cảnh giác cúi đầu, cẩn thận chạm vào làn da trắng nõn nhẵn nhụi, xác nhận xúc giác, sau đó dựa vào cổ, nghiêm túc ngửi hương thảo dược trên người, xác nhận mùi hương, rồi lại thuần thục bế lên ước lượng cân nặng, xác nhận xúc cảm, sau đó cẩn thận kiểm tra Tống Thanh Thời từ đầu đến chân hết lần này đến lần khác, không buông tha cho nơi nào cả. Trong lúc lôi kéo không cẩn thận chạm vào khiến cho áo ngoài của Tống Thanh Thời rơi xuống, ngoại trừ một bộ áo ngủ bằng lụa, thì bên trong cũng không còn gì nữa, thắt lưng được buộc tùy tiện, xúc giác của lụa mềm... Chạm vào giống như không mặc gì, làm sao có thể chịu được người thương sờ tới sờ lui như vậy? Rất nhanh y đã bị sờ ra phản ứng, không thể tránh thoát, cũng không có cách nào để hắn dừng tay, đành phải nhón chân, ôm lấy cổ hắn, thấp giọng ô ô ở bên tai cầu xin dừng lại. "Xin lỗi," Rốt cuộc Vô Hoan cũng ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, nhanh chóng buông tay ra, giải thích, "Ta không nghĩ tới dáng vẻ của ngươi là như thế này, chỉ muốn xác nhận một chút..." Bình thường hắn đều dùng cách chạm vào để cảm giác sự vật, khi ngủ cũng thích sờ tới sờ lui Tống Thanh Thời, đã thành thói quen, nhưng hình như lần này đã sờ hơi quá rồi. Tống Thanh Thời lắc đầu, tỏ vẻ không sao. Quần áo của y vốn đã không được mặc chỉnh tề, chất liệu mỏng manh, dính sát vào người, phác họa ra mỗi một tấc đường cong như có như không, đai lưng cũng lỏng lẻo, trông rất bất nhã... Y thừa dịp Vô Hoan buông mình xuống, muốn cởi đai lưng rồi thắt lại cho đàng hoàng. Nhiều năm như vậy, mỗi ngày hai người đều ở cùng nhau, y cũng không kiêng kị những việc này với Vô Hoan, đã làm quen tay rồi. Lần này, Tống Thanh Thời vừa mới cởi đai lưng ra, Vô Hoan đã thấy không ổn, hắn nhìn vật kia dưới lớp quần áo tản ra, đầu tiên nghĩ xem nam nhân bị chạm vào mà sinh ra phản ứng này thì có nghĩa là gì, lại nghĩ nam nhân cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt đạo lữ tương lai có nghĩa là gì... Trong nháy mắt Vô Hoan đã hiểu, kích động nắm lấy cổ tay của đối phương hỏi: "Thanh Thời, ngươi... Muốn ta phải không?" Tống Thanh Thời: "? ? ?" "Ta thật sự rất vui." Vô Hoan vui vẻ hôn lên cánh môi của Tống Thanh Thời, thật lâu sau, cảm nhận được đối phương nhu thuận, lại một lần nữa lộ ra vẻ đói khát của dã thú, ngọn lửa dục vọng đốt đến nỗi cả người đều khó chịu, sau khi hắn xác nhận Tống Thanh Thời không có kháng cự mãnh liệt, xem ra là đã đồng ý, bèn chặn ngang bế người lên, đặt ở bụi cây bên cạnh, lấy ra đủ loại thủ đoạn mà mình biết, nỗ lực hầu hạ. Mặc kệ là lúc nào ở đâu, chỉ cần đạo lữ muốn, là một nam nhân tốt thì tuyệt đối không thể nói không. Chắc chắn hắn sẽ cố gắng nỗ lực, hầu hạ đến khi nào y tận hứng mới thôi. Tống Thanh Thời ngây ngốc thật lâu, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, phát hiện hiểu lầm đã tạo thành, mọi chuyện cũng đã bắt đầu tiến hành rồi, y không biết phải giải thích như thế nào, cảm thấy cũng rất thoải mái, bèn đâm lao thì phải theo lao... Trong quá trình này, y phát hiện người câm cũng rất phiền toái, dù Vô Hoan muốn chơi dạng gì, muốn chơi bao lâu, chơi ở đâu, có chịu được hay không. Y vẫn luôn bị làm cho đầu óc choáng váng, ngoại trừ nhỏ giọng khóc hoặc là kêu nhẹ vài tiếng, thì không thể nói được gì nữa, không thể cự tuyệt, không có cách nào phát biểu ý kiến, chẳng thể làm gì khác hơn là đành phải ngoan ngoãn phối hợp, bảo chơi cái gì thì chơi cái đó... Bởi vì y quá ngoan, quá thuận theo, kết quả bi kịch ăn cơm lại tiếp tục được trình diễn. Có một loại không thỏa mãn, gọi là Vô Hoan sợ y không thỏa mãn. Tống Thanh Thời sắp bị no hỏng rồi. ... Sau đó, hai người kết thành đạo lữ. Ấn ký đạo lữ là ấn ký thần hồn có hình năm cánh hoa đào, khắc ở trên mu bàn tay, tay cầm kiếm, tay luyện đan, vừa thấy là hiểu ngay. Tương truyền rằng, giữa đạo lữ mà khắc loại ấn ký này, nếu kiếp sau vẫn tiếp tục tiền duyên, vào lúc kết đạo lữ, ấn ký sẽ hiện ra, cho thấy sự ràng buộc giữa