Trình Huyền và Tưởng Định sống chung với nhau, tình cảm nồng nhiệt mạnh mẽ như vũ bão, yêu thương tới chóng vánh, hiểu lầm biến mất cũng rất nhanh, mọi chuyện đều thật sự chấn động lòng người nhưng lại cũng tự nhiên như nước chảy thành sông. Trải qua một đêm kiều mị trong khách sạn, tình cảm hai bên ngày càng dâng trào, Trình Huyền cuối cùng cũng có dáng vẻ của cô gái nhỏ đang yêu, thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng, nhưng phần lớn là… giở trò ngang ngược. Tuy nhiên Tưởng Định lại thích cô như vậy. Trước kia anh cảm thấy phụ nữ trong giới showbiz ai ai cũng như nhau, giả dối tới nhàm chán, nhưng mà từ khi gặp được Trình Huyền, anh mới nhận ra trên đời này còn có cô gái thú vị như vậy, nồng nhiệt như một ngọn lửa đầy hấp dẫn. Buổi tối lúc hai người ở bên cạnh nhau, cô cũng có thể nghĩ ra đủ loại chiêu trò hơn cả anh. Cô gái như cô đẹp nhất khi được là chính mình. Tuy rằng điểm trừ duy nhất chính là cô quá ghen tuông. Lúc Tưởng Định đóng phim sẽ không khỏi phải tiếp xúc thân thể với các diễn viên nữ, hai người cũng vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ mấy lần, sau đó Tưởng Định quyết định mỗi lần chọn kịch bản phim sẽ để trợ lý đưa Trình Huyền xem trước. Trình Huyền sẽ đánh dấu vào những chỗ mà cô không thích hoặc sẽ để bụng, anh sẽ lập tức xóa bỏ, mọi thứ đều được quyết định dựa trên tiêu chuẩn của cô. Weibo của anh trước kia do trợ lý phụ trách đều bị lấy lại, tất cả những xã giao lịch sự với các nữ diễn viên khác đều bị xóa đi. Trình Huyền còn tạo cho anh một tài khoản clone, hai bên chỉ follow lẫn nhau, mỗi ngày ở trên Weibo @ đối phương nói những lời âu yếm chọc ghẹo. Những lời tỏ tình ngọt ngào chỉ được lặng lẽ nói ra, không ai biết được. Trình Huyền là người quyết định không công khai. Cô nói: “Chờ em đứng vững ở vị trí cao như anh, rồi em mới có thể tự tin giới thiệu rằng: "Tôi là Trình Huyền", nếu công khai bây giờ thì em chỉ là bạn gái của ảnh đế Tưởng Định mà thôi.” Tưởng Định tôn trọng quyết định của cô, thận trọng bảo vệ sự tự tôn và kiêu ngạo của bạn gái. Mấy năm sau, Trình Huyền rất nghiêm túc rèn luyện kỹ thuật diễn xuất, Tưởng Định cũng rất nghiêm túc vì cô mà giữ lòng, không những thế mà còn hết mực giúp đỡ lót đường cho sự nghiệp của cô. Tới lúc tốt nghiệp đại học năm thứ tư, Trình Huyền nhờ vào bộ phim điện ảnh của Trần Lỵ mà giành được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc, bỏ xa các nữ sinh cùng lứa. Tiếng lành đồn xa, lời bàn tán cũng nổi lên theo rất nhiều. Bạn học cùng khóa bắt đầu âm thầm nói bóng gió, rằng Trình Huyền là hoa khôi, với điều kiện gia đình cô như vậy, dựa vào năng lực của bản thân thì chắc chắn không thể nào có chuyện từ năm nhất đã được làm đại diện quảng cáo, cho nên ---- Chắc chắn là cô được bao nuôi. Tin đồn được bàn tán nhiều dần được coi như là sự thật, từ từ lan truyền khắp toàn bộ giới giải trí và vòng fan. Trở thành tiểu hoa đán thì không thể nào không bị bàn tán, thực tế càng nhiều tin đồn thì càng nổi, không có tin tức gì ngược lại là đã flop rồi. Trình Huyền không quan tâm đến những chuyện này, thậm chí có lúc cô còn nói đùa với Tưởng Định: “Ông chủ Tưởng, tiền bao nuôi tháng này anh vẫn chưa gửi cho em.” Vẻ mặt Tưởng Định thản nhiên phối hợp với cô: “Tháng này em phục vụ không tốt.” Lúc này dạ dày