Kẹo sữa vị muối

Chương 13 : Kẹo sữa vị muối

Chương 13: Em cảm thấy có thể nha Hứa Sênh Sênh nhân lúc Chu Nhiên không chú ý, nhẹ nhàng nhảy lên, đoạt cuốn vở ghi chép vật lý kẹp giữa hai ngón tay của Chu Nhiên. Vật nặng trên tay biến mất, lực giảm bớt, Chu Nhiên cúi đầu nhìn Hứa Sênh Sênh đang cười đắc ý, khen ngợi: “Nhảy cao đó.” “Chuyện nhỏ.” Hứa Sênh Sênh cướp được vở ghi chép cũng không làm ầm ĩ, lực chú ý bị hai người đang giằng co kia hấp dẫn, “Này, Chu Nhiên, Thẩm Diệc Bạch sinh học thế nào vậy?” Chu Nhiên cảm thấy câu hỏi này rất nhàm chán, hỏi lại: “Cậu thấy sao?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Xem như tôi chưa từng hỏi.” Hứa Sênh Sênh nói xong, ngón cái và ngón trỏ khép lại, kéo qua miệng mình, tỏ vẻ mình sẽ không nói chuyện nữa. Không khí như ngừng lại. Chu Nhiên không muốn làm Lâm Tư Hàm mất mặt, duỗi tay lấy một viên kẹo trong tay cô, cầm lấy viên kẹo được bọc hoàn chỉnh tỉ mỉ xem xét, kẹo sữa vị muối. Vung tay, viên kẹo tuột khỏi lòng bàn tay bắn lên cao, lên tạo thành một đường cong trong không trung sáng rực, sau đó thẳng tắp rơi xuống. Chu Nhiên cười một tiếng, vững vàng bắt được viên kẹo rơi xuống, nói: “Cảm ơn nha.” Lâm Tư Hàm thấy thế cũng không miễn cưỡng, chuẩn bị thu tay về. Thẩm Diệc Bạch hồi lâu không phản ứng, khi bàn tay Lâm Tư Hàm chuẩn bị rút về đã cầm lấy viên kẹo còn lại trong tay cô. “Cảm ơn.” Giọng nói nhạt nhạt. Lâm Tư Hàm đáp lại một tiếng, thu lại một chút tâm tình mất mát lúc nãy. Bóng cây trúc đào loang lổ trên mặt đất, gió thổi, bức tranh hoa cắt giấy trên mặt đất cũng theo gió mà lay động, hương hoa nhàn nhạt phiêu tán trong gió, tựa như hương sữa. Bóng cây trúc đào loang lổ trên mặt đất, gió thổi qua, bóng hoa bóng cây như cắt giấy theo gió khẽ lay động, hương hoa cũng theo gió lan tỏa, tựa như mùi sữa. Cây trúc đào là một loài thực vật mâu thuẫn, vừa có tính trưng bày cao, lá và rễ lại có độc tính rất mạnh. Giống như Thẩm Diệc Bạch, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Chu Nhiên nhìn bóng dáng Hứa Sênh Sênh vừa lôi kéo Lâm Tư Hàm vừa cười nói biến mất ở cửa cầu thang, lại cười nhạo một tiếng, kêu: “Tiểu Bạch.” Không ai để ý đến cậu ta. Thẩm Diệc Bạch đứng dưới bóng râm góc tường khu lớp học, rũ mắt nhìn viên kẹo màu hồng phấn kẹp trên đầu ngón tay, sắc mặt chuyên chú hiếm thấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Không muốn ăn? Đừng miễn cưỡng, ném đi cũng phí, cho tôi.” Chu Nhiên nói như vậy hoàn toàn là cố ý. Lúc cậu ta lấy viên kẹo từ tay Lâm Tư Hàm còn tỉ mỉ nhìn vỏ một lúc, trên bàn sách của Thẩm Diệc Bạch có một cái kẹo sữa vỏ giống y như cái này, cứ đặt ở đó, Thẩm Diệc Bạch không ăn nhưng cũng không ném đi. Rất hiếm thấy. Nói thật, trong phòng ngủ của nam sinh có một viên kẹo màu hồng như vậy thật ra rất chói mắt. Ngoài dự đoán. Ngón trỏ thon dài của Thẩm Diệc Bạch kẹp viên kẹo sữa phía dưới, ngón tay cái đè mạnh viên kẹo tròn bọc trong vỏ giấy hồng nhạt. Viên kẹo dễ dàng tách ra khỏi giấy