kiếp trước và kiếp này, ràng buộc càng sâu, thì màu sẽ càng đậm. Rất ít ví dụ thành công, trong sách chỉ có một hai trường hợp được ghi lại. "Ta muốn giam cầm linh hồn ngươi ở bên cạnh," Vào ban đêm sau khi khắc ấn ký đạo lữ, Vô Hoan đặc biệt điên cuồng, hắn nhiều lần hôn lên đóa hoa đào trên tay Tống Thanh Thời, nhẹ giọng nói ra khát vọng trong lòng, "Thanh Thời, ngươi đừng thích người khác, đừng đối xử tốt với người khác, đời đời kiếp kiếp chỉ có ta..." Tống Thanh Thời đã sớm bị làm cho sắp không chịu được, thân hãm vào cực lạc, xuất thần, căn bản không nghe rõ đối phương đang nói gì, chỉ biết gật đầu. "Ta thích ngươi," Vô Hoan thỉnh cầu bên tay y, "Về sau ngươi đừng tìm nam nhân họ Khúc kia nữa, được không?" Tống Thanh Thời thanh tỉnh, kiên quyết lắc đầu, dùng ánh mắt lên án nhìn hắn, tỏ vẻ: Ngươi đã đáp ứng giúp ta rồi. Vô Hoan mỉm cười: "Ừm, ta sẽ giúp ngươi tìm người." Tống Thanh Thời biết hắn để ý, nhưng cũng không còn cách nào khác, nhiệm vụ trong pháp trận của Mặc Uyên kiếm tôn là cứu Khúc Ngọc Dung, tuy rằng y xác định dù mình có làm bao nhiêu lần thì cũng đều ưu tiên cứu Vô Hoan trước, nhưng bài thi mất rồi, y cũng không thể hoàn toàn mặc kệ đi? Vậy nên, mỗi khi đi đến đâu, y đều nhờ Vô Hoan hỗ trợ giao tiếp, hỏi thăm tin tức của Khúc Ngọc Dung ở khắp nơi, thử vận may, xem có thể tìm được bài thi hay không. Nhưng mà, tu tiên giới quá lớn, không có truyền thông internet, tìm người giống như mò kim đáy biển. Mấy năm nay Tống Thanh Thời tìm đến nỗi sắp tuyệt vọng... Vô Hoan vẫn luôn không thể hiểu được, không hiểu vì sao y phải tìm nam nhân tên Khúc Ngọc Dung kia. Hắn đã từng tiếp xúc với Khúc Ngọc Dung ở Thiên Hương Lâu, là một thiếu gia không hiểu thế sự, nghe nói có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại vô cùng ngu xuẩn, bị bán còn giúp đếm tiền, tính cách cũng rất mềm yếu, bị tú bà đánh hai roi là đã nghe lời. Tống Thanh Thời càng coi trọng Khúc Ngọc Dung, hắn lại càng không vui, nhưng trên mặt không hề lộ ra sơ hở, chỉ ngọt ngào đáp một tiếng, trong lòng lại ngóng trông Khúc Ngọc Dung vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt Tống Thanh Thời. Hiện giờ nghĩ lại, hắn đã sớm sinh ra tình ý với Tống Thanh Thời, căn bản không thể chịu được có bất cứ thứ gì xuất hiện ở giữa hai người. Hiện tại, hai người đã kết đạo lữ, trong lòng hắn đều là dục vọng độc chiếm, càng không thể chịu đựng được. Vô Hoan biết, đối với Tống Thanh Thời mà nói, Khúc Ngọc Dung là một tồn tại rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến hắn bất an. Thậm chí vì chuyện này mà Tống Thanh Thời còn nói ra những lời kỳ quái, y nói mình không phải người của thế giới này, Khúc Ngọc Dung là đối tượng nhiệm vụ của y, cần phải cứu Khúc Ngọc Dung thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Vô Hoan rất khổ sở, tuy rằng hắn là người mù, nhưng không phải đồ ngốc, đùa cợt với hắn như vậy thật sự rất quá đáng, hơn nữa nếu nhiệm vụ là Khúc Ngọc Dung, vậy thì hắn là gì? Đáp án sai sao? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ y sẽ đi đâu? Hắn rầu rĩ không nói gì rất nhiều ngày... Tống Thanh Thời phát hiện ra hắn buồn lòng, suy nghĩ thật lâu, mới nhận ra sai lầm của mình, cuối cùng không bao giờ nói lời vui đùa này nữa, nhưng y vẫn kiên trì tìm Khúc Ngọc Dung ở khắp nơi, nói Khúc Ngọc Dung là bằng hữu của y, hiện giờ gặp phải khó khăn, nên muốn tìm cách cứu hắn, nhưng khi hỏi y những chuyện khác về Khúc Ngọc Dung, y lại gập ghềnh không trả lời được, trăm ngàn chỗ hở, đâu đâu cũng là sơ hở của lời nói dối. Nên chỉ nói Khúc Ngọc Dung là người rất quan trọng, cần phải cứu khỏi tay của kẻ xấu, chiếu cố hắn, trị một loại bệnh tâm lý kỳ quái tên là gì đó, để hắn có được cuộc sống hạnh phúc. "Bạn tốt sao?" Vô Hoan suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng vui vẻ, ôn nhu mỉm cười, "Ta sẽ giúp ngươi chiếu cố." Mặc kệ Khúc Ngọc Dung là ai, hy vọng vĩnh viễn đừng xuất hiện... Chuyện này xử lý quá phiền phức.