Kẹo cứng của đại ca
Chương 53 : Kẹo cứng của đại ca
Hôm nay cuối tuần, làm bài tập xong.
Mẹ Diệp bảo cô đến cửa hàng bách hoá mua ít kem dưỡng da, nhà mình dùng hết rồi. Đầu năm nay các cửa hàng vẫn theo hình thức quốc doanh, cô cầm tiền đi vào lắc lư rất lâu mới gọi người bán hàng đang cắn hạt dưa đến.
Đối phương nhìn cô, “Cần gì?”
“Úc Mỹ Tịnh.”
“Cần bao nhiêu.”
“Hai túi.”
Người bán hàng nhặt hai túi ném cho cô, Diệp Khả lật lật, phát hiện có một túi bị rách, thủng chỉ còn một nửa, đòi đổi. Đối phương vừa bốc một nắm hạt dưa lên, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô, “Hai túi rồi đây, không lấy thì đừng lấy.”
Diệp Khả rất tức giận.
Muốn lấy 《 Pháp luật bảo vệ người tiêu dùng 》 ra đập vào đầu mụ ta.
“Vậy… không lấy túi này nữa.”
Nói xong cô đưa túi bị hỏng cho mụ ta, tay nhỏ giơ ra đòi tiền, rất hợp lý.
Người bán hàng bùng nổ, chạy đến nói con nhóc này sao mày nhiều chuyện vậy, còn vu khống Diệp Khả làm hỏng đồ. Cô chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Dì ơi đừng phun nước miếng, cháu vẫn đang bị ốm, dì còn mắng nữa, cháu sẽ ngất đấy.”
Người bán hàng vừa mới nói “Con nhãi ranh…”
Cô nhóc trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, nhìn giống như một đóa hoa thố ti[1] ai chạm vào người ấy xui xẻo.
[1] Loại dây leo bám vào cây khác hút chất dinh dưỡng.
Lục Diễm bước vào, vừa vặn nhìn thấy cô giả chết.
Nam sinh chống gậy ngồi xổm xuống, vỗ bốp bốp lên mặt cô. Diệp Khả ti hí, nhìn thấy tên tóc vàng chướng mắt, nghĩ thầm, lại là tên đầu sư tử âm hồn bất tán này. Cô rầm rì, nghiêng mặt đi.
Tóc vàng cười.
“Hôm nay tâm trạng tốt, ông đây sẽ làm việc nghĩa, giúp em hô hấp nhân tạo nhé.”
Diệp Khả:!!!
Á, thằng chó.
Dám đụng đến tôi, tôi sẽ đánh gãy cái chân giữa của anh.
Diệp Khả ra tay, nằm xuống, thuận thế đá mạnh, liền thấy gậy của nam sinh bay đi thật xa. Lục Diễm kêu lên một tiếng, bổ nhào về phía trước, cô còn chưa kịp đắc ý thì đã thấy đối phương ngã xuống người mình.
Hoa thố ti không giả vờ tiếp được nữa.
Cô nhổ nước miếng pẹt pẹt, vẫn không ngăn được gương mặt đến gần của Lục Diễm.
“Cút đi, đầu sư tử.”
Da anh ta trắng như bị bệnh.
Con hát trên sân khấu dù có trang điểm đậm hơn nữa, có dán tóc mai đen hơn nữa cũng không đẹp tự nhiên như người này. Anh ta mất đi điểm chống đỡ, ngã xuống vai cô, biến thái hít sâu một hơi, “Em gái à, sao em lại thơm vậy.”
Diệp Khả:…
“Không cho anh hít! Đồ biến thái!”
Nam sinh lau sạch nước miếng trên mặt, bôi lên người Diệp Khả.
Khóe môi cong lên.
Người bán hàng nhanh chóng chạy ra đỡ anh dậy, nghe hai người nói chuyện thì hình như tên này là con trai của chủ cửa hàng bách hoá này. Cuối cùng Diệp Khả ra ngoài, tung tăng nhảy nhót, không chỉ nhận được hai túi Úc Mỹ Tịnh mà còn được bồi thường một hộp kẹo mạch nha.
Cô ăn một nửa.
Giấu nửa còn lại đi, định mang về cho bố mẹ ăn. Lục Diễm bước khập khiễng cười với cô, “Em cũng ngang bướng thật đấy, nếu anh không có ở đó, có phải em định giả vờ chết luôn không?”
“Ai bảo cô ta ức hiếp tôi, nếu không phải mẹ tôi bảo tôi đến đây mua, tôi còn lười đi.”
“Ồ.” Anh ta chống gậy thật vững, “Vì sao?”
“Cửa hàng lớn khinh khách hàng, giá còn đắt nữa.”
Cô híp mắt nhìn anh ta, “Sao anh lại què rồi?”
“Cháu trai bất hiếu, anh có thể làm gì đây…”
Diệp Khả ngớ ra một lát, sau đó bỉ ổi bật cười, “Anh bị đại ca tôi đánh đúng không?”
Lục Diễm không nói gì.
Sườn mặt nhìn rất lạnh lùng.
Cô nhóc cười há há há há há há há há rồi nấc —— suýt thì sặc nước bọt. Lục Diễm