Kẹo sữa vị muối
Chương 67 : Nhiều Tiền
Trong phòng vệ sinh châm huân hương thanh nhã, mùi hương vô cùng tinh tế, ngay cả tấm gỗ cũng có hương thơm nhàn nhạt.
Trên tường gỗ có một tấm gương lớn, một cô gái nhỏ đang đứng trước gương lớn rửa tay, cô bé cúi đầu không nhìn thấy rõ bộ dáng.
Lâm Tư Hàm đứng ở phía sau cô gái nhỏ đó không xa, đối diện với gương sửa sang lại quần áo.
“Xin lỗi.” Cô gái rõ ràng hoảng sợ, tay ấn trên ngực, hơi lùi về phía sau nửa bước.
Lâm Tư Hàm lúc này mới thấy rõ mặt nữ sinh mới rửa tay xong xoay người thiếu chút nữa đụng phải mình.
Là người bên cạnh Diệp Trạch, thật là một cô bé rất xinh đẹp, tư thái uyển chuyển, tiêu chuẩn mỹ nhân cổ điển, khí chất đặc biệt hiếm thấy, nhìn như có chút văn thơ.
“Không sao.” Lâm Tư Hàm cười nhẹ, đuôi mắt thon dài hơi ép lại.
Cô gái xinh đẹp kia gật đầu, nghiêng người từ bên người cô đi ra ngoài, trong hương huân hương thanh nhã còn mang theo hương nhài nhàn nhạt.
Lâm Tư Hàm thu lại ý cười, đến bồn rửa tay lấy nước rửa tay, từ từ xoa thành bọt, rửa tay sạch sẽ.
Bên ngoài, Thẩm Diệc Bạch như có như không dựa vào tường đợi Lâm Tư Hàm, một bên trả lời tin nhắn.
“Có thể đi rồi.” Lâm Tư Hàm duỗi tay quơ quơ trước mặt anh, “Đoán xem vừa rồi em gặp ai?”
“Ai?” Thẩm Diệc Bạch cất điện thoại đi, dắt tay hơi ướt của Lâm Tư Hàm.
“Đoán xem.”
Thẩm Diệc Bạch nhìn Lâm Tư Hàm đang gãi lòng bàn tay của mình, “Có phải em đã quên điều gì rồi không?”
“Cái gì?”
“Hội quán này hôm nay chỉ có chúng ta đến đây, mà trong những người tới đây chỉ có hai người là nữ, một người là em, một người là, hửm?”
Đáp án không cần nói cũng biết.
Loại bỏ khả năng gặp quỷ, người mà Lâm Tư Hàm gặp được trong toilet đơn giản là người mà Diệp Trạch mang tới.
“…” Lâm Tư Hàm cảm thấy trí thông minh của mình bị lăng nhục, “Thẩm Diệc Bạch, anh đối xử với bà xã của mình như vậy sao? Anh mà như vậy rất dễ trở về hàng ngũ cẩu độc thân lắm hiểu không?”
“Anh không chịu phối hợp diễn với em chút nào!” Lâm Tư Hàm đột nhiên nổi hứng diễn xuất, “Sau khi kết hôn lại đối xử với em như vậy, trước kia anh rõ ràng rất yêu chiều em!”
“Quả nhiên đàn ông các người đều dễ thay đổi, nói một đằng làm một nẻo.”
Nói mấy câu, Thẩm Diệc Bạch cứng rắn mà bị gán nhãn dễ thay đổi.
“Anh đối với em như thế nào?” Thẩm Diệc Bạch dừng bước chân, hơi cong lưng, nhìn diễn xuất ngày càng dâng cao hơn Lâm Tư Hàm, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Giống như vậy sao?”
Vừa nói xong, môi của Thẩm Diệc Bạch cũng không nặng không nhẹ mà dán lên môi còn đang khép mở của Lâm Tư Hàm.
Rất đơn thuần mà hôn một cái, thuần túy là vì muốn lấp kín miệng của người nào đó, chỉ qua mấy giây đã rút ra.
Lấy lại tinh thần, giữa hai môi tinh tế hồng phấn của Lâm Tư Hàm bật ra hai chữ, “Quá đáng.”
Thẩm Diệc Bạch mỗi lần đều như vậy, không muốn nghe trực sẽ tiếp lấp kín môi cô.
