Học sinh chơi cả một buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa, cả đám quay về phòng học nghỉ ngơi, cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút. Mấy người Minh Hạnh ở lại thu dọn tàn cục. Hôm nay, Minh Hạnh không tiện cử động nên cả buổi sáng chỉ ngồi ghế, không làm gì cả. Hồ Du âm thầm ý kiến. Vì thế cô ta dọn dẹp xong liền bỏ đi với những người khác, đến khi Minh Hạnh lấy đồ đi ra thì bên ngoài đã không còn ai nữa. Sức cô vốn không lớn, mà chân thì bị thương càng không tiện, muốn đi cầu thang khó càng thêm khó. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô nhìn trái nhìn phải, không thấy ai đành tự mình dọn đồ đi lên. Đi được nửa lầu, Minh Hạnh cố không nổi nữa. Ánh nắng gay gắt rọi xuống đỉnh đầu, cô vừa cử động một chút, từng tầng mồ hôi mỏng đã thi nhau tuôn ra. Minh Hạnh thở phì phò, hàng mày nhíu chặt, cuối cũng không thể kiên trì được nữa nên dừng lại, tựa vào lan can. Cô nghỉ tại chỗ khoảng năm phút. Nơi này quá nắng, cũng không có mái che, không thể đứng lâu được. Khuôn mặt của cô bị hun đến đỏ ửng. Minh Hạnh vươn tay, ôm đống đồ vừa đặt dưới đất lên, định đi tiếp. Đúng lúc này, một đôi tay vươn tới, nhấc hết đồ lên. Minh Hạnh nhìn theo, phát hiện ra một bóng hình quen thuộc. Đôi mắt của cô trợn tròn. “Trình Phóng, sao cậu lại…” Cứ như âm hồn không tan thế? Trình Phóng nhấc đống đồ lên một cách nhẹ nhàng, sau đó lùi ra xa cô khoảng hai bước, nhìn cô từ trên xuống dưới. Thấy chân trái cô bị thương nên không có sức chống đỡ. “Cô đã khó cử động rồi còn thể hiện cái gì?” Trình Phóng lạnh lùng nói: “Để cái đống này cho cô, dù cô ôm được nó lên lầu thì chân cũng gãy mẹ luôn đấy, tin không hả?” Rõ ràng cô đã đau như thế rồi còn muốn chịu đựng, tay nhỏ chân nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống với con người kiên cường như vậy. Minh Hạnh rất muốn phản bác, nhưng lại không nói nên lời. Không thể không thừa nhận rằng Trình Phóng nói rất đúng. Lên được đây đã là giới hạn của cô rồi. Trình Phóng không nói nữa, nhấc chân bước nhanh về phía trước. Nhưng vừa đi được hai bước thì phát hiện Minh Hạnh đằng sau không theo kịp. Thế là anh dừng lại. Trình Phóng nhấc gọn đồ đạc chỉ với một tay để tay còn lại rảnh rang. Anh vươn cánh tay đó tới trước mặt Minh Hạnh. “Bám vào.” Trình Phóng ra hiệu bằng ánh mắt. Có lan can để vịn rồi, sao phải vịn vào tay anh? Minh Hạnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần.” Trình Phóng nhìn lan can, cười hỏi: “Cái lan can này hỏng rồi mà cô không sợ à?” “Hồi nãy tôi nghe người ta nói, lan can này có đoạn bị đứt rồi, còn đang tìm người sửa lại đó.” Minh Hạnh nửa tin nửa ngờ. Dáng vẻ của Trình Phóng không giống như đang nói thật chút nào, nhưng nhỡ đâu… “Cô vịn vào