Kẹo cứng của đại ca
Chương 67 : Kẹo cứng của đại ca
Nam sinh đạp xe ra, không nói gì, kéo cô lên đằng trước.
Diệp Khả không dám ngẩng đầu, anh cũng không nói gì, đến cửa khu mới nói, “Đừng nói chuyện này với bố mẹ em, tính bố em hăng, nếu tìm đến nhà họ Lục sẽ chịu thiệt.”
Diệp Khả gật đầu, “Em biết rồi.”
Hứa Xế lại nói, “Anh sẽ xử lý, em đừng sợ.”
Cô lại khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ nghẹn ngào chảy nước mắt, lòng tuyệt vọng.
Hứa Xế nhìn một lát, ấn đầu cô xuống, xoa nắn gương mặt run rẩy của cô, “Em khóc làm anh đau lòng đó, Candy… Dù sao thành tích của em cũng đã có rồi, rất tốt, anh sẽ cùng em về nhà.”
Diệp Khả ngẩng đầu nhìn anh, hơi ngây ra.
Khóe mắt vương nước mắt trong suốt, không biết đại ca muốn làm gì, cô sợ hãi như gà con.
Nhưng có thể ở cùng anh thêm một lát, dù chỉ một lát thôi, cô cũng bằng lòng.
Hứa Xế dẫn người đi vào.
Vào nhà, ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp. Nam sinh trầm mặt, không tùy tiện vắt chân lên bàn như trước kia, mà hai tay nắm lại, gương mặt nghiêm túc, sườn mặt sắc cạnh.
Diệp Khả ngồi không phải mà đứng cũng không phải.
Nấu nước pha trà cho anh, còn làm tay bị phỏng nổi lên cục ứ máu.
Rất ngốc.
Ánh mắt Hứa Xế tối sầm lại.
Kéo cô lại, “Có đau không?”
“… Không đau ạ.”
Cô cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
Nam sinh cười, “Vậy là đau rồi, bé ngoan… Không đau nữa rồi.”
Anh cúi đầu thổi tay cho cô, gương mặt dịu dàng. Diệp Khả cảm thấy mình sắp mắc bệnh tim rồi, háo sắc trực tiếp biến thành ung thư —— duỗi tay muốn sờ đầu đại ca, nhưng vươn ra rồi lại sợ hãi rụt về.
To gan thế này, cô sẽ chết mất.
Bỗng nhiên Hứa Xế đẩy đầu lên, dựa vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô.
“Ông xã cho em sờ.”
Cô “ai” một tiếng.
Quay đầu muốn nhìn vẻ mặt của Hứa Xế, liền phát hiện đại ca ngồi dựa vào ghế như không có việc gì, vẻ mặt nhàn nhạt. Đừng nói là nhìn ra cái gì, nhìn chằm chằm thêm một lát thôi cũng cảm thấy mình là rác rưởi.
Diệp Khả mím môi, ngồi xuống bên cạnh.
Chạng vạng, vợ chồng Diệp gia về nhà với vẻ mặt mỏi mệt.
Nhìn thấy một pho tượng Phật ngồi trong nhà, mà con gái mình giống đồng tử trước tượng Phật, ngồi bó tay bó chân, đầu cúi thấp.
Hứa Xế nói, “Chào cô chú.”
Sau đó lúc vẻ mặt của hai người cực kỳ lờ mờ, anh móc một xấp giấy trong túi ra, đặt xuống bàn.
“Cô chú nhìn đi.”
Một tờ là đơn xin nhảy lớp cho Diệp Khả, có mấy tờ khác là hợp đồng mua bán tạp nham, số lượng lớn, số tiền nhiều, hai vợ chồng không tưởng tượng ra kho hàng cao mấy mét.
Cũng không tưởng tượng ra nhà địa chủ Hứa rốt cuộc nhiều vàng hay là nhiều tiền mặt.
Hứa Xế nói nhà mình định mở cửa hàng bách hóa bình dân, rồi nói thêm vài chuyện khác.
Đại khái là mua thiết bị mà mấy nhà xưởng trong xưởng thuyền bán lấy tiền, định mời người biết việc đến làm, lời trong lời ngoài tâng bốc Diệp Kiến Quốc.