Khi mà ham muốn diễn xuất của cô dâng cao, nói những lời một khóc hai nháo ba tự tử, trước nay đều bị Thẩm Diệc Bạch hôn chặn hết, chẳng phân biệt thời gian địa điểm.
“Anh còn có thể quá đáng thêm một chút nữa.” Thẩm Diệc Bạch dựa lưng vào tường, khóe môi nhếch lên cảnh cáo.
“Quá đáng quá.” Lâm Tư Hàm lặp lại một lần nữa, lần này còn cố tình nói thêm quá ở cuối câu.
Từ “quá” còn chưa nói hết, trên mặt đột nhiên bị bao trùm bởi một tầng bóng đen.
Tay phải Thẩm Diệc Bạch nhéo cằm Lâm Tư Hàm, nâng lên, trực tiếp hôn xuống, tiếng a hoàn toàn bị nuốt hết.
Đôi môi phấn nộn của cô có mùi hương hoa ngọt ngào, vừa mềm, vừa ngọt.
Sâu trong khoang miệng bị đầu lưỡi mềm mại đảo qua, Lâm Tư Hàm hơi run lên.
Kiễng chân lên để với tới Thẩm Diệc Bạch đang hơi cong lưng, Thẩm Diệc Bạch buông lỏng tay nắm cằm Lâm Tư Hàm, đứng thẳng lên dựa vào tường, tùy ý cho người con gái trong ngực lấy lòng mình.
Cánh tay ở trên eo cô hơi dùng lực, ấn cô vào trong lồng ngực của mình.
Đầu lưỡi của Lâm Tư Hàm đảo qua môi mỏng của Thẩm Diệc Bạch, theo bản năng liếm liếm.
Động tác hoàn toàn không có ý thức này càng thêm lấy lòng Thẩm Diệc Bạch, hai mắt vốn dĩ lười biếng mà híp lại ngước lên muốn nhìn rõ biểu cảm của cô, lại liếc đến cô gái nhỏ phía sau.
Cô gái nhỏ nâng chân, do dự một hồi lại đưa trở về, chậm rãi cúi đầu.
Thẩm Diệc Bạch chỉ dùng đến 0.1s để quyết định có muốn kết thúc nụ hôn này hay không, từ toilet đến phòng bao chỉ có một hành lang này, cô gái kia muốn trở về bắt buộc phải đi qua Lâm Tư Hàm và anh đang thân thiết, anh nhìn ra được trên người của cô gái đó không có hơi thở phù hoa của Thủ đô này, phỏng chừng là chưa từng trải qua trường hợp như thế này.
Khó trách.
0.1s sau, rất hiển nhiên anh cũng không thực sự muốn kết thúc nụ hôn lấy lòng này.
Không sao cả, cô gái nhỏ trở về như thế nào là chuyện Diệp Trạch phải nhọc lòng, không liên quan với anh.
Đột nhiên, cô gái nhỏ đang cúi đầu ngẩng lên, bước chân dao động, mắt nhìn thẳng đi qua bên người hai bọn họ.
Thẩm Diệc Bạch liếc nhìn cô gái nhỏ đang đứng thẳng lưng, anh biết quá đơn thuần cũng không thể nắm được Diệp Trạch, cô gái kia cũng không phải thuần khiết giống như trang giấy trắng.
Tâm tư một lần nữa trở về người đang ở trong ngực của chính mình, khẽ cắn môi dưới cô, âm thanh của Thẩm Diệc Bạch hàm hồ không rõ, “Đợi lát nữa muốn làm cái gì?”
Chờ hai người trở về phòng bao, đã là nửa tiếng sau.
Trong phòng bao lại có thêm một bàn đánh bài nữa, người còn chưa đủ, chỉ nghe được từng tiếng đánh bài hỗn loạn trong trận mạt chược.
Cô gái vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào liền rụt rụt về phía sau Diệp Trạch, không đầy mấy giây sau đã lớn mật mà nghiêm túc đánh giá anh cùng Lâm Tư Hàm, vừa đơn thuần đánh giá vừa nói với người bên cạnh.
Từ khẩu hình môi Diệp Trạch, Thẩm Diệc Bạch đọc ra tên của mình.
