Thứ Hai, trời mưa. Cuối tuần có hai ngày nghỉ, Minh Hạnh khá nhàn rỗi và lười biếng. Sáng sớm, lúc cô nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, thế là bừng tỉnh. Từ khi đến Đường Lí, hầu như ngày nào cũng nắng gắt, chưa từng thấy trời mưa bao giờ. Minh Hạnh dậy sớm như thường lệ, tự pha cho mình một ly sữa bò, ăn một cái bánh mì, sau đó lấy dù ra, chuẩn bị đến trường. Cơn mưa mùa hạ khiến Đường Lí như được bao quanh bởi sương mù, đằng xa là những dãy núi trải dài, xanh biếc một màu, sương mù vờn quanh hơi nước, nơi chóp mũi tràn ngập hương vị thanh mát. Minh Hạnh nhịn không được, lấy điện thoại ra chụp vài tấm. Cô gửi cho Nhậm Kiều Kiều và Lộ Tuyển những bức mình đã chụp được. Chắc vì thời gian vẫn còn quá sớm nên Nhậm Kiều Kiều chưa dậy, chỉ có Lộ Tuyển nhắn tin trả lời cô. Lộ Tuyển: 【Xem ra em cũng tận hưởng quá nhỉ.】 Nhìn thấy thông báo có tin nhắn đến, Minh Hạnh sửng sốt, trả lời anh, 【Dậy sớm vậy à? Chưa được bảy giờ nữa.】 Lộ Tuyển: 【Tâm trạng không tốt, không ngủ được.】 Minh Hạnh không khỏi buồn cười. Suy nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho Lộ Tuyển. Rất nhanh, đường dây được kết nối. Bên kia, giọng mũi của Lộ Tuyển rất nặng, anh nói gần đây bị cảm mạo. “Vậy phải chú ý giữ sức khoẻ đấy.” Minh Hạnh dặn dò. “Cảm ơn đã quan tâm.” Lộ Tuyển cũng trả lời rất máy móc. Minh Hạnh lại thấy buồn cười. Khóe môi của cô cong lên, cười bảo: “Nếu gặp chuyện gì khó thì cứ tìm em, em sẽ cố gắng giúp đỡ.” “Thật ra anh cũng định thế đấy,” Âm mũi của Lộ Tuyển nghẽn nặng, nghe khá kỳ cục, Minh Hạnh có chút không quen. “Nhưng em không ở trường, tìm em có ích gì.” Minh Hạnh: “Vậy chờ em quay về rồi nói sau.” Vừa nói, cô vừa quẹo vào một con đường nhỏ. Sau khi mưa xong, mặt đường càng thêm lầy lội và khó đi hơn. Minh Hạnh một tay cầm dù, một tay cầm điện thoại để nói chuyện, nhất thời có hơi bất tiện. Thế là cô cúp điện thoại. Lúc trời nắng đường đã khó đi rồi, bây giờ trời mưa, mặt đất càng nhũn nhão, đường đã gồ ghề còn ngập nước, vô cùng khó đi. Minh Hạnh nhìn mặt đất, đi rất cẩn thận. Lo cái gì là cái đó tới. Lúc nhảy qua vũng nước nhỏ, Minh Hạnh nhất thời trượt chân, khuỵu xuống, cả người không kiểm soát được té lăn ra đất. May là mông đáp xuống một bụi cỏ, nếu không thì mông không những bị đau mà còn dính đầy bùn nữa. Minh Hạnh bò dậy. Cổ chân nóng rát, hình như bị chấn động gân cốt. Cô thử nhấc chân lên, không khỏi nhíu mày hít sâu một hơi. Thôi hỏng rồi. Minh Hạnh tuyệt vọng, không màng đến chân của mình, trong đầu chỉ nghĩ rằng: Liệu hôm nay có thể đến trường đúng giờ không đây? Cô ngồi xổm trên đất, tay ôm mắt cá chân, gắng gượng chịu đựng cơn đau. Nhưng mà đau quá đi mất, đau đến mức cô đi không nổi nữa. Buổi sáng, Trình Phóng thức dậy, phát hiện ngoài trời đang mưa. Lúc ấy, anh liền nghĩ đến việc: con đường ngày mưa rất khó đi, cực kỳ dễ bước hụt hoặc trượt chân. Chỉ là, khi anh rời giường thì Minh Hạnh đã ra ngoài rồi. Chỉ vì trốn anh, cô cũng thật là… Trình Phóng không khỏi cười lạnh, định bụng không lo cho cô nữa. Dù sao trong mắt của cô, anh đã là tai hoạ rồi. Nhưng anh vẫn kìm lòng không đâu, liên tục nhìn ra bên ngoài, đồng thời nhớ đến bình thường cô đi đường luôn gặp khó khăn. Trình Phóng lạnh mặt, chửi thầm một tiếng, cuối cùng vẫn đi ra ngoài. Chưa được mấy bước, anh đã nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đằng xa, một tay nắm ôm cá chân, ngồi