gói, hàm răng khẽ cắn vào viên kẹo, đầu lưỡi chuyển động, viên kẹo nhanh chóng trượt vào lưỡi. Vị sữa nồng đậm lan tỏa trong miệng, tràn ngập khoang miệng, kích thích vị giác. Thẩm Diệc Bạch nhấp môi, đầu lưỡi lướt qua mặt ngoài bóng loáng của viên kẹo, nếm được một chút vị mặn. Vị sữa nồng đậm, hòa quyện với vị muối biển tươi mát. Dường như cũng khá ngon, không tệ giống như trong tưởng tượng. Chu Nhiên thấy một loạt động tác của Thẩm Diệc Bạch: “............” Cậu ta cảm thấy, cậu ta sắp không nhận ra Thẩm Diệc Bạch nữa rồi. Nguyên tắc của Thẩm Diệc Bạch không thể phá, cậu ta lĩnh ngộ sâu sắc. Thẩm Diệc Bạch không thích ăn ngọt, không phải không thích ăn, mà căn bản là hoàn toàn không chạm vào. Đối với loại đồ ăn là kẹo này, hoàn toàn là ở trạng thái bài xích. Cậu ta vốn cho rằng Thẩm Diệc Bạch sẽ giống như lần trước, nhét vào túi quần đồng phục, mang về phòng ngủ đặt trên bàn sách, làm bạn với viên kẹo kia, chờ tập hợp được bảy viên, sẽ triệu hồi thần long. Chu Nhiên không ngừng tự thôi miên chính mình, hết lần này đến lần khác tự nhủ bản thân, mình là hỏi hộ Lâm Tư Hàm, “Thế nào?” Vừa mới cất tiếng, Chu Nhiên không khỏi tự phỉ nhổ bản thân. Mẹ ơi, ngữ khí chờ mong này là gì vậy? Răng hàm của Thẩm Diệc Bạch cắn viên kẹo nồng đậm vị sữa, xương hàm căng chặt, mơ hồ mà nói hai chữ, “Cũng được.” “Ồ.” Chu Nhiên bày ra bộ mặt lạnh nhạt. ***** “Nè.” Hứa Sênh Sênh vừa vào lớp liền đưa cuốn vở ghi cheps vật lý đang ôm trong ngực cho Lâm Tư Hàm. Lâm Tư Hàm nhìn cuốn vở ghi màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, “A” một tiếng, giữ nguyên động tác kéo ghế, có chút mông lung, “Cho mình?” Hứa Sênh Sênh đặt cuốn vở lên chồng sách tham khảo đặt ở góc trái bàn học của Lâm Thư Hàm, ngồi xuống mở bình giữ nhiệt thổi nước ấm đang bốc khói cuồn cuộn uống một ngụm. Nước có hơi nóng, Hứa Sênh Sênh cố gắng nuốt xuống, làm yết hầu hơi đau. “Nước trong bình của mình cũng lạnh gần hết rồi, cậu có muốn.....” Lâm Tư Hàm còn chưa nói xong, đã bị Hứa Sênh Sênh le lưỡi hà hơi ngắt đoạn. “Cho cậu, nhìn xem.” Hứa Sênh Sênh hít vào từng ngụm lớn, nuốt nước xuống, lại nói tiếp, “Ba rất kỳ vọng ở cậu, hạ cái mặt già này xuống mà đi mượn vở ghi chép của tên Chu Nhiên kia.” Lại hít một hơi, mắt Hứa Sênh Sênh còn long lanh nước, “Cậu không thể phụ lòng ba đâu đó.” “Ôi, nóng chết mình, không thể chịu được.” Lâm Tư Hàm trầm mặc vuốt vuốt mái tóc dài bị rối của Hứa Sênh Sênh. Vì bị bệnh tạm nghỉ học, ở nhà điều dưỡng gần một năm, mời gia sư, Hứa Sênh Sênh thường sẽ mang cho cô vở ghi chép và tài liệu, cô cũng không đến mức không theo kịp chương trình học, hơn nữa kiến thức nền hồi cấp hai cũng không tồi, thi được thành tích tốt cũng không là vấn đề gì. “Thật ra, mình xem vở ghi chép của cậu cũng được.” Ngón tay Lâm Tư Hàm miết miết vào gáy cuốn vở ghi chép. Động tác xé vỏ kẹo của Hứa Sênh Sênh ngừng lại, mang theo chút không xác định hỏi: “Cậu xác định muốn xem của mình?” Động tác miết miết gáy sách của Lâm