Quả bóng của Đường Du nhẹ nhàng ném vào ngực Chu Khâm Nghiêu, nhưng lại giống như đánh vào đầu trái tim anh. Cho tới tận bây giờ chưa có khi nào anh cảm thấy như vậy. Bên trong thân thể như có cặp móng vuốt gãi nhẹ như có như không, lại giống một chiếc lông vũ lướt qua lướt lại, kích thích năng lượng trong người chạy rần rật. Nhưng anh chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Anh thật sự rất muốn ôm ghì cô vào trong lồng ngực, ra sức giày vò. Sau đó Ngô Chi Ngọc và Tống Tiểu Dương mua xong đồ trở về, bốn người lại chơi một lúc, Chu Khâm Nghiêu căn thời gian đưa Đường Du về lại phòng tập thể thao. Chuyện tấm thiệp cũng tạm thời để ở trong lòng, để khi tìm được cơ hội thích hợp sẽ hỏi lại cô. Bốn rưỡi, Đường Du đi ra từ phòng thể thao, lên xe của chú Dương. Trên đường về cô nghĩ, nếu như mỗi chiều chủ nhật đều có thể đổi trắng thay đen như vậy, cùng Chu Khâm Nghiêu ra ngoài chơi hai ba tiếng, thì một tuần sau đó cũng trở nên vui vẻ và có thêm màu sắc sinh động hơn. Nhưng Đường Du vạn vạn cũng không nghĩ tới, một mối phiền não mới đang chờ đợi cô. Tạ Thừa theo đuổi cô ngày càng nóng như lửa, từ sau khi Đường Du tránh không gặp cậu ta nữa, thì cậu ta nhờ bạn học thả thẳng những túi quà vặt vào ngăn bàn của Đường Du, buổi trưa tan lớp cũng sẽ chờ cô cùng đi ăn cơm. Đường Du không chịu nổi sự quấy nhiễu này, tránh cậu ta như tránh ôn dịch. Trong trường học cũng nổi lên ngày càng nhiều lời đồn đại, tin giả nói mãi nói mãi cũng thành như thật, cuối cùng ngay cả Trình Huyền cũng chạy tới hỏi cô: "Cậu với tên Tạ Thừa đó là có chuyện gì, ngay cả lớp phổ thông bọn mình cũng đồn là hai người đang bí mật yêu đương." Giờ ăn cơm trưa, trên sân thể thao không có một bóng người, Đường Du ngồi trên khán đài, bất đắc dĩ chôn đầu vào giữa hai cánh tay: "Cậu ta cứ quấn lấy mình, nói gì cũng vô ích." Trình Huyền chậc chậc hai tiếng: "Cậu ấy, đúng là quá lương thiện, đổi lại là mình thì đã tát cho một cái, cảnh cáo cậu ta nếu còn dám quấn lấy bà đây thì đừng trách mình không khách khí." "..." Đường Du bị dọa một chút, nhìn cô ấy: "Đánh con trai á?" "Sao lại không thể đánh, bị coi thường thì phải đánh cho." Trình Huyền quan sát bốn phía, len lén lấy ra một điếu thuốc lá dành cho nữ, giảng giải cho cô với vẻ lão luyện: "Cậu không đủ ác, nên mới bị mẹ cậu kiểm soát gắt gao như thế. Mình cảm thấy cậu nên có lòng dạ độc ác một chút, đối với những người và những việc cậu không thích thì phải học cách say NO." Những lời này của Trình Huyền cô đều hiểu, nhưng mà nói thì dễ làm thì khó. Trên thực tế, cũng không phải là cô chưa từng thử. Một lần gây ấn tượng sâu sắc nhất, vào Tết nguyên tiêu của năm lớp 8, thành phố có mở hội hoa đăng. Ừ thì, đường phố quá đông đúc không chen được cũng thôi, cô chỉ muốn ra ngoài nhìn ngắm một chút, Phương Lai nói quá đông người quá lộn xộn