xổm trên đất. Mẹ nó, đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó mà! Sắc mặt của Trình Phóng càng xấu, bước chân càng nhanh hơn. Đi được vài chục bước thì chuyển qua chạy vọt lên. Tiếng mưa rơi đọng bên tai, hơn nữa toàn bộ sự chú ý của Minh Hạnh bấy giờ đều dồn vào cái chân đau của mình. Đến khi Trình Phóng đi tới, ngồi xuống bên cạnh, cô mới nhận ra là có người. Vừa quay đầu lại đã bắt gặp khuôn mặt đưa đám của Trình Phóng. Chẳng nói chẳng rằng, anh vươn tay đến như muốn ôm cô. Minh Hạnh hoàn hồn, vô thức lùi ra sau, muốn tránh khỏi tầm tay của Trình Phóng. Ánh mắt của anh thẫm lại, bàn tay bắt vào hư không. Lúc ấy, động tác của anh khựng lại, nhưng chỉ kéo dài mấy giây, sau đó lại vươn tay đến, hoàn toàn không cho Minh Hạnh cơ hội phản kháng, thẳng thừng ngang ngược bế cô lên. Cơ thể bị mất trọng lực, Minh Hạnh không khỏi cả kinh giương mắt lên, đối diện với ánh mắt tức giận xen lẫn lo lắng của Trình Phóng. Anh xụ mặt, đường nét khuôn mặt vuông vức, cánh tay bế cô nổi lên cơ bắp, đi nhanh về phía trước, vừa vững vàng vừa mạnh mẽ. Anh nói chuyện với cô, lồng ngực rung rung, “Thả cô xuống rồi cô tự đi được hả? Không muốn chặt đứt cái chân này thì ngoan ngoãn giùm ông cái.” Mé, anh đáng sợ đến vậy cơ à? Lần đầu tiên bị người khác bế như vậy, Minh Hạnh cảm thấy không được tự nhiên, dưới chân cứ đau đáu liên hồi, gần như đau thấu xương tuỷ. Nước mưa tí tách rơi xuống người Trình Phóng, anh khom người che mưa cho cô. Thời điểm cúi đầu lại chợt thấy cô nhíu mày, khuôn mặt đau đến nhăn nhó. Tâm can của Trình Phóng mềm ra, nhẹ giọng an ủi: “Ráng nhịn thêm chút nữa thôi.” Trình Phóng dọc theo con đường cũ, chưa được năm phút đã về tới nhà. Bước vào cửa lớn, anh đặt cô xuống ghế rồi ngồi xổm xuống đất. Chỉ mới vài phút mà mắt cá chân của Minh Hạnh đã sưng đỏ, Trình Phóng kiểm tra cẩn thận, xác định không tổn thương đến gân cốt. Anh đứng dậy tìm băng gạc và băng bó cho cô, sau đó mở tủ lạnh lấy cục đá, dùng khăn lông bọc lại. “Không ảnh hưởng đến gân cốt,” Trình Phóng nói: “Chườm lạnh trước đã, có thể giảm đau.” Trình Phóng như đã quá quen với việc này, anh xử lý cho cô rất nhanh, ngồi xổm trên mặt đất, không than mệt cũng chẳng chê bẩn. Anh cứ ngồi xổm như thế, một tay nâng mắt cá chân của cô, chườm lạnh khoảng mười phút. “Còn đau không?” Anh ngẩng đầu hỏi Minh Hạnh. Quả thật là đỡ hơn rất nhiều. Minh Hạnh lắc đầu, khẽ trả lời: “Không đau.” Trình Phóng nhìn đồng hồ. Việc này đã tốn mất nửa tiếng, bây giờ đã là bảy rưỡi, tiết học buổi sáng sắp bắt đầu rồi. “Đi thôi, tôi lái xe chở cô đến đường cái.” Trình Phóng tiện tay cầm lấy áo mưa, đang muốn dắt xe ra thì ánh mắt chợt dừng lại, giống nhừ nhìn thấy gì đó. Anh lại lấy một cái khăn lông tới, kéo tay Minh Hạnh. Minh Hạnh không tránh kịp, cổ tay bị anh bắt lấy. Lòng bàn tay của anh rất nóng, ngón tay dùng sức, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ cầm khăn lông lau khuỷu tay cho cô. Động tác nhanh chóng và gọn gàng. Thấy Minh Hạnh hoảng loạn tránh né tay mình, Trình Phóng cười lên, giơ giơ khăn lông trên tay mình, “Khá quá nhỉ, cô không thấy dơ à?” Trên khăn lông toàn là bùn đất. Vì cô bị ngã nên khó tránh khỏi người ngợm dính bẩn. Minh Hạnh mím chặt môi, chỉ cảm thấy động tác của anh quá thân mật, khiến người khác có cảm giác không thoải mái. Cô cảnh giác nhìn Trình Phóng, đáp: “Cảm ơn, tự tôi lau được rồi.” Từ lúc trở về tới giờ, động