“Diệp Trạch.” Thẩm Diệc Bạch mang theo Lâm Tư Hàm qua, chào hỏi, “Bà xã của tôi Lâm Tư Hàm, lần trước hai người ở thang máy đã gặp qua.”
“Đàn anh.” Diệp Trạch cởϊ áσ khoác màu đen, lúc này anh chỉ mặc áo phông dài tay màu đen.
“Chào cậu.” Khi Lâm Tư Hàm nói chuyện cũng không dấu vết mà đánh giá, dưới ánh đèn cố ý làm mờ nhạt, da thịt chỗ xương quai xanh của Diệp Trạch ẩn ẩn như phát ra ánh sáng, tóc đen mềm mại, không giống vẻ lãnh đạm của Thẩm Diệc Bạch, sự lạnh nhạt lãnh đạm của cậu ta như là đối với náo nhiệt xung quanh không hề có chút hứng thú nào.
Diệp Trạch gật đầu, “Chào chị.”
Lâm Tư Hàm chớp chớp mắt, đối mặt với cô gái nhỏ bên cạnh Diệp Trạch, âm thanh càng nhu hòa, “Chào em, vừa rồi chúng ta ở toilet đã gặp rồi, em thiếu chút nữa đụng phải chị.”
“Xin lỗi.” Tiêu Nhiễm vén mấy lọn tóc dài về phía sau tai.
“Bị đụng?” Diệp Trạch hơi nghiêng đầu hỏi Tiêu Nhiễm.
“Không có, chị ấy cũng nói là thiếu chút nữa mà.” Dưới ánh đèn Tiêu Nhiễm lộ ra vành tai mượt mà trắng nõn.
Hà Húc bị bỏ qua thật lâu nhịn không được mở miệng, “Đừng có làm chói mắt nữa Diệp thiếu gia, biết là bảo bối của cậu rồi, chúng tôi ở chỗ này đảm bảo với cậu, cô gái của cậu quăng không ngã, cắn không được, đánh bài không? Vừa thiếu hai người.”
“Nào nào nào, đừng, đừng từ chối, cũng đừng ba phải làm mất hứng.” Hà Húc ngồi xuống bàn đánh bài, vẫy gọi Thẩm Diệc Bạch và Diệp Trạch.
Tiêu Nhiễm đẩy đẩy Diệp Trạch, “Đi đi.” Sợ Diệp Trạch không đi, Tiêu Nhiễm còn nói thêm một câu, “Em muốn xem.”
Một câu em muốn xem quả nhiên làm Diệp Trạch cái gì cũng không có hứng thú làm ngồi vào bàn đánh bài.
Ba thiếu một, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Thẩm Diệc Bạch.
Lâm Tư Hàm lặng lẽ thêm lửa bên tai Thẩm Diệc Bạch, “Tiểu Bạch lên đi, đừng để thua đến qυầи иɦỏ cũng không còn là được.”
Thẩm Diệc Bạch cũng không muốn làm mất hứng, lấy tiền trong túi quần ra chậm rãi đi đến ngồi xuống bàn.
Bốn người, ngồi vào mỗi góc vuông của bàn.
Hà Húc sau khi Thẩm Diệc Bạch và Diệp Trạch ngồi xuống, trong lòng muốn gây chuyện làm như thế nào cũng không kiềm chế được.
Trong bốn người họ, Diệp Trạch nhỏ nhất, khi sờ bài cả người đều là bộ dáng lười biếng, ngón tay dài cầm lá bài rất có cảm giác, một người đàn ông như cậu nhìn mà không nhịn được vì huynh đệ của cậu ta ủng hộ.
Còn về người khác là Thẩm Diệc Bạch, tuy rằng không phải là rất quen thuộc, nhưng chuyện vị này trong vòng cũng không phải là bí mật gì, vì một người phụ nữ mà trong cuộc họp quý hàng năm của Thẩm thị không ngừng gây phiền toái cho Thẩm Quốc Lập.
Chậc, thật là.
Thẩm Diệc Bạch sờ một lá bài, nhìn một cái, cong cong khóe miệng, rồi cầm bài trong tay.
“Không chơi một trò vui thì không thú vị.” Hà Húc sờ một lá bài.
“Trò vui gì?” Một người đàn ông khác ngồi cùng bàn hỏi.