đây…” Trình Phóng quét mắt qua khuỷu tay của mình, “Còn muốn tôi dắt tay cô thì cứ nói toẹt ra là được.” Minh Hạnh nhìn lan can rồi lại nhìn Trình Phóng, do dự hồi lâu, cô vẫn vịn vào tay anh. Ngón tay nhỏ xinh và trắng nõn đặt trên tay anh, lên một tí nữa là cổ tay trắng tựa củ sen. Trình Phóng cúi đầu cười thầm. Sao mà ngốc thế không biết. Anh bảo lan can hỏng mà cô cũng tin thật. Sau khi đưa Minh Hạnh đến phòng học, Trình Phóng quay lại dọn nốt mớ tranh vẽ. Trên đường, anh không khỏi trở nên hùng hổ. Nhóm giáo viên kia đúng là biết cách ăn hiếp người khác thật, chuyện gì cũng ném cho Minh Hạnh. Nếu là anh là anh nhất định tẩn cho biết, để cho nó nhớ lâu mới được. Sau khi Trình Phóng mang đống tranh đợt hai về thì thấy có học sinh đang hỏi bài với Minh Hạnh. Anh không muốn quấy rầy cô nên yên lặng đứng ở đằng sau. Đó là một nữ sinh mang kính đen, giờ ra chơi không những không nghỉ ngơi mà còn rất nghiêm túc làm bài tập. Cô bạn này đến hỏi bài Vật lý với Minh Hạnh. Là Vật lý cấp ba. Minh Hạnh theo khối Xã hội, hồi cấp ba, cô học môn nào cũng tốt, chỉ có môn Vật lý là không ổn lắm. Cũng vì nguyên nhân đó nên cuối cùng, cô đã chọn theo khối Xã hội. Nữ sinh kia nói là cô bé đã tìm cách giải đề rất lâu nhưng vẫn không tìm ra, lại không tìm được giáo viên Vật lý nên chỉ có thể hỏi Minh Hạnh. Minh Hạnh rất nghiêm túc nhìn đề bài. Hồi còn phải học môn này, cô đã không hiểu lắm, cộng thêm việc sau khi lên Đại học thì hoàn toàn không tiếp xúc, cho nên bây giờ đọc đề, cô thật sự không hiểu. Trình Phóng tiến lên hai bước. Anh cúi đầu, liếc nhìn đề bài. “Bài này dễ mà?” Trình Phóng cười một tiếng, tay chỉ vào đề bài, thuận miệng nói hướng làm. Đơn giản dễ hiểu, lập luận logic. Nói xong còn đối chiếu với đáp án. Minh Hạnh và nữ sinh ấy đều cảm thấy kinh ngạc. Minh Hạnh kinh ngạc vì không ngờ Trình Phóng sẽ làm được bài này, còn bạn nữ kinh ngạc là vì, trong văn phòng xuất hiện một người lạ mặt từ khi nào thế? Cô bạn không khỏi nhìn Trình Phóng thêm vài lần. “Tôi là người nhà của cô giáo Minh.” Trình Phóng cười, tiện mồm nói điêu. Minh Hạnh quay đầu, trừng mắt liếc anh. Trình Phóng càng cười quá lên. Nữ sinh sùng bái và hâm mộ, do dự hỏi anh, “Thành tích Vật lý của anh… tốt lắm ạ?” “Bình thường anh học Vật lý bằng cách nào thế ạ?” “Anh không học,” Trình Phóng lắc đầu, lười nhác nói: “Cũng không nhớ gì đâu.” “Chỉ là bài này khá dễ, vừa nhìn là biết thôi.” Câu này thì Trình Phóng không nói điêu. Hồi đi học anh chưa từng nghe giảng, cái gì nên học nên biết, dù sao anh tự xem cũng biết thừa. Chỉ là bây giờ, anh không có hứng thú nói chuyện đề với chả bài. Sau khi nữ sinh kia rời khỏi, anh ngồi xuống bên cạnh Minh Hạnh, nói: “Cô giáo Minh, thưởng cho cô khăn giấy để lau mồ hôi