nên không đồng ý. Nhưng đêm đó Đường Du phản kháng hết lần này đến lần khác, giận dỗi rồi tự mở cửa chạy mất. Cô nghĩ rằng xem một lúc sẽ trở về, rồi lại vì tiết mục trình diễn quá xuất sắc, cô chơi ở bên ngoài đến hơn hai tiếng đồng hồ. Khi về nhà cô đã chuẩn bị tinh thần bị ăn mắng, nhưng cửa vừa mở ra, Phương Lai thấy cô cũng không nói gì, chỉ ôm lấy cô thật chặt thật lâu không buông ra. Đêm đó Đường Viễn Tiêu nói với Đường Du, Phương Lai đã đi tìm cô rất lâu, tìm không được thì khóc. Ông nói: "Hữu Hữu, có một số việc con không biết, nhưng ba nói cho con, con không thể tự do bừa bãi như vậy được, mẹ có bệnh, con không nghe lời mẹ sẽ rất khó chịu." Nội tâm Đường Du vốn hiền lành mềm mại, thấy Phương Lai phải uống nước nuốt vào viên thuốc màu trắng, trong lòng cô rất hối hận. Từ sau đó, cô luôn nhớ lời cha. Phải nghe lời mẹ. Nghĩ tới những chuyện này, Đường Du chỉ có thể than thở không biết làm sao. Đã nhiều năm như vậy, tính cách của cô đã bị mài mòn hết, cũng đã quen với cuộc sống nhạt nhẽo không thú vị như thế. Cho tới gần đây, Trình Huyền và Chu Khâm Nghiêu xuất hiện, mới tạo nên một chút gợn sóng trong cuộc đời mười tám năm yên ả của cô. Trình Huyền thấy Đường Du yên lặng không nói lời nào, nhả ra một vòng khói, đưa điếu thuốc lá nữ trong tay cho cô: "Cậu dám hút không?" Đường Du lắc đầu. "Đã từng uống rượu đến say với bạn bè chưa?" "...!Chưa." "Chơi game, hát karaoke, nhảy nhót?" Đường Du cảm thấy mình giống như sống ở một thời đại khác, đến lắc đầu cũng thật ngại ngùng. Trình Huyền thở dài: "Mẹ nó chứ, cậu cũng quá ngoan rồi, mười tám tuổi mà chưa từng làm chuyện phản nghịch gì cả." "..." "Như vậy đi, hôm nay tan học mình ra sức một chút, đưa cậu đi thử nghiệm cuộc sống mười tám tuổi của chị Huyền, để cậu biết thế nào mới là thanh xuân rực rỡ!" Đường Du: "..." - Bức thư tình nhỏ của Tạ Thừa kia cứ luôn chặn ngang trong lòng Chu Khâm Nghiêu, khiến anh làm việc cũng chẳng thấy an tâm. Vậy nên hôm nay anh muốn chờ Đường Du tan học rồi đi tìm cô, hỏi cô mấy câu về chuyện Tạ Thừa. Trước giờ tan trường anh nhắn tin cho Đường Du, kết quả cô gái lại trả lời anh --- Hôm nay không rảnh gặp anh. Nghĩ là nhà cô quản nghiêm không tiện đi được, Chu Khâm Nghiêu cũng không hỏi nhiều, trước khi anh tắt màn hình đi, lại có một cú điện thoại gọi tới. Mấy ngày nay dãy số này đã gọi tới rất nhiều lần, Chu Khâm Nghiêu đều không nhận. Anh biết sớm muộn gì mình cũng phải trả lời lại người này, tránh cũng chẳng thoát, nên dứt khoát ấn nghe. Sau khi nghe bên kia nói mấy câu, anh yên lặng trong chốc lát: "Được, buổi tối tôi sẽ tới." Bên này, Đường Du tan học. Về đến nhà, dì Dung đang định bưng bữa tối đã nấu xong lên bàn. Đường Du ôm lấy chục quyển sách, dáng vẻ làm bộ như rất vội vàng: "Dì Dung, tối nay cháu không ăn cơm ở nhà." Dì Dung sửng sốt một chút: "Cô chủ muốn đi