Tư Hàm ngừng lại, cô nhớ ra, Hứa Sênh Sênh là người rất mơ hồ, không thích chép bài khoa học tự nhiên. Rất có thể cả năm nay, cô nàng cả vở ghi cũng không có. “..........Không chắc lắm.” Lâm Tư Hàm trả lời đúng sự thật. Hứa Sênh Sênh nhét kẹo vào miệng, thỏa mãn mà nuốt một ngụm nước ngọt lớn, nói: “Vậy thì đúng rồi. Mượn sách của bất kỳ nữ sinh nào lớp mình, người ta muốn cho mượn hay không là một chuyện. Cho dù cho cậu mượn, xong rồi điểm kiểm tra cuối kỳ của cậu cao hơn người ta, còn phải nợ người ta một nhân tình, nghe người ta lải nhải suốt, không cẩn thận cuối cùng cả lớp còn biết cậu mượn vở ghi chép của người ta mà thi cao điểm hơn người ta đó.” Lật tập đề thi sinh học đã được gấp gọn gàng ra, Hứa Sênh Sênh nhìn những câu sai được tổng kết lại, “Cho nên, không bằng mượn Chu Nhiên. Thẩm Diệc Bạch có cho mượn không thì mình không biết, Chu Nhiên dám nói một từ không, mình chém cậu ta.” “Quyển vở ghi chép này hình như chính là của Thẩm Diệc Bạch.” Lâm Tư Hàm mở ra nhìn thấy ba chữ ở trên bìa chớp chớp mắt. Góc phải trang bìa trong, có ghi ba chữ thẳng hàng, hình như là thể Hành. Thẩm Diệc Bạch, ba chữ như nước chảy mây trôi, ngòi bút sắc bén, trong mỗi cái ngừng bút, thu bút đều rất sắc bén. “Mình nhìn xem.” Hứa Sênh Sênh lấy cuốn vở ghi chép từ trong tay của Lâm Tư Hàm, vừa lật vừa lẩm bẩm, “Của khảo vương đó, hít chút may mắn đi.” Vở ghi chép mỏng màu đen, một năm học chẳng qua chỉ viết vài trang, hai ba trang đã hết rồi, mở đến trang cuối cùng mà Thẩm Diệc Bạch viết, nằm dài trên bàn, Hứa Sênh Sênh nhìn thấy trên trang giấy có dấu bút chì cực nhạt, thì thầm: “Cờ caro?” Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo lường. Thẩm Diệc Bạch lại chơi cờ caro ấu trĩ này.... Phía dưới chỗ chơi cờ caro còn có dấu hình một con rùa đen ấu trĩ không rõ ràng lắm, trên mai rùa kia còn viết ba chữ cái nhỏ. Lâm Tư Hàm cũng ghé vào mặt bàn, cố gắng nhìn mấy chữ đã bị tẩy đi chỉ còn lại dấu vết mờ mờ, “Thẩm.... Tiểu .....Bát” Hứa Sênh Sênh đánh giá khách quan, “.........Có bệnh.” Con rùa đen và ba chữ Thẩm Tiểu Bát không cần đoán, vừa nhìn là biết dấu tích của Chu Nhiên, có thể nhàm chán đến vậy, cũng chỉ có cậu ta mà thôi. Sau này, chờ đến khi Lâm Tư Hàm trở thành Thẩm phu nhân rồi. Có một ngày, khi dọn dẹp đồ đạc cũ, tìm thấy quyển vở ghi chép này, cô còn cố ý đến thư phòng hỏi Thẩm Diệc Bạch cờ caro trên trang giấy đó là chuyện như thế nào. Cô sáng suốt lựa chọn không hỏi chuyện con rùa đen và ba chữ Thẩm Tiểu Bát, hai thứ đó vừa thấy là biết tác phẩm bị thua cờ caro nên kích thích, thẹn quá thành giận của Chu Nhiên. Cờ caro, tên tiếng Anh là Tic Tac Toe, là loại trò chơi ở ô vuông 3*3 điền ký tự, phân biệt thành X và O, hai người chơi luân phiên nhau điền kỳ hiệu vào ô vuông, tùy ý để cho ba ký tự thành một đường thẳng thì sẽ thắng. Những người chơi trò này đều biết, chỉ cần hai người đều đưa ra những lựa chọn tốt nhất, cuối cùng đều là thế hòa. Cho nên những người chơi trò này đều bị