Người đàn ông này làm kiểm tu, kỹ thuật nổi trội, trước đó cũng đã có suy nghĩ ra ngoài tìm con đường mưu sinh khác.
Nhưng nơi này ngoài mấy doanh nghiệp nhà nước lớn ra thì gần như không có doanh nghiệp tư nhân.
Căn bản không có đất dụng võ.
Nghe Hứa Xế nói vậy, Diệp Kiến Quốc bỗng có hy vọng, nhưng đồng thời lại sầu thay Hứa gia, “Đây không phải là số tiền nhỏ đâu, chàng trai, chuyện cháu nói ông cháu có biết không?”
“Biết.”
Trên mặt Hứa Xế không có vẻ tức giận, “Đến lúc đó chắc chắn chú sẽ giúp được.”
Diệp Kiến Quốc do dự, nhưng vẫn đồng ý.
Gương mặt ủ dột của Tôn Bình đã giãn ra, nắm tay chồng, ánh mắt hai người rơi xuống đơn xin vượt cấp kia.
Hứa Xế nói thẳng, “Khai giảng năm lớp 11, cháu muốn cho Khả Khả vượt cấp, học cùng với cháu.”
“Đây là…”
Tôn Bình nghi ngờ nhìn con gái.
Cô nhóc khoác áo khoác của Hứa Xế, nghe ba người nói chuyện, vẫn luôn dùng chân xoa chân bàn trà.
“Thành tích của Khả Khả rất tốt, cháu muốn em ấy học cùng với cháu.”
Sau đó Diệp Khả mới biết, trước kia xuất thân nhà Hứa Xế không tốt, ngoài bố mẹ anh ra thì lúc đó gần như những họ hàng đều đã đi hết rồi. Sau đó vào những năm khó khăn nhất, bố Hứa Xế kéo đi ở chuồng bò, còn mẹ anh, không lâu sau khi sinh anh đã mất.
Anh lớn lên dưới sự chăm sóc của chị gái.
Hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, Hứa Y còn từng trộm lương thực nhà người khác vì anh.
Ai bắt nạt anh, chị sẽ liều mạng với người ấy.
Cho nên dù sau này chị có bá đạo thế nào, nam sinh cũng không nói gì. Vào năm cuối cùng, bố của Hứa Xế không chịu nổi nữa, nhảy sông, chú Trương ra tù, tìm được hai chị em, sau đó che chở hai người trưởng thành.
Hứa Xế nói, anh cũng có lúc rất đói.
Trong nhà từng có một chú chó.
Không có đồ ăn, ăn vụng thịt muối của hàng xóm, bị người ta đánh chết rồi giết thịt ăn.
Anh không quên được, cho nên thấy cô nịnh nọt lấy lòng liền muốn cho cô ăn no.
Sau đó thời đại thay đổi thất thường, ông Hứa về nước đầu tư, chăm sóc hai chị em, cuộc sống mới khấm khá lên. Ông ở lại thành thị cũ, căn nhà cũ, làm buôn bán, làm việc thiện, ông luôn nói con người sống mới là quan trọng nhất.
Hứa Xế không còn nhớ rõ hình dáng của bố mẹ nữa rồi.
Nhưng lại nhớ rõ trách nhiệm mà một nam tử hán nên có.
Anh ngồi ở Diệp gia, nói anh lên đại học sẽ đưa cô lên đại học, anh xuất ngoại sẽ đưa cô xuất ngoại.
Lúc sống ở bên nhau, lúc chết chôn cùng nhau.
Diệp Kiến Quốc và Tôn Bình không nói nên lời.
Bọn họ nhìn con gái còn nhỏ tuổi, không hiểu sao trong chớp mắt, rau còn chưa lớn mà sâu đã đến cửa nhà rồi.
Tôn Bình bảo Hứa Xế đi về trước.
Hai vợ chồng im lặng ngồi ở phòng khách, liên tục hỏi về chuyện của Diệp Khả và Hứa Xế. Cô nhóc mất hồn, ấp úng không nói được nguyên do.
Chắc là con ở và địa chủ lâu ngày sinh tình?
Chủ nhân và thú cưng có tình cảm với nhau?