đâu?" "Cháu đến nhà bạn học bài." "...!Học, học bài?" "Vâng, không nói với dì nữa, bạn cháu chờ ở cửa rồi." Đường Du vừa nói vừa đi ra cửa, dì Dung nào dám yên tâm để cô đi ra ngoài một mình, lập tức đuổi theo, lại thấy ở cửa biệt thự có một cô gái duyên dáng yêu kiều, mặc đồng phục Ngũ Trung đứng đó. Cô gái còn đeo kính, lễ phép mỉm cười nói: "Chào dì ạ, cháu mời Đường Du tới nhà cháu cùng học bài." Dì Dung ngơ ngẩn trong chốc lát, không nói được gì. Bà ấy đi theo bên cạnh Đường Du lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có bạn học chủ động đến tìm cô. Việc này... Học bài cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng còn vấn đề an toàn... Đường Du nhìn thấu băn khoăn của dì Dung, vội vàng nháy mắt một cái với Trình Huyền, Trình Huyền hiểu ý, lập tức chỉ vào một chiếc xe đang đỗ ven đường. "Dì yên tâm ạ, tài xế nhà cháu sẽ đưa Hữu Hữu về." Đường Du thừa dịp làm nũng: "Dì Dung, cháu đi một lúc rồi về mà. Bài học hôm nay cháu không hiểu lắm, cần bạn học giảng lại cho." Dì Dung nhận ra được logo xe đó, là Mercedes-Benz. Lúc này người lái xe bước từ trong ra, nói với Trình Huyền một cách vô cùng cung kính: "Cô chủ, chúng ta cần phải về rồi." Trong lòng dì Dung âm thầm suy nghĩ, nhìn qua thì cô gái này và cô chủ nhà mình có điều kiện không khác nhau lắm, đều là cô chủ nhà giàu có đứng đắn. Một mặt như vậy, sự lo lắng trong lòng bà ấy được giảm xuống, lại không chịu được sự làm nũng năn nỉ của Đường Du, nên miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cô chủ phải trở về sớm một chút, nếu không bà chủ gọi điện tìm cô thì tôi không biết phải làm thế nào." Đường Du nghe xong lập tức bảo đảm: "Chắc chắn cháu sẽ về trước chín giờ!" Dì Dung: "Vậy...!cô đi đi." Tài xế lịch thiệp mở cửa xe cho hai cô gái, dì Dung vui mừng nhìn theo chiếc xe dần xa. Trong lòng bà ấy nghĩ, cùng bạn ôn bài là chuyện tốt, mỗi ngày đều chỉ có một mình, bà ấy nhìn mà cũng buồn thay cho Đường Du. Bên kia, chiếc Mercedes vừa chạy khỏi phố Cây Hòe đã đậu lại bên lề đường. Trình Huyền xuống xe rồi nói với tài xế: "Cảm ơn cậu nhé A Cường!" Người con trai trẻ tuổi xoay người cười: "Chuyện nhỏ, chị Huyền, vậy tôi đi trước nhé!" Thật sự, Đường Du vô cùng bội phục Trình Huyền. Giống như chẳng có ai là cô ấy không quen biết vậy, còn có thể tìm đến người của đại lý cho thuê xe, lấy một chiếc Mercedes rồi giả bộ mình là tài xế, giả trang thành cô chủ nhà giàu, một loạt việc làm như nước chảy chim bay, giúp Đường Du thành công thoát thân. "Bây giờ bọn mình đi đâu?" Đường Du có chút hưng phấn. Trình Huyền kéo cô đi vào đường ngõ nhỏ: "Đến nhà mình trước đã." Mặc dù không biết Trình Huyền muốn dẫn mình về nhà làm gì, nhưng nếu đã xảy ra rồi thì Đường Du đã xác định tối nay muốn theo cô ấy trải nghiệm một chút --- thế nào mới thật sự là thanh xuân. Về đến nhà, Trình Huyền đưa