nè.” Bên ngoài trời nóng như vậy, trong phòng lại không có quạt điện, vừa vào trong là nóng vã ra, mồ hôi trên người càng lúc càng nhiều. Biết trên người có mồ hôi, không thơm tho gì nên anh không dám đến gần Minh Hạnh. Từ hướng nhìn của anh có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên cổ của cô, thấm chút mồ hôi, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thanh mát dịu nhẹ. Trình Phóng hít mũi, ngửi được mùi hương này, anh vô thức đến gần một chút. Dễ chịu thật. Đối với Trình Phóng mà nói thì nó quả thật là sự hấp dẫn trí mạng. Đến khi Minh Hạnh kinh hoảng quay đầu lại, cô không khỏi lùi ra đằng sau. Nhìn Trình Phóng bằng đôi mắt vừa cảnh giác vừa giận dữ. Trình Phóng nuốt nước bọt, hơi mím môi, quả táo Adam trượt một cái. Động tác của anh dừng lại, trong không khí vẫn còn hương vị vấn vương. Biểu cảm và động tác của anh chớ hề che giấu dù chỉ một chút. Sau đó, anh nhìn thẳng vào môi của Minh Hạnh. Nó giống như gương mặt cô, trong trắng điểm hồng. Thôi toang rồi, sao bây giờ anh lại cảm thấy dáng vẻ khi cô ghét bỏ anh cũng đẹp dữ vậy nè? Trình Phóng cảm thấy nhất định là mình bệnh nặng lắm rồi. Tay của Minh Hạnh đặt trên biên ghế, ngón tay siết chặt, cô căng thẳng nhìn Trình Phóng, sợ anh sẽ làm gì đó. “Tôi lái xe tới, chiều chờ cô ngoài cổng.” Dừng một lát, anh lại nói: “Nếu cô còn trốn tôi nữa thì khi tiếng chuông tan học đầu tiên cất lên, tôi sẽ tới thẳng văn phòng để khiêng cô ra.” Trình Phóng bâng quơ uy hiếp: “Cô liệu mà lần.” Tuy anh đang nói quá nhưng Minh Hạnh lại nghĩ rằng, anh là người có thể làm ra những chuyện như vậy. Dường như Trình Phóng cũng hơi luống cuống, lúc anh đứng dậy rời đi, bước chân sao mà vội vã. Anh sợ nếu mình còn không rời khỏi đây nhanh sẽ làm ra chuyện dễ toang nào đó. Vì chân của Minh Hạnh bị thương nên suốt mấy ngày liền, Trình Phóng luôn chờ cô ngoài cổng trường. Cộng thêm thời tiết gần đây cũng chướng ướng, hết nắng gắt lại mưa to, thay đổi thất thường. Anh quá dính người, Minh Hạnh có trốn cũng không trốn được. Thế là trong trường bắt đầu có lời đồn đãi về Trình Phóng và Minh Hạnh. Trình Phóng tiếng xấu đồn xa, người khác đồn đương nhiên sẽ đồn xấu về anh. Đại khái họ đồn rằng Trình Phóng bám lấy cô, còn bắt nạt cô. Mà cô gái như Minh Hạnh thì — Cô lớn lên nơi phố thị, không những trình độ học vấn cao mà ngoại hình còn xinh xắn, Há lại có thể ưng ý tên rác rưởi như Trình Phóng được? Sự việc là thế. Mà thị trấn lại nhỏ như vậy, Lời đồn đãi dần truyền ra bên ngoài. Lúc Giang An Ngữ nghe thấy câu chuyện này, trong lòng rất khó chịu, suy nghĩ thật lâu, cô nàng vẫn kìm lòng không đặng, đi tìm Trình Phóng. Đến nhà anh nhưng không tìm được người, chỉ trùng hợp gặp Doãn Hạo, anh ta nói Trình Phóng đang làm