Bỏ tôn nghiêm và liêm sỉ để nịnh anh, cuối cùng cái gì cần có cũng có rồi sao?
Buổi tối Tôn Bình đưa cô đến ngủ ở phòng lớn, đuổi chồng ra phòng khách.
Người phụ nữ vuốt mái tóc đen dày của cô, “Diệp Khả, con thích thằng bé không?”
“… Thích ạ.”
Cô nhóc dịch chăn, trong đầu toàn là Hứa Xế.
Đây không còn là thích nữa rồi.
Mà là sự sùng bái toàn tâm toàn ý.
Cô từng đánh giá cao mình, không biết lượng sức mà nghĩ anh thích mình, nhưng chưa từng hy vọng xa vời rằng đại ca có thể thích mình.
Anh lợi hại như vậy mà.
Sợi tóc cũng vàng óng lấp lánh.
Còn cô, ngoài là một cô bé, sống tùy tiện ra thì thật sự không thể nói là xứng.
Tôn Bình bật cười, “Có gì mà ngại, mẹ và bố con cũng quen nhau tầm tuổi các con. Khi đó bố con đến thôn cải tạo lao động, vốn dĩ sau đó có thể về phương bắc, nhưng bố con ở lại vì mẹ.”
“Lúc ấy thanh niên trí thức từng nhóm phản thành[1], rất nhiều người vứt nhà bỏ con, bố con nói với ông ngoại con, rằng ‘Con có chết cũng sẽ đưa A Bình theo bên mình’.”
[1] Một cuộc cách mạng văn hoá những năm 70-80, thông qua hoạt động bãi công, nằm chết, tuyệt thực để yêu cầu về thành phố.
“Sau đó thì sao ạ?”
Diệp Khả ôm mẹ hỏi tiếp.
Trên mặt người phụ nữ có nước mắt, “Ông ngoại con đuổi theo bố con đánh cho một trận.”
Nhưng sau đó vẫn chấp nhận Diệp Kiến Quốc.
Tôn Bình yên lặng nói, Hứa Xế là một đứa trẻ có trách nhiệm, gia thế tốt, bản lĩnh tốt, chỉ tính tình không tốt. Nhưng không có ai là hoàn hảo, để Diệp Khả tự quyết định.
“Bố mẹ luôn muốn con cái được tốt, nhưng ai cũng không nói được chuyện sau này, bố mẹ chỉ có mình con, con còn nhỏ như vậy…”
Diệp Khả lau nước mắt ở khóe mắt mẹ, “Con luôn là bé con của bố mẹ mà… đại ca nóng vội, anh ấy thi được đại học, con thì chưa chắc.”
Tôn Bình chỉ vào đầu cô, “Đừng làm bé con nữa, con hãy cố gắng lên, kiếm một trường đại học.”
Hai mẹ con ở trong phòng cười nói.
Diệp Kiến Quốc uống ít rượu, nằm trên ghế.
Lăn qua lộn lại không ngủ được.
Sau đó lặng lẽ đi tìm lão gia Hứa gia, thuật lại chuyện của con sâu Hứa Xế, ai ngờ ông đã biết rồi. Ông rút tẩu thuốc, mời Diệp Kiến Quốc uống trà, nói là Hứa Xế đã kể với mình rồi, ông chưa đồng ý.
Lòng Diệp Kiến Quốc chợt lạnh.
“Chúng tôi thật sự không trèo cao nổi.”
Ông híp mắt cười, “Cháu gái nào có trèo cao không nổi, anh và vợ anh đều là người hiền lành, tôi sợ hai người không nỡ.”
Diệp Kiến Quốc đỏ mặt.
Lúc Tôn Bình sinh con bọn họ có mượn tiền của ông, ông vừa nói vậy, mình đến cáo trạng, cuối cùng thành đồng ý rồi.
Đi ra khỏi nhà họ Hứa.
Trong lòng cân nhắc về đứa trẻ Hứa Xế, thật sự thô nhưng lại rất tinh tế.
Làm việc rất giỏi.
Không gây ra tiếng gì mà đã tròng người ta vào rồi.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
21 chương
45 chương
50 chương
8 chương
69 chương
266 chương
11 chương