của Trình Huyền không khỏe, còn phải đi bệnh viện truyền dịch, vì vậy mà hơn một tuần lễ cô không cho Tưởng Định đụng vào rồi. Lúc hai người trò chuyện như đang diễn kịch, Trình Huyền bỗng thấy trên mạng có người nghi ngờ cô đi bệnh viện phá thai. Lúc đó cô đang nằm ở trên giường của Tưởng Định ăn dâu tây ngọt lịm, sau khi đọc được tin đồn này thì cảm thấy thật buồn cười. Bây giờ truyền nước biển cũng có thể phá thai hay sao? Paparazzi chụp được hình cô vào bệnh viện thì nghi ngờ cô đi phá thai, sau này nếu như cô xuất hiện ở đồn cảnh sát thì chẳng phải sẽ viết là nghi ngờ cô giết người đấy chứ. Trình Huyền lướt qua Weibo kia, thoáng thấy Tưởng Định ở bên cạnh đang nghiêm túc đọc kịch bản, trong lòng cô chợt lóe lên một ý nghĩ, cô bỏ dâu tây xuống rồi bất ngờ nôn khan một tiếng. Tưởng Định vừa nghe thấy âm thanh này ngay lập tức nhăn mày cảm thấy không ổn, dù chưa ăn qua thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy, diễn mấy bộ phim truyền hình rồi, vừa nghe đã nhận ra giống như tiếng nôn nghén. Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Trình Huyễn, gấp gáp hỏi: “Em sao vậy?” Trình Huyễn diễn giả như thật, làm như là rất mệt mỏi, vuốt ngực từng chút nuốt nuốt nước dạ dày trào ngược: “Dạo này em hay thấy buồn nôn, lại còn rất buồn ngủ.” Cô vừa nói vừa than thở, bỗng dưng nghĩ tới gì đó mà hoảng hốt, ngồi dậy: “Thầy Tưởng, không phải em có rồi đấy chứ?” “...” Chuyện này mà còn phải hỏi hay sao? Đây là chuyện đương nhiên rồi! CMNC! Tim Tưởng Định đập nhanh, trong lúc xúc động lại có chút lúng túng, anh vội vàng đỡ Trình Huyền: “Em nằm xuống đi đã, để anh đi lấy đồ cho em, chúng ta nhanh chóng đi bệnh viện thôi.” “Bệnh viện?” Trình Huyền chớp mắt: “Để phá thai sao?” “?” Tưởng Định nghe thấy câu này thiếu chút nữa là muốn đánh cô, quay đầu thấp giọng nói: “Em dám sao?” Trình Huyền híp mắt, cất giọng mềm mại: “Nếu như có thai thật thì anh có muốn hay không?” “Đương nhiên.” Tưởng Định nắm bàn tay cô thật chặt dường như sợ cô xúc động: “Nếu như em dám bỏ con của anh, anh sẽ ----” Ngừng lại một chút, Trình Huyền hỏi: “Anh sẽ như thế nào?” Sẽ như thế nào, thật ra thì Tưởng Định cũng không biết. Anh không còn lạnh lùng vô tình giống như xưa nữa, mấy năm nay tình cảm giữa anh và Trình Huyền ngày càng sâu đậm, con người anh cũng dần trở nên dịu dàng hơn. Anh không thể xa cô được. Tưởng Định chỉ có thể từ từ nói: “Anh không cho phép em nghĩ đến chuyện đó.” Trình Huyền nhìn vào ánh mắt anh thật lâu rồi cười một tiếng thỏa mãn, tiến lên hôn anh một cài: “Hà hà, em lừa anh thôi, tạm thời anh còn chưa được làm ba đâu.” “...” Tưởng Định sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì bất lực nói: “Em cmn lại lừa anh?” Bình thường chuyện Trình Huyền trêu chọc Tưởng Định là chuyện như cơm bữa, tuy nhiên lần này cô lại mang loại chuyện nghiêm túc này ra làm trò đùa. Cho nên Tưởng Định thản nhiên suồng sã nói: “Hôm nay anh nhất định phải làm ba.” Trình Huyền đang cắn trái dâu tây, thong thả ung dung đáp: “Thầy Tưởng, chuyện con cái chủ yếu là do duyên phận, anh nghĩ rằng giống như đi chợ mua đồ ăn, có tiền là được à.” Tưởng Định chậm rãi ung dung tháo chiếc đồng hồ đeo tay, lấy dĩa trái cây trước mặt Trình Huyền đi, hơi cúi người xuống, ngậm luôn nửa trái dâu còn trên miệng của cô ra. Trình Huyền: ? Đôi môi của người đàn ông kề sát bên tai, hơi nóng phả vào: “Anh muốn nghe em gọi anh là ba.” Giọng nói của anh trầm thấp, có hơi gai góc Trình Huyền lập tức hiểu rõ ngay, cho dù phải chết cũng không khuất phục nói: “Em có thể kêu anh là chồng, có thể kêu anh bằng thầy, chỉ là không thể kêu anh bằng ba!” “Được rồi.” Tưởng Định vươn tay, bấm điều khiển kéo chiếc rèm cửa sổ lại, che khuất ánh sáng, ý tứ ám chỉ rất rõ ràng. Anh lại tiếp tục cởi khuy áo: “Em không gọi phải không?” Trình Huyền biết ý đồ của anh, xoa xoa tay, ngẩng đầu lên giống như đang ra trận: “Tới đây, em sợ anh chắc.” Dù sao thì bình thường cô vẫn luôn ở trên, lần nào cũng đều cố tình trêu ghẹo Tưởng Định, khiến cho anh muốn cô tới không kiềm chế được. Trình Huyền thấy rằng mình hoàn toàn có thể chiến đấu với anh một trận. Tưởng Định nhìn dáng vẻ tự tin của cô mà khẽ cười nhẹ: “Có lẽ bình thường anh thật sự đã quá nuông chiều em rồi.” Trình Huyền: ? Ngay đêm đó, Trình Huyền khóc lóc thật to. Tiếng gọi ba cũng thật là to. - Hai năm sau, tài năng của Trình Huyền cuối cùng cũng được bộc lộ, mang phong thái của một chú ngựa ô mà đoạt lấy giải thưởng cao nhất Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Năm đó, cô 23 tuổi. Tưởng Định giành được giải ảnh đế cũng vào năm 23 tuổi. Năm 17 tuổi cô yêu anh, 23 tuổi cô cuối cùng cũng có dáng dấp giống như anh. Ở buổi lễ trao giải, lúc khách mời trao giải gọi tên Trình Huyền, ở dưới khán đài trở nên thật sôi động, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tất cả ống kính đều nhắm về Trình Huyền. Cô mặc lễ phục màu đỏ, tà váy thướt tha, làn da cô được ánh đèn chiếu rọi sáng rực rỡ, mái tóc dài quyến rũ được thả sau lưng, khắp cơ thể toát ra vẻ mê hoặc. Cô đứng lên cúi đầu cảm ơn các đồng nghiệp và khán giả, trong lòng đầy hưng phấn không kiềm chế được nhưng lại cũng có chút tiếc nuối. Hưng phấn là do cô cuối cùng cũng đã có được ngày hôm nay, đã hoàn thành tâm nguyện năm 18 tuổi của mình, cũng đã thực hiện được giao ước với mẹ cô. Nuối tiếc là do người đàn ông vẫn luôn bên cạnh cô hôm nay lại phải tham gia một show truyền hình thực tế, không thể tới tham dự được. Trình Huyền chầm chậm bước lên sân khấu, đi tới trước bục trao thưởng, điều chỉnh chiều cao của micro rồi bắt đầu phát biểu cảm nghĩ đoạt giải. Đứng trên khán đài ánh đèn chiếu rọi, chói chang, cảnh tượng buổi lễ trước mặt thật sự khiến cho người ta cảm thấy thật sự hào hứng, từ trong thâm tâm Trình Huyền đầy xúc động. Cô ổn định cảm xúc, nhìn thẳng vào máy quay, phát biểu cảm nghĩ được chuẩn bị từ trước. “Đầu tiên, tôi xin cảm ơn các thầy và các vị tiền bối đã dìu dắt tôi, nhờ sự khích lệ và dạy dỗ chân thành của các vị mà tôi mới có được thành quả như ngày hôm nay.” “Sau nữa, tôi muốn cám ơn người mẹ của mình, nhờ sự ủng hộ của bà mà tôi mới có thể theo đuổi sự nghiệp diễn xuất mà không hề vướng bận chuyện gì, cứ tự do mà bước về phía trước.” Trình Huyền nghẹn ngào, giọng nói mang chút run rẩy: “Cuối cùng, tôi muốn đặc biệt cảm ơn một người…” Dưới khán đài đều im lặng lắng nghe cô nói. Trình Huyền nhìn chiếc vòng tay CD trong tay cô, mặc dù sau này Tưởng Định mua cho cô rất nhiều đồ trang sức nhưng đây vẫn là thứ cô yêu thích nhất. Bởi vì Tưởng Định đã nói rằng, C là cô, D là anh. Bọn họ nhất định phải giống như hai chữ cái