“Bài bạc không thú vị, chúng ta chơi trò khác.” Hà Húc thu bài, đá đá vào chân Diệp Trạch ở dưới bàn, “K thần?”
“Tùy ý.” Diệp Trạch vẫn là bộ dáng thờ ơ như cũ.
“Ý của Thẩm tổng thì sao?”
“Tôi không có vấn đề gì cả.” Thẩm Diệc Bạch nhún vai, ý bảo mình cái gì cũng được.
“Vậy tôi an tâm rồi, người thua một lần lột một cái, lột hết mới thôi.” Hà Húc cười hắc hắc mấy cái, ngả người ra phía sau hỏi Tiêu Nhiễm: “Chị dâu, chị xem được không?”
“Ừm.” Tiêu Nhiễm chớp mắt, gật gật đầu.
Hà Húc rõ ràng là muốn chơi Diệp Trạch, trong bốn người bọn họ chỉ có mình vị đại ca này mặc một chiếc áo phông tay dài màu đen, vừa cởi là không còn gì.
Tuy rằng không thể trông chờ vào việc đánh xong trên người vị đại ca nào đó không còn một bộ quần áo, nhưng cởi một cái cũng là cởi, ba người bọn họ cởi ra vài món cũng không tổn hại đến phong nhã, cởϊ áσ khoác thì còn áo mùa thu, quần mùa thu không phải sao.
Ngón tay dài của Thẩm Diệc Bạch bật ra mặt sau của lá bài trong tay xuống, độ cong trên khóe miệng càng sâu, hứng thú trong mắt không giảm, rốt cuộc đối với vị đàn em nhảy lớp nhảy thành học trưởng của anh, anh cũng muốn nhìn.
“Nhanh nhanh nhanh, đừng có lề mề.” Hà Húc thúc giục chủ động ra bài trước.
Ở phía dưới bàn, Diệp Trạch cố ý giẫm lên mu bàn chân của Hà Túc, bắt đầu ra bài.
“Em tên là gì?” Lâm Tư Hàm sóng vai mà xem đấu, bèn quay đầu hỏi.
“Tiêu Nhiễm, Nhiễm trong nhiễm nhiễm cô sinh trúc.”
“Ồ, thơ tình thời Hán.” Lâm Tư Hàm cười cười, “Em không sợ cậu ấy bị cởϊ áσ thật à?”
Một bàn bốn người, Diệp Trạch chỉ cần thua một cái là phải cởi nửa người.
“Hẳn là sẽ không thua đâu.” Tiêu Nhiễm nghĩ đến cảnh Diệp Trạch cởϊ áσ lõα ɭồ nửa người bên trên, hơi hơi đỏ mặt.
“Diệp Trạch đánh bài như thế nào?”
“Không rõ lắm.” Tiêu Nhiễm trả lời thành thực, cô quả thực không rõ lắm, chỉ biết rằng khi cô bận làm bản thảo thì Diệp Trạch sẽ chơi trò đấu địa chủ trong điện thoại để gϊếŧ thời gian, chơi ra sao, anh hẳn là rất hiểu.
“…” Lâm Tư Hàm cảm thấy em gái nhỏ này thật sự rất đáng yêu, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.”
“Còn đi học?” Tuy rằng Lâm Tư Hàm đã chuẩn bị tinh thần từ ngay ban đầu, nhưng nghe đến cô gái nhỏ vẫn còn là tuổi thành niên vẫn không nhịn được kinh ngạc một phen, người với người sao mà chênh lệch lớn như vậy! Khi cô mười tám tuổi còn đang khổ sở ôn thi đại học, còn về Thẩm Diệc Bạch càng không biết ném vào góc nào nữa rồi, người ta mười tám tuổi đã bắt được nam thần LPL, lại còn gặp mặt người lớn rồi…
“Xem như vậy đi.” Tiêu Nhiễm không biết trả lời cô như thế nào, cô đã sớm tốt nghiệp, sau khi về nước lại vì thấy hứng thú nên đi học một chương trình học khác.
“Cởi! Cởi! Cởi!” Tiếng la của Hà Húc ngắt lời hai người đang nói chuyện..
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
11 chương
60 chương
63 chương
78 chương
228 chương
69 chương