Đường Du tới phòng ngủ của mình, hai cô gái nhỏ đóng cửa lại trốn trong phòng. Chuyện đầu tiên Trình Huyền muốn Đường Du làm chính là cởi quần áo. Đường Du đang mặc đồng phục học sinh, toàn bộ Ngũ Trung cũng chỉ có mình cô ngày ngày mặc đồng phục theo quy củ, từ trước đến giờ chưa từng theo đuổi các loại mốt thời trang. Đường Du ngượng ngùng hỏi: "Tại sao phải cởi quần áo...!?" Trình Huyền ngồi trên chiếc ghế lớn vắt chéo hai chân: "Tuổi này của bọn mình chính là phải theo mốt, gọn gàng rực rỡ tươi đẹp, mỗi ngày cậu đều mặc đồng phục học sinh, có thể giải phóng sức hấp dẫn tuổi trẻ của cậu ra đâu?" Cô ấy vừa nói vừa đứng lên chọn mấy món từ trong tủ quần áo của mình: "Cậu nhìn chút xem cậu thích bộ nào?" Đặt ở trước mặt Đường Du, theo thứ tự là áo đen ngắn sexy, váy dài đỏ thẫm phong tình vạn chủng, còn có chiếc váy xẻ tà cực ngầu và khoe da thịt. Cái nào cũng không phải là loại đồ mà Đường Du dám mặc. Trình Huyền thấy dáng vẻ do dự của cô thì dứt khoát quyết định giúp cô luôn. Cầm lên chiếc áo đen ngắn hai dây: "Mặc cái này đi." Rồi quay đầu lại tìm trong tủ quần áo một chiếc quần skinny jeans. "Áo khoác ngoài thì cậu cứ mặc đồng phục đi, dù sao lát nữa đi vào đó cũng phải cởi ra." Đường Du nghe mà nổi lên lòng tò mò: "Rốt cuộc chúng ta định đi đâu? Tại sao còn phải cởi quần áo?" Trình Huyền thần thần bí bí thúc giục cô: "Chút nữa cậu sẽ biết, thay đồ đi đã." Đã muốn trải nghiệm thanh xuân...!Đường Du khẽ cắn răng, ngoan ngoãn cởi quần áo. Cho đến khi cởi hết chỉ còn lại đồ lót, Trình Huyền không khỏi "Oa" một tiếng. Cô ấy nhìn chằm chằm trước ngực Đường Du, ý tứ sâu xa nói: "Không nhìn ra nha Hữu Hữu, cậu đúng là rất có..." Đường Du cầm quần áo che kín người mình: "Sau cậu lại trưng ra dáng vẻ kỳ cục thế, cậu không có sao?" Trình Huyền cúi đầu nhìn mình một chút, nói: "Mình có, nhưng không được như cậu." Đường Du bật cười, ngượng ngùng khom người lại: "Cậu đừng nhìn." "Đi mà, đừng xấu hổ, bọn mình so tài một chút." "...!Không muốn." Hai cô gái đùa giỡn một hồi, cuối cùng cũng thay xong quần áo. Trình Huyền nghiêm túc nhìn Đường Du, búng ngón tay như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, còn thiếu chút nữa." Cô ấy lấy túi đồ nghề trang điểm ra, đổ ra rào rào một đống mỹ phẩm. Đường Du chưa bao giờ trang điểm, bình thường chỉ chăm sóc cơ bản, da đẻ sạch sẽ như tuyết trắng mùa đông. Kể cả trước giờ đi tới những buổi dạ tiệc kia cùng Phương Lai thì cũng chỉ thêm chút phấn hồng, cơ bản đều giữ gìn nhan sắc tự nhiên. Trình Huyền thuần thục quét quét bên trái bên phải trên mặt cô chừng mười phút, tuyên bố đại công cáo thành. Nhìn Đường Du trước mặt mình đã được đổi mới hoàn toàn thành vẻ rực rỡ, Trình Huyền thầm cảm khái: "Hữu Hữu, có biết bây giờ cậu đẹp đến thế nào không?" "Thật không?" Thật ra trong lòng Đường Du cũng mơ hồ mong đợi dáng vẻ của mình sau khi được chỉnh trang. "Đến đây," Trình Huyền kéo cô đến trước tấm gương ở tủ quần áo: "Cậu tự nhìn đi." Đường Du nhìn lên. Một khắc tầm mắt chạm vào mặt gương kia, tim cô cũng nhảy lên một chút. ...!