coi là rất trẻ trâu. Cô rất tò mò, Thẩm Diệc Bạch trong tình huống gì mà lại đồng ý chơi trò trẻ trâu này với Chu Nhiên. Lúc ấy Thẩm Diệc Bạch đang mở hội nghị từ xa, thấy Lâm Tư Hàm loẹt quẹt lê dép chạy vào, người nào đó không hề có cảm giác tội lỗi khi không nói tiếng nào mà đã trực tiếp kết thúc hội nghị. Nghe xong câu hỏi, ngón tay Thẩm Diệc Bạch gõ gõ lên bàn sách, lấy vở ghi chép từ trong lòng Lâm Tư Hàm tùy tiện nhìn một cái, sau đó ném lên bàn, dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Tư Hàm, cong môi, cười như không cười hỏi lại: “Anh càng tò mò hơn là sao em không trả vở ghi chép cho anh mà còn giữ đến tận bây giờ.” Lâm Tư Hàm ngậm miệng, không lên tiếng. “Yêu thầm anh?” Thẩm Diệc Bạch thần thái tự nhiên, ngón tay thon dài lúc có lúc không gõ lên cuốn vở ghi chép trên bàn. Lâm Tư Hàm cúi người, ngón trỏ sờ sờ cằm nhẵn nhụi của Thẩm Diệc Bạch, nhìn thẳng anh, tiến sát lại, lúc cách cánh môi anh nửa phân thì dừng lại. “Sao lại không tiếp tục?” Thẩm Diệc Bạch rũ mắt, dáng người không động. Đang là giữa hè, gần giữa trưa, cửa sổ sát đất của thư phòng đóng chặt, ngoài vườn gần cửa sổ trồng mấy cây long não cao lớn, những chú ve trên cây long não chẳng phân biệt ngày đêm, tiếng kêu râm ran. Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa mặt đất chiếu vào, ánh sáng chiếu tới Lâm Tư Hàm đang mặc váy Chiffon, xinh đẹp mềm mại không thể tưởng tượng. Một bàn tay Thẩm Diệc Bạch xoa xoa vòng eo tinh tế được dải lụa phác họa của Lâm Tư Hàm, cổ họng phát ra tiếng, “Hửm?” “Yêu thầm anh.” Lâm Tư Hàm tước vũ khí đầu hàng, “Cho nên có thể nói không?” Trong giọng nói còn có chút nũng nịu không dễ phát hiện. “Em cảm thấy sao?” Thẩm Diệc Bạch ôm vòng eo mềm mại của Lâm Tư Hàm, hoàn toàn ôm cô vào trong lòng. Lâm Tư Hàm bị Thẩm Diệc Bạch ôm ngồi trên đùi anh, nội tâm muốn đánh người, không muốn nói thì cứ việc nói thẳng, ai mà biết nhiều như vậy được, cô là Mác-Ăngghen sao, cô cảm thấy mình muốn đánh người. Lâm Tư Hàm bị anh ôm trong ngực ngồi thẳng người, một bàn tay nắm cằm anh, một bàn tay đặt lên vai anh, nhìn bờ môi đẹp đẽ của anh, nhẹ nhàng dán lên một chút, sau đó lập tức tách ra. Nhanh chóng tách ra. “Em thấy là có thể.” Trong lòng Thẩm Diệc Bạch rất hưởng thụ nhưng bên ngoài vẫn là vẻ bất động thanh sắc, hỏi: “Lòng hiếu kỳ nhiều đến như vậy ư?” Lâm Tư Hàm, “..........” Cô thật sự chuẩn bị đánh người. “Trong tiết tự học buổi tối nào đó, Chu Nhiên vẽ, người thua cờ caro sẽ quét dọn ký túc xá một tuần.” Thẩm Diệc Bạch thấy tốt thì liền thôi. “Có phải lúc đó anh không biết đó là vở của mình?”  Ngón trỏ của Thẩm Diệc Bạch gõ nhẹ vào eo nhỏ của Lâm Tư Hàm, không chút để ý đáp: “Ừm.” “Sau khi biết thì sao? Chắc Chu Nhiên bị thu thập rất thảm nhỉ....." Lâm Tư Hàm suy đoán, duỗi duỗi hai đầu ngón tay, hỏi: “Hai tuần?” “Một học kỳ.”  Đáy lòng Lâm Tư Hàm lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Chu Nhiên vì giỏi tự đào hố chôn mình mà phải quét dọn ký túc một học kỳ.