Kẹo cứng của đại ca
Chương 65 : Kẹo cứng của đại ca
Cách lớp vải là một chuyện.
Lúc tay Lục Diễm đụng đến lưng cô, Diệp Khả dựng tóc gáy, “Không… không phải anh nói là chỉ ôm thôi sao?”
Cô đẩy anh ta, không đẩy được, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cực kỳ hung dữ.
Lục Diễm cười.
Túm chặt cô ôm vào lòng, “Nói em ấu trĩ còn không tin, ôm ư, đương nhiên không chỉ là ôm rồi.”
Giọng anh ta hơi lạnh, “Có phải em và Hứa Xế đã làm rồi không?”
Diệp Khả khựng lại.
Giọng nam sinh lại lạnh hơn, “Làm gì có con gái bình thường nào biết lắc mông như em không, cả bầu ngực nhỏ này nữa, mấy tháng trước anh nhìn thấy, chỉ có một chút thế này… Có phải em lắc giỏi lắm không?”
Cô rụt cổ lại, căng da đầu nói, “Anh nói bậy gì vậy!”
“Đương nhiên là lắc mông dưới thân đàn ông rồi, còn có thể là cái gì nữa?”
Lục Diễm cầm bím tóc cô, túm thật chặt, “Lần đầu tiên, có phải là nó lấy không?”
Diệp Khả nghe mà mặt đỏ tía tai, nhe răng nói, “Cút đi, thả tôi ra…”
Nam sinh cười nhạo một tiếng, giọng mũi thấp, hơi thở phả lên đỉnh đầu cô… Tựa như một con rắn Mamba đen hoang dại, khoang miệng màu đen, lưỡi rắn cũng màu đen.
Không cần răng nhọn dữ tợn hoặc là cố tình lộ ra vẻ hung ác, chỉ là một động tác khẽ vuốt đơn giản nhất là có thể làm da đầu người ta tê dại.
Cảm giác này… như thể linh hồn cũng đang run.
“Diệp Khả… Vừa nãy không từ chối, bây giờ anh có thể tha cho em sao?”
Lục Diễm bóp cằm cô, chăm chú nhìn gương mặt quật cường của cô gái.
Trên người anh ta có mùi thuốc lá, anh ta cúi đầu nhích lại gần, mùi đó rất rõ ràng. Diệp Khả nghiêng đầu, tức giận nói, “Anh không được chạm vào tôi, còn chơi lưu manh nữa, đại ca tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“… Anh cứ muốn nó không tha đấy.”
Lục Diễm cười, tay dùng sức.
Cơ thể nhìn thì gầy gò, thật ra sức rất lớn, sự khác biệt nam nữ luôn vào lúc quan trọng mới hiện ra. Cô tức giận nói, “Không được chính là không được, anh còn đến gần nữa tôi sẻ nhổ nước bọt đấy… Lục Diễm, Lục Diễm!”
Thằng chó đầu sư tử, sao anh không lên trời luôn đi!
Anh ta không hôn được.
Ngược lại còn bị Diệp Khả đập mạnh lên trán.
Tiếng “bốp” nặng nề, rất mạnh.
Nam sinh ngừng cười, túm da mặt dày của cô kéo mạnh, “Nó hôn được, anh cũng hôn được, còn nhúc nhích nữa anh sẽ kéo cằm em xuống, nếu dám phản kháng… hôn xong sẽ ném xuống sông.”
Diệp Khả ưỡn ngực, “Ném đi, dù sao tôi cũng biết bơi!”
“… Em vẫn đắc ý lắm đúng không?”
Có biết tình hình bây giờ của mình không vậy.
Lục Diễm bỗng nhiên hơi đau đầu, thở dài, đầu ngón tay khẽ xoa nắn gương mặt núng nính trẻ con của cô, “Chỉ hôn một cái thôi, anh chạm môi, không vào trong đâu.”
Mấy câu thế này á, cô mà tin mới ấu trĩ thật.
Diệp Khả hét to, “Không được, không thể được, không cho, anh cút đi, còn đụng vào tôi tôi sẽ cắn chết anh.”
Lục Diễm tìm trên người, không có thứ gì có thể nhét vào miệng cô.
Cuối cùng cô làm loạn ghê quá, anh ta lạnh lùng nói, “Anh đẹp trai thế này, người muốn được anh hôn xếp hàng từ đây tới đó… Rốt cuộc điểm nào làm em không hài lòng? Nhóc con, rốt cuộc em có thẩm mỹ hay không vậy? Thích loại lôi thôi như Hứa Xế…”
Nét mặt Diệp Khả kỳ lạ.
Tái xanh một lúc lâu, cuối cùng cũng ném bá đạo tổng tài và câu nói chuyên dùng của tổng tài “Người phụ nữ này, có hài lòng với những gì em nhìn thấy không?” trong đầu về trạm thu hồi. Cô nhóc hùng hồn nói, “Tôi không thích anh, không thể hôn!”
“Vậy em không thể thích anh một chút sao?”
“Không thể!”
Diệp Khả nói như đinh đóng cột.
“Hơn nữa đại ca không lôi thôi chút nào, đó gọi là man, anh có hiểu không hả!”
Dáng vẻ “tên đầu sư tử này tôi có nói anh cũng không hiểu” rất hùng hồn.
Lục Diễm khó thở, anh ta cảm thấy mình không thể giao tiếp với sinh vật này. Cô giống như sống ở một thế giới khác, dù dùng quy tắc gì để chạm vào cũng không được.