Đây thật sự là mình sao? Áo dây đen quyến rũ, lộ ra xương quai xanh và phần ngực xinh đẹp. Đường cong đầy đặn, quần jeans bó sát người lộ ra một đôi chân thẳng thon dài. Trang điểm trên mặt là phong cách "phản nghịch" mà Trình Huyền đặc biệt làm cho cô, dùng phấn mắt màu nâu đỏ để đánh bầu mắt, một lớp sequins vàng nhạt ở giữa, khóe mắt còn dùng bút kẻ vẽ một ngôi sao nhỏ. Son môi cũng là màu đỏ nóng bỏng rực rỡ. Đường Du có chút không nhận ra chính mình như vậy. "Ngây người rồi à." Trình Huyền đi tới bên cạnh cô, tay khoác lên vai cô: "Đây mới gọi là thanh xuân đó, phải xinh đẹp và cháy bỏng, cháy bỏng và xinh đẹp." Đường Du: "..." Bảy rưỡi tối, khu trung tâm phồn hoa nhất của Thành phố C. Nơi cao cấp nhất thành phố, cũng là hộp đêm mà người trẻ tuổi thích tụ tập nhất --- Hot Club. Trình Huyền đi phía trước, vòng cổ và khuyên tai bling bling rực rỡ cả người, ăn mặc nóng bỏng và phá cách. Cô ấy đưa Đường Du đến nơi xa hoa ngợp trong vàng son nhất của thành phố này. "Nơi này có năm hết tết đến mình cũng chẳng tới được một lần, đắt muốn chết." Sau khi vào club, Trình Huyền dẫn Đường Du tới quầy bar ở tầng một ngồi, nói gì đó với anh chàng bartender, đối phương đưa tới hai ly Pink Lady. (1) Trình Huyền đưa một ly trong đó cho Đường Du. "Mình không kham nổi kiểu ăn chơi thế này, chúng ta chỉ tới cảm nhận bầu không khí một chút thôi." Tiếng nhạc điện tử nổ ầm ầm đinh tai nhức óc, tiết tấu như đánh thẳng vào trong tim, ánh sáng tối mờ mê ly, làm cho người ta nặng nề muốn ngã, trong không khí tràn ngập mùi vị của thuốc lá và rượu bia. Đây là lần đầu tiên Đường Du tới những nơi như chốn hộp đêm này, nói không mới mẻ là giả, nhưng cô lại thấy chút sợ hãi mơ hồ. Nam nam nữ nữ xung quanh đều hút thuốc uống rượu, có người có rất thoải mái ôm ấp nhau, theo tiết tấu nhạc mà đung đưa. Quan sát xung quanh xong, cô nhẹ nhàng nếm thử một chút trong ly rượu màu hồng. Mùi vị cũng không cay xé lưỡi như trong tưởng tượng, nhàn nhạt, có phần êm dịu. Lúc này Trình Huyền chỉ vào DJ trên sân khấu hỏi cô: "Cậu có biết DJ đó không?" Đường Du nhìn theo phương hướng cô ấy chỉ, trên sân khấu trung tâm club là một nữ DJ trẻ tuổi, ăn mặc cực kỳ thời thượng. Cô lắc đầu, lúng túng nói: "Sao mình có thể biết được người ở hộp đêm..." Trình Huyền cũng nhấp một ngụm rượu: "Cô ấy tên là Kiều Phi, mình đưa cậu tới đây cũng là để cậu nhìn thấy cô ấy một chút, hướng ké ít vía của chị Phi." "Tại sao?" "Bởi vì cô ấy và cậu có rất nhiều điểm giống nhau. gia đình không cho cô ấy theo ngành âm nhạc điện tử, nhưng cô ấy khăng khăng đi học, hoặc là tự học, phản nghịch đủ kiểu, bây giờ đã thành