Kẹo cứng của đại ca

Chương 66 : Kẹo cứng của đại ca

Diệp Khả không muốn khóc.   Cô muốn trở tay cho Lục Diễm một cái Hàng Long Thập Bát Chưởng, lại thêm một cước đoạn tử tuyệt tôn, nhưng cô không làm được, còn suýt thì thất bại. Nhìn thấy Hứa Xế trước mặt quay người đi, lúc ấy cảm xúc miễn cưỡng ổn định lại cũng sụp đổ, vừa sụp đổ, đại ca liền cứu cô về, nhưng cô nhóc vẫn sợ hãi muốn chạy.   Diệp Khả run rẩy khóc, người co rụt, cuộn tròn lại.   Hứa Xế chạm vào cô, cô rụt người kinh hơn.   Muốn kéo quần áo cho cô, cô liền lộ ra ánh mắt hoảng sợ.   “Khả Khả, đừng sợ, nhìn xem anh là ai?”   Cô quay người lại, không dám nhìn anh, một lúc lâu sau mới liếc mắt qua, mếu máo, “Đại ca —— ôm ôm.”   Đôi mắt tròn xoe khóc thành trứng ốp la, cô cũng coi như là người đi ra từ truyện tranh rồi.   Hứa Xế xách nách ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô —— cái ôm quen thuộc, mùi hương mê người của đại ca, là sự tồn tại của riêng anh. Cô nhóc dần dần ngừng khóc, khịt khịt, nước mũi không thể dừng được, “Em muốn giấy.”   Anh bế cô đi vào, lấy khăn giấy lau nước mũi cho cô nhóc.   Diệp Khả được đại ca lau sạch sẽ, lúc này mới thấy có gì đó không đúng.   Sao càng ngày anh càng giống một người bố vậy.   Cô vung tay, “Để em tự làm đi…”   Hứa Xế không chịu, lại lấy khăn giấy lau mặt cho cô rồi mới ôm chặt cô vào lòng, giọng rầu rĩ, “Có đói không?”   “… Đói ạ.”   Anh lấy đồ ăn cho cô, không lấy ra một hai túi như thể cho sóc ăn như trước đây, mà trực tiếp mang chiếc hòm nhỏ đựng đồ ăn vặt trong nhà đến trước mặt cô.   Ngoài những thứ đã từng ăn thì có thêm mấy vị mới. Có viên kẹo xốp hình tròn rất to, ăn cực kỳ ngon, hạt mè đậu phộng mùi rất thơm. Nhìn viên kẹo, bóc vỏ, ngón tay vừa chạm vào là từng lớp rơi ra.   Rất ngọt.   Cô nhét đầy miệng, còn lè lưỡi liếm.   Nam sinh ngồi nhìn cô, cảm thấy hình như tiểu đệ gầy rồi.   Hình như cũng cao lên rồi.   Quần ngắn cũn, áo ba lỗ chặt, thân hình thiếu nữ thon thả dần hiện ra đường cong. Đặc biệt là eo, trước kia dính liền với mông, nhìn như trẻ con. Bây giờ thì rõ hơn rồi, có thể phân biệt đường eo.   Anh đút cô uống nước, lau miệng cho cô.   Còn hơn cả nghiện chơi búp bê.   Cuối cùng anh ấn cái bụng phồng lên của cô, dịu dàng nói, “Có đau không?”   Diệp Khả ngẩn ra.   Theo bản năng che lại vết bầm trên tay, lắc đầu nói, “Không đau ạ.”   Hứa Xế im lặng một lát, không hỏi nữa.   Nhưng cô biết rõ.   Đại ca là người bá đạo thế nào —— mấy vật dụng cá nhân như cặp sách, quần áo, ngoài cô ra thì không có người thứ hai được đụng vào. Bình thường cũng rất ít khi đi với ai, tiếp xúc tứ chi thân mật nhất có lẽ là dùng nắm đấm dạy đối phương nên làm người như thế nào.   Cô là cục cưng của anh.   Nhưng hôm nay lại bị thằng con trai khác ôm trong lòng, quần áo hỗn độn, nhìn không trong sạch lắm.   Việc này phải oán Darwin trong tiết sinh học, sự chọn lọc tự nhiên và mạnh được yếu thua mà ông ta làm ra đã ăn sâu vào trong linh hồn cô, sự đấu tranh sinh tồn luôn làm cho cô ngày nào cũng sống trong nguy cơ —— lòng Diệp Khả chợt lạnh, cô nghĩ, có lẽ mình sắp bị đuổi rồi.   Chân chó như cô, chắc là không tùy tiện được rồi.   Vị ngọt trong miệng dần dần biến thành đắng.   Sự im lặng của Hứa Xế làm cô rất khó chịu, tựa như có một tảng chì buộc trong lòng, chìm xuống biển rộng.   Người trong lòng ăn rồi lại bật khóc.   Nước mắt rơi tí tách.   Hứa Xế chỉ xoa đầu cô, “Đừng gấp, em có thể mang về hết, nhưng mà đừng ăn nhiều, sẽ sâu răng đấy.”   Diệp Khả cất vào túi quần, rồi lại tìm túi.   Cuối cùng cô cầm đồ đứng trước cửa nhà Hứa gia, cảm thấy như mình vừa ăn bữa cơm chia tay, cũng không dám trông cậy vào việc đại ca đạp xe đưa mình về, cúi đầu rụt rè đi về theo hướng bờ sông.