tác của anh đều thân mật quá mức. Trình Phóng nhìn cô, “hừ” lạnh một tiếng, mắng: “Đồ vô ơn [1].” “Chườm lạnh cho cô mà ánh mắt cô nhìn tôi như thể tôi lợi dụng cô vậy.” Trình Phóng đứng chắn trước mặt cô, khiến cô muốn chạy cũng không được. “Ông đây mà lợi dụng cô thật thì không thèm sờ chỗ này đâu.” Anh hạ tầm mắt như có điều ám thị. Minh Hạnh nhíu mày càng chặt. Tuy rằng Trình Phóng đã giúp cô thật, nhưng cô không thích nghe mấy lời như vậy chút nào, trong lòng vô thức bài xích. “Cậu tránh ra, tôi trễ giờ rồi.” Minh Hạnh cụp mắt, không nhìn anh nữa. “Đã nói là chở cô đi, cô còn nhăn nhó gì nữa?” Nhìn thấy ánh mắt bài xích của cô, Trình Phóng cũng không dễ chịu gì cho cam, nhưng vẫn kiên trì muốn chở cô đến trường. Đương nhiên, anh cũng biết trong mắt cô, anh chỉ là cái tên lưu manh chẳng được gì tốt. Mặc dù đó là sự thật… Trình Phóng nói nhiều, trực tiếp bế cô lên xe, sau đó sải chân qua, “Bám vào.” Vừa dứt hai từ cụt lủn, anh lập tức phóng xe đi. Trình Phóng làm việc bao giờ cũng nhanh nhẹn, nói ít làm nhiều. Minh Hạnh không kịp phản ứng, xe phóng thẳng ra đường, cô sợ ngồi không vững nên vươn tay vịn vào một bên yên xe. May là Trình Phóng lái không quá nhanh. Chưa đầy mười phút, hai người đã đến trường học. Trình Phóng dừng xe, một chân chống đất ổn định xe, rồi duỗi tay muốn đỡ Minh Hạnh xuống. Bấy giờ đã có khá nhiều người trước cổng trường, người qua kẻ lại, ai nấy đều tò mò nhìn về phía họ. Thứ nhất là giá trị nhan sắc của hai người thật hấp dẫn người khác, hơn nữa thoạt nhìn khí chất của họ rất khác biệt, đương nhiên không khỏi làm người khác chú ý. Minh Hạnh cúi đầu, cẩn thận lùi ra đằng sau, không để Trình Phóng đỡ tay mình. “Cẩn thận một chút.” Trình Phóng nói. Chân của Minh Hạnh vẫn còn đau nên không tiền dùng sức, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, khập khiễng bước vào cổng trường. Trình Phóng chỉ đứng ngoài cửa đặng nhìn cô, nhất thời sắc mặt không tốt chút nào. Không bao lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên. Hôm nay Phùng Dục dậy trễ, phải vội vã chạy đến trường, kết quả là vừa tới cổng thì nghe thấy tiếng chuông. Cậu đang tính vào thì bị Trình Phóng nhéo tai. Phùng Dục nổi cáu, nhưng vừa quay đầu lại, chút cáu ấy lập tức teo héo. “Anh Phóng.” Cu cậu nịnh nọt kêu. “Chân cô Minh của mày bị thương, hôm nay đi học lanh lợi một chút.” Tâm trạng của Trình Phóng không được tốt, giọng điệu cũng hung dữ, “Thấy cô ấy đứng lâu thì lấy ghế cho cô, bằng mọi giá phải giành làm, nghe rõ chưa?” Phùng Dục liên tục gật đầu. Trình Phóng xua tay, ý bảo cậu đi vào đi. Thấy Phùng Dục vào trong rồi, anh cũng nhấc chân bước về phía cổng trường. Nhưng anh dừng lại. Không kìm được mà chửi thầm. Minh Hạnh đã không thích anh, dù anh đi vào, sắc mặt của cô cũng không vui vẻ gì. Đúng là rớt mẹ liêm sỉ mà, dù đã biết thừa bản thân có nhiệt tình với Minh Hạnh đi nữa, cô cũng lạnh nhạt với anh thôi [2], nhưng anh vẫn muốn đi vào trông cô. Cứ như vậy, Trình Phóng đứng ngoài cổng trường một lúc. Khoảng năm phút trôi qua. Doãn Hạo gọi điện thoại giục anh, hỏi anh sao hôm nay vẫn còn chưa đến. Đến muộn sẽ bị trừ lương đấy. Bấy giờ, Trình Phóng mới lái xe rời đi. _____ [1] 白眼狼 (lược dịch: bạch nhãn lang): ám chỉ người vong ơn bội nghĩa. [2] 热脸贴冷屁 (lược dịch: mặt nóng dán mông lạnh): tục ngữ Trung Quốc, ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững (Theo chiase.org).