top 10 DJ châu Á, còn cưới ông chủ của nơi này, cậu nói xem có trâu bò không." "...!Vậy sao." Đường Du nghe xong, trong mắt hơi toát ra vẻ sùng bái, nhìn người phụ nữ trên sân khấu thật lâu rồi chìm vào im lặng: "Thật giỏi." Cùng lúc đó, trong phòng bao trên tầng hai. Gương mặt Chu Khâm Nghiêu được phản chiếu trong ánh sáng và bóng tối đan xen. Ngồi đối diện là một người đàn ông mặc bộ vest đen đắt tiền, rót cho anh một ly rượu, nhẹ giọng cười nhạt: "Hạ Thừa Nam tôi tự mình gọi mười chín cuộc điện thoại cậu mới chịu tới, cậu là người đầu tiên không cho tôi mặt mũi như vậy." Chu Khâm Nghiêu nhận lấy ly rượu, giọng nói mang chút bực bội nhè nhẹ: "Chẳng phải đã đến rồi đây sao." "Bởi vì cậu biết tôi không còn kiên nhẫn để gọi cuộc điện thoại thứ hai mươi, biết tôi sẽ trực tiếp tìm đến chỗ ở của cậu, để tránh bị bại lộ nên cậu chọn chủ động ra mặt, đúng không." Chu Khâm Nghiêu không lên tiếng. Trong phòng bao yên tĩnh một hồi lâu, Hạ Thừa Nam mới cười khẽ một tiếng, người hơi nghiêng ra bên ngoài, thờ ơ nhìn khung cảnh trong club qua cửa sổ: "Vậy cậu muốn lăn lộn ở chỗ này đến khi nào mới chịu trở về?" Chu Khâm Nghiêu trả lời rất kiên quyết: "Không có ý định trở về." Hạ Thừa Nam liếc anh một cái: "Nếu không phải do em họ Chu Ngạn của cậu một mực nhờ vả tôi, tôi cũng lười khuyên cậu." "Vậy là tốt nhất." Chu Khâm Nghiêu trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện. Hai người lại trầm mặc một hồi. Hạ Thừa Nam sờ lên chiếc nhẫn ở ngón áp út, giọng điệu mềm đi mấy phần: "Lần trước đi công tác ở Hải Thành có gặp ba cậu, thật ra ông ấy vẫn luôn biết cậu ở chỗ này, còn nữa, đứa em trai hai tuổi của cậu, đã biết đi ---" "Đừng nói những việc này với tôi." Chu Khâm Nghiêu lại cắt đứt câu chuyện. Trong lòng anh sinh ra một tia ưu tư không thể nói rõ, xung quanh trái tim truyền tới cảm giác đau như bị kim chích dày đặc và chằng chịt. Ký ức là niềm đau, anh đã sớm biết. "Anh Nam, những chuyện này đều không liên quan tới tôi, mục đích tôi đến đây là muốn tự mình nói với anh một tiếng, không cần phải làm thuyết khách cho Chu Ngạn nữa." Anh đứng lên, ánh mắt và thanh âm đều lạnh nhạt: "Chuyện tôi đã quyết, tôi sẽ không thay đổi." Nói xong, anh mở cửa phòng bao đi ra ngoài. Ánh đèn trong club lóe lên rực rỡ, lúc đi đến khúc quanh chuẩn bị xuống lầu, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người anh. Tầm mắt anh vô thức nhìn ra xa theo ánh đèn, đúng lúc, anh thấy một bóng dáng quen thuộc ở quầy bar. Chu Khâm Nghiêu cho là mình hoa mắt, dừng bước lại nhìn cẩn thận mấy lần. Đúng thật là Trình Huyền. Cô ấy mặc một chiếc áo mỏng thời trang, ngồi trên ghế đung đưa theo tiếng nhạc một cái lại một cái, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Bên cạnh cô ấy còn có một cô gái, cũng ăn mặc kiểu rất đáng chú ý, áo dây bó màu đen sexy, xương bướm phập