việc phía trước. Thế là Giang An Ngữ lại đi ra phía trước khoảng 200 mét. Nếu đi từ nhà Trình Phóng đến trường học bằng đường tắt thì rất gần, nhưng giữa đường có một đoạn gồ ghề lồi lõm khá khó đi. Trời mà mưa nữa là càng khó đi. Doãn Hạo nói anh “đang làm việc”, hoá ra là đang sửa đường. Lúc Giang An Ngữ đến, anh đã sửa gần xong. Hai giờ chiều là lúc mặt trời gắt nhất, ánh nắng nướng cả mặt đất, hơi nóng bốc lên hệt như nồi hấp, sau lưng Trình Phóng đã ướt đẫm. Người anh mướt mồ hôi, hai bên huyệt Thái Dương ướt nhẹp mà anh cũng không thèm lấy tay lau. Rất mệt, nhưng anh lại không nói tiếng nào. “Trình Phóng.” Giang An Ngữ chạy dến, nhìn thấy Trình Phóng đằng xa liền gọi to. Nghe thấy, Trình Phóng quay đầu lại. Giang An Ngữ nhìn anh, khoé môi cong lên, không khỏi mỉm cười. Cô đi vài bước về phía anh, cuối cùng đứng trước mặt anh. Trình Phóng thờ ơ nhìn cô một cái, sau đó cầm dụng cụ rồi quay người. “Chuyện gì?” “Có chuyện.” Giang An Ngữ gật đầu, mở miệng định nói nhưng lại cảm thấy căng thẳng, tim đập “thình thịch”. Cô dùng tay vuối môi mình, âm thầm điều chỉnh hơi thở. Cuối cùng, cô nói: “Trình Phóng này, cậu còn nhớ năm cấp ba, có một khoảng thời gian chúng ta đã ngồi cùng bàn không?” Năm đó, Trình Phóng vẫn chưa trở thành bộ dạng như bây giờ. Mặc dù anh không thích học, đến lớp cũng không nghiêm túc nghe giảng, nhưng Giang An Ngữ biết anh rất thông minh, vô cùng vô cùng thông minh. Đề khó đến mức giáo viên cũng không giải được, anh chỉ cần nhìn một chút đã biết cách làm. Thuở ấy, Giang An Ngữ cực kỳ sùng bái anh. Cứ đến tiết tự học buổi chiều là anh nằm dài ra bàn để ngủ, lúc cô vỗ anh để hỏi bài, dẫu anh còn buồn ngủ nhưng vẫn gượng dậy và giảng bài cho cô bằng ngữ điệu uể oải. Nắng bên cửa sổ chiếu rọi mặt anh, đẹp đến nỗi khiến đối phương điên cuồng rung động. Khoảnh khắc đó, trái tim của Giang An Ngữ đập thình thịch. Có lẽ là vì người con trai không chỉ tuấn tú mà còn thông minh đến độ người khác phải sùng bái, không ai là không thích này. Năm mười lăm tuổi, lúc tình đầu chỉ vừa chớm nở, Giang An Ngữ đã cất giấu tình cảm này suốt ba năm. Đến tận bây giờ gặp lại, cô mới phát hiện, rằng khi nhìn thấy anh, trái tim của cô vẫn không ngừng loạn nhịp. Chỉ cần anh lại gần chút thôi, cô sẽ đỏ mặt đến tận mang tai. Trước khi đi ngủ, cô đều nhớ lại hôm nay anh đã nói những gì, luôn luôn nghĩ đến, để rồi mang theo tất cả những mong đợi về anh vào giấc mơ. Tối hôm qua, khi nghe được những lời đồn đó, Giang An Ngữ đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an. Suy nghĩ thật lâu, cô tự nhủ với bản thân rằng: Hãy dũng cảm một lần. Sau này lên Đại học, rời khỏi Đường Lí, e là cô thật sự không còn cơ hội nữa. Giang An Ngữ không muốn mình phải tiếc nuối.