này, luôn luôn liền kề một chỗ. Trình Huyền nhìn vòng tay, cảm xúc lẫn lộn dâng trào nói: “Cảm ơn anh đã xuất hiện trong thanh xuân của em, cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ, ủng hộ em, cảm ơn anh đã bao dung tất cả sự tự do phóng khoáng và tính tình nhỏ nhen của em, cảm ơn anh --- đã vì em mà làm tất cả.” Trình Huyền tiếp tục phát biểu, khóe mắt có hơi cay cay. Cô nhớ tới những năm trở lại đây cùng Tưởng Định vượt qua, đi tới hôm nay thật sự không hề dễ dàng. Cô mỉm cười rơi lệ: “Cảm ơn anh đã khiến cho em trở nên tốt hơn, trở thành một người ưu tú giống như anh.” “Em muốn nói cho toàn bộ thế giới biết ---” Trình Huyền trầm giọng, vừa định nói ra lời tỏ tình với Tưởng Định thì đột nhiên micro trước mặt bị người khác kéo qua. Câu nói [Tưởng Định em yêu anh] của cô còn chưa kịp phát ra, giọng cô lập tức bị lạc trong không khí, không ai nghe thấy được. Cô tròn mắt quay đầu, lúc này Trình Huyền mới nhận ra không biết từ lúc nào, Tưởng Định đang mặc bộ âu phục đắt tiền, toàn thân lạnh lùng thanh cao đang đứng ở bên cạnh cô. Trình Huyền: “...” Đầu óc cô trống rỗng, tim đập thình thịch, ánh mắt như hỏi anh: “Không phải anh đang quay chương trình hay sao?” Tưởng Định nhìn cô khẽ mỉm cười nhưng không hề trả lời câu hỏi của cô. Người đàn ông đứng ở trước bục lãnh thưởng, dáng người cao cao thẳng tắp, giọng nói trầm thấp thông qua microphone lập tức truyền đi khắp hội trường: “Xin chào.” Khán đài bên dưới vỗ tay nhiệt liệt. “Tôi rất hân hạnh hôm nay có thể tới trao giải thưởng cho cô Trình Huyền.” Tưởng Định làm như không nhìn thấy sự ngạc nhiên của Trình Huyền, bình tĩnh mang chiếc cúp ảnh hậu đưa tới trước mặt cô: “Chúc mừng em.” Trình Huyền nhìn anh, đầu óc nghĩ tới mới vừa nãy lời tỏ tình còn chưa nói hết thì anh đột nhiên xuất hiện, chuyện này phải làm sao. Nếu bỏ qua cơ hội này, lễ trao giải này phải năm sau mới có lại, hơn nữa chưa chắc năm sau cô lại được giải. Trình Huyền lạc trong suy nghĩ hốt hoảng của mình mà ngơ ngác nhận lấy chiếc cúp. Đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục tỏ tình thì bỗng nhiên có một đám đông chạy lên trên sân khấu. Mang theo nào là máy quay, đèn flash, còn có máy ghi âm, cảnh tượng giống như là đang truyền hình trực tiếp. Trình Huyền luống cuống nhìn toàn cảnh trước mặt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bấy giờ, Tưởng Định cất giọng. “Thật ra thì mới vừa nãy tôi có tham gia ghi hình cho một chương trình truyền hình thực tế ở Quận Tây, sau khi nhận được kịch bản thì tôi phát hiện ra chủ đề của ngày hôm nay là cầu hôn.” “Đạo diện yêu cầu tôi diễn một đoạn cầu hôn trong tưởng tượng với một nữ khách mời, nhưng mà tôi cảm thấy tôi không làm được.” Trình Huyền dường như nhận ra được chuyện gì đó, tim đập bình bịch như muốn vọt ra ngoài. Người đàn ông bỗng nhiên xoay qua nhìn cô. Hai người đối mặt nhau, cảm xúc vô tận. Tưởng Định nói vào micro: “Cầu hôn là chuyện không thể nào diễn được, chỉ có thể dành cho người mình yêu thương, cả cuộc đời này chỉ có thể xảy ra một lần. Nhưng mà cô gái mà tôi yêu năm năm hôm nay lại ở đây, cho nên tôi không còn cách nào khác là xin phép đạo diễn của lễ trao giải năm nay 15 phút…” Nói tới đây, Tưởng Định lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp vuông tinh