phồng, làn da cả người trắng đến phát sáng. Cô khác với Trình Huyền, ngồi an tĩnh ở đó. Chu Khâm Nghiêu cảm thấy bóng lưng kia quen mắt một cách khó hiểu. Nhất là mái tóc ngắn đặc biệt đó. Mặc dù có nghĩ đến khả năng nào đó, nhưng anh lại gạt đi rất nhanh. Đường Du ngoan ngoãn như vậy, sao có thể chạy tới mấy nơi như hộp đêm này. Để chứng thực, Chu Khâm Nghiêu bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi vào số của Đường Du. Chỗ anh đứng cách quầy bar chừng bốn năm mét, qua mấy giây, anh thấy cô gái mặc áo dây màu đen lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sau đó hình như có chút không biết phải làm sao, kéo Trình Huyền hỏi gì đó. Chu Khâm Nghiêu thấy qua khẩu hình của Trình Huyền mấy chữ: "Đi ra ngoài nghe!" Sau đó, hai cô gái cùng nhau rời quầy bar, đi về phía anh. Cô gái mặc áo dây đen vừa quay người, trái tim Chu Khâm Nghiêu cũng như bị một cái gì đó xông lên đụng phải. Đường Du giống như thay đổi toàn thân, cả người mặc đồ bó, da trắng mềm mại, đường cong trên dưới đều được khoe ra không sót chỗ nào. Chẳng trách vừa rồi những người đàn ông kia đều nhìn về phía này. Hai cô gái cúi đầu bước đi vội vàng, thậm chí bước qua sát vai với Chu Khâm Nghiêu mà cũng không phát hiện. Chu Khâm Nghiêu không hoảng không vội, đi theo hai người. ... Đường Du đi thẳng ra đến bên ngoài mới thấy bên tai được yên tĩnh một chút. Điện thoại di động trong tay vẫn đang kêu. Cuộc điện thoại này đến quá bất ngờ, bỗng dưng làm gián đoạn việc trải nghiệm hành trình mười tám tuổi của Đường Du. Cô dừng lại một lúc, cố gắng để cho giọng nói của mình giống lúc bình thường rồi nhận máy: "A lô." Chu Khâm Nghiêu: "Đã ngủ chưa?" Đường Du đỏ mặt nói dối: "...!Sắp rồi." Chu Khâm Nghiêu đứng ở sau lưng cô, quan sát bóng lưng của cô gái từ trên xuống dưới. Mặc dù đã phủ thêm áo khoác, nhưng quần áo bó sát trên cơ thể trẻ trung, vẫn dễ dàng khiến cho đàn ông trưởng thành không thể khống chế được vô số suy nghĩ đen tối nảy sinh trong nháy mắt. "Vậy sao." Giọng anh bỗng trở nên hơi khàn khàn, cười một tiếng: "Là chuẩn bị đi ngủ trên đường à?" Đường Du chợt ngẩn ra, phản ứng kịp với điều gì đó, lập tức xoay người nhìn khắp nơi. Cô liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đang dựa nghiêng người ở lối vào club, giơ điện thoại lên. "..." Vẻ mặt cô gái cứng đờ. Trình Huyền cũng vạn lần không nghĩ tới, hiếm khi đưa Đường Du đi chơi nhìn việc đời thế này mà cũng có thể gặp phải Chu Khâm Nghiêu. Hiện giờ ánh mắt người đàn ông này nhìn cô ấy có chút không ổn. Thừa dịp anh còn chưa tính sổ, Trình Huyền lặng lẽ lùi về phía sau, nói nhỏ bên tai Đường Du: "Bảo trọng, mình đi trước nhé!" Đường Du vốn còn muốn nhờ Trình Huyền giải thích giúp mình chút gì đó, không nghĩ tới xoay người một cái, người này đã vọt lẹ lên xe taxi. Chạy rồi? Giỏi cho chị Huyền plastic, bán đứng