Giống Tỳ Hưu[1], nhìn rất ngốc, khó làm muốn chết.
[1] Một linh vật giống kỳ lân.
Cuối cùng cô nhóc cầm túi đan len chạy, Lục Diễm đuổi theo sau. Diệp Khả ỷ vào dáng người nhỏ nhắn, chui vào lùm cây trốn, đội du kích đường sắt không mời cô đi diễn thì đúng là lãng phí nhân tài.
Lục Diễm đuổi một lát, trên người toàn là vết xước do cành cây quệt phải, anh ta tức giận cười lạnh.
Nhưng anh ta cực kỳ kiên nhẫn, đuổi theo sít sao không chịu bỏ cuộc.
Hai người đuổi nhau từ cầu hình vòm đến tận bờ sông gần xưởng phát điện.
Diệp Khả thở dốc.
Nhìn thấy toà nhà sáng trưng trước mặt, mắt cô sáng lên, khàn giọng gọi đại ca.
Vừa kêu lên là làm lộ chỗ đứng.
Còn chưa mò đến cửa nhỏ thì đã bị Lục Diễm che miệng lại, kéo vào lùm cây.
Đạp thế nào cũng vô dụng.
Diệp Khả sắp điên, cô vặn vẹo như con cá chết lên bờ, Lục Diễm lại dùng sức, thấp giọng nói, “Chạy đi, anh xem nhóc con bướng bỉnh em còn chạy thế nào nữa, ngoan ngoãn làm người của anh thì không tốt, cứ muốn đi tìm Hứa Xế… Em không biết trước kia nhà nó…”
Cô nhóc yên lặng rơi lệ.
Trong đầu hiện ra bóng dáng Hứa Xế đứng quay lưng với cô, rộng lớn ấm áp như vậy.
Cô khóc im hơi bặt tiếng, đến khi tay Lục Diễm ướt, anh ta mới nhận ra người trong ngực mình khóc giỏi như vậy.
Khóc giỏi quá đấy.
Chẳng lẽ là vòi nước chuyển thế sao?
Nam sinh dùng cằm cọ tóc cô, như trấn an mà cũng như uy hiếp.
Hứa Xế mở cửa ra.
Bóng người cao cao đứng ở bờ sông, hình như hơi nghi hoặc. Diệp Khả ưm ưm vài tiếng, cổ họng lập tức bị tên nhãi phía sau đè lên, hít thở cũng khó khăn… Trong tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ của cô là bóng dáng đại ca quay người vào nhà.
Đừng về mà.
Đừng đóng cửa mà.
“Đại ca… em ở đây mà.”
Cô nức nở.
Lục Diễm cười, “Nó không nghe thấy đâu, ngoan nào, cùng anh đến chỗ này…”
Còn chưa nói xong.
Hứa Xế dẫn Khiêu Khiêu ra, cún con ngu ngốc ngửi thấy mùi của cô trong tay nam sinh, gâu một tiếng, chạy đến bụi cây. Lục Diễm thầm kêu không ổn, chó mà Hứa Xế nuôi con nào con nấy cũng tinh, chỉ cần nhìn thấy anh ta là bắt đầu cắn như chó điên.
Khiêu Khiêu chạy vào, cắn giày vải của Diệp Khả kéo ra ngoài.
Gầm nhẹ.
Đôi mắt nhỏ rất hung dữ.
Hứa Xế bước đến, túm Lục Diễm đấm cho vài phát, gió sượt qua mặt, Diệp Khả thoát ra ngồi bệt xuống đất khóc oà lên. Cô khóc rất ấm ức, há miệng, nước miếng nước mắt hoà vào nhau, giày đã bị Khiêu Khiêu cắn ra, áo ba lỗ màu đỏ treo trên đầu vai nõn nà, trên cánh tay toàn là dấu tay xanh tím.
Lảo đảo chạy trốn ra ngoài.
Hứa Xế đè Lục Diễm xuống đánh tàn nhẫn, anh nhìn cô, sau đó bóp chặt cổ đối phương, thấp giọng nói, “Còn chọc em ấy nữa, tao sẽ xử mày đưa đến núi Bào Mã.”
“Mày dám?”
Lục Diễm cười, bên miệng toàn là máu.
Mắt Hứa Xế ngưng lại, “Mày thử xem.”
Nói xong đạp lên cái đùi vừa khỏi của đối phương, Lục Diễm nhịn đau rất giỏi mà cũng phải kêu lên thành tiếng.
Diệp Khả vừa khóc vừa trốn, suýt thì lăn vào trong sông.
Nam sinh bước qua, bế cô về nhà.
Khiêu Khiêu sủa như điên bên ngoài, trước khi đóng cửa mới vào, con chó ngốc nhìn chủ nhân và cục cưng của chủ nhân dính vào nhau, nó muốn đến gần chen vào, nhưng bị Hứa Xế duỗi chân đẩy mạnh vào ổ chó.
“Bảo bối.”
Anh ngồi xổm xuống gọi cô, Diệp Khả ngồi xuống ghế vẫn khóc.
Giống như là toàn thế giới chỉ còn lại cô và sự sợ hãi của cô.
Hứa Xế hôn lên đôi mắt đỏ bừng của cô, khó chịu nói, “Đừng khóc, bảo bối, đừng khóc.”
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
21 chương
45 chương
50 chương
8 chương
69 chương
266 chương
11 chương