tế, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương: “Để tôi có thể hoàn thành cảnh quay này.” Khi máy quay quay tới chiếc nhẫn, dưới khán đài lập tức bùng nổ, tiếng thét chói tai, tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo lẫn lộn đầy kích động. Tưởng Định lấy chiếc nhẫn ra, bước tới hai bước, ở ngay chính giữa sân khấu mà quỳ một chân xuống trước Trình Huyền. Người chủ trì ở bên cạnh liên tục cười như bà mối, nhanh chóng đưa micro tới rất đúng lúc. Im lặng một chút, giọng nói đầy nội lực của Tưởng Định lan tỏa: “Trình Ảnh hậu của anh, Huyền Huyền của anh, tâm can bảo bối của anh.” Anh dùng cả ba tiền tố liên tiếp nhau, rất mực cưng chiều. Ngừng một lát, anh đưa chiếc nhẫn lên, ánh mắt dịu dàng: “Em là người duy nhất mà anh cả đời này trân trọng, cho nên… Anh muốn nhờ em diễn vai vợ anh trọn đời này, em có đồng ý không?” … Dưới khán đài bùng nổ tiếng hét đinh tai nhức óc. Trình Huyền cũng kinh ngạc tới ngây người. Vốn dĩ cô tính toán rằng nếu như có thể nhận được giải thì sẽ công khai tỏ tình với anh trên sân khấu, lại không ngờ rằng cô vẫn bị anh giành trước. Cô há hốc miệng, mừng rỡ kinh ngạc đến không nói nên lời, vài giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp. Không hề do dự một giây nào, thậm chí tới cúp giải thưởng cũng không thiết tha mà ném lại trên bục nhận thưởng, Trình Huyền bước lên phía trước đỡ Tưởng Định dậy, rồi sau đó lao vào trong ngực anh, theo thói quen lúc đùa giỡn ở nhà mà treo trên người anh như một chú lười. Cô hoàn toàn quên đi địa vị tân ảnh hậu mà mạnh mẽ si mê ôm lấy Tưởng Định, vừa khóc vừa mắng người: “Anh không thể nhường em lên tiếng trước hay sao?” Tưởng Định cũng không hề để ý mà thoải mái phóng khoáng ôm lấy, khẽ hôn cô gái ở trong lòng mình: “Loại chuyện tỏ tình này chỉ có thể để cho anh.” Trình Huyền vuốt mặt, vừa khóc vừa cười hôn anh: “Anh thật đáng ghét chết đi được.” Hội trường trao giải không kịp đề phòng đống thức ăn cho chó nóng hổi này. Khán giả dưới khán đài: “Chẹp chẹp, một đôi ảnh đế ảnh hậu thật là hoành tráng mà…” Đạo diễn show thực tế: “Cmn, tập này chắc chắn sẽ kiếm được rating cao lắm đây, quay rõ cho tôi, quay mạnh vào cho tôi!!! Ba trăm sáu mươi độ toàn bộ quay lại hết đi!” Đêm hôm đó, #Tưởng Định dùng show thực tế để cầu hôn Trình Huyền một cách bất ngờ tại lễ trao giải điện ảnh# thành công đứng số một trên hot search Weibo Hơn một trăm triệu lượt thảo luận và đăng lại khiến cho Weibo bị tê liệt vài lần. Fan bình luận: [Kim chủ bao nuôi cái gì, rõ ràng là yêu đương ngọt ngào với ảnh đế, khóc.] [Idol của tôi sao vẫn chưa tới mà cùng tôi đi qua thanh xuân…] [Chị Huyền dốc sức, bắt được anh chồng. Có thể khiến cho ảnh đế Tưởng tu tâm dưỡng tính thì cũng không phải là người thường!!] Tưởng Định và Trình Huyền cũng đã thêm tên nhau vào trước tên Weibo của mình đầy oai phong. Hai người cùng công khai trên Weibo ---- @Tưởng Định Trình Huyền: Quãng đời còn lại mong thầy Tưởng chiếu cố nhiều hơn. Tưởng Định kiên định trả lời: @Trình Huyền Tưởng Định: Đều nghe theo em. … Rất nhiều năm về sau nhớ lại, thật ra thì lúc hai người lần đầu hợp tác trong buổi quay quảng cáo trang sức, Trình Huyễn mặc váy cưới trắng tinh, Tưởng Định cũng mang âu phục giày da. Lúc hai người ở nơi đó nhìn nhau, câu chuyện này đã có một kết thúc --- Là tình yêu. Cũng là mãi mãi.