bạn bè. Đường Du: "..." Chu Khâm Nghiêu từ từ đi về phía cô. "Nói với anh không rảnh gặp mặt, là để tới đây chơi?" "Không phải vậy." Đối mặt với Chu Khâm Nghiêu, Đường Du thấy chột dạ một cách khó hiểu, không dám nói dối, "Chỉ là...!Chỉ là Trình Huyền nói em mười tám tuổi mà chẳng giống mười tám tuổi chút nào, cho nên muốn đưa em đi trải nghiệm một chút tuổi mười tám của cô ấy. Em không cố ý nói dối anh." Chu Khâm Nghiêu nhìn xương quai xanh và làn da lộ ra ngoài của cô cũng thấy không thoải mái. Cởi áo khoác ra khoác lên người cô, thấp giọng nói: "Vậy sao, cô ấy đưa em đi trải nghiệm chuyện gì rồi?" Đường Du thành thật khai báo: "Uống một ly cocktail, học một câu chửi bậy, còn học cách vung nắm đấm." "..." Linh tinh lộn xộn cái gì vậy. Chu Khâm Nghiêu thấy có chút nhức đầu, tức giận đến hụt hơi: "Em là em mà cô ấy là cô ấy, đừng điên khùng theo con nhóc đó được không." Cô gái trước mắt anh cúi đầu, lông mi dày rậm uốn cong, trên gò má đỏ ửng bên phải còn có một hình ngôi sao nhỏ trêu chọc người ta, đôi môi hồng dưới ánh đèn hiện lên vẻ cám dỗ mê người, nhẹ nhàng bĩu ra nói: "À..." Yết hầu của Chu Khâm Nghiêu không thể khống chế được mà lăn lộn một vòng. Gió nhẹ đưa theo mùi hương trên người cô, đột ngột xông vào mũi. Dù có ý chí mạnh hơn nữa cũng khó có thể đứng vững trước sắc đẹp mê người như vậy. Anh không nói lời nào, xoay người hít sâu một hơi, hết sức kiềm chế bản thân. Vậy mà Đường Du lại liên tục dè dặt kéo vạt áo của anh từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang tức giận à?" "Bọn em thật sự không làm gì cả mà." Chu Khâm Nghiêu nghe vào trong tai, nhưng trong lòng lại sóng cuộn biển gào --- Nhưng mà bây giờ anh cmn lại muốn làm gì. Cố nhịn không nhìn cô, nhưng không thể tránh được thanh âm cào xé người ta. Anh bị Đường Du kéo vạt áo đến xoay người lại, vừa vặn đụng vào ánh mắt long lanh ngập nước của cô. Đáy mắt cô gái nhỏ như chứa toàn bộ dải ngân hà, sáng chói lại dịu dàng, nhìn về phía anh mờ mịt chớp chớp, dễ dàng làm tan rã tất cả lý trí của đàn ông. F*ck... Chu Khâm Nghiêu chửi thề một tiếng, cầm lấy cánh tay trên vạt áo mình kia giật một cái, kéo người ôm vào trong ngực, áp lưng cô lên tường. Không phản ứng kịp, Đường Du mở to hai mắt, không có chút phòng bị nào nhìn đôi môi người đàn ông rơi vào trên môi mình. Lần đầu tiên, là nhẹ nhàng chạm vào bên ngoài. Lần thứ hai, anh thấy không đủ, cạy mở hàm răng của cô. Tay của Đường Du không biết sao đã đặt lên ngực Chu Khâm Nghiêu. Đầu óc quay cuồng choáng váng một trận, nhưng cũng vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo cảm nhận được mùi vị của cồn, thuốc lá, đàn ông, hormone, cùng với bóng tối mập mờ vây quanh. Không biết đã qua bao lâu, đôi môi nóng bỏng rời đi, chuyển tới bên tai cô: "Trình Huyền không nói với em, mười tám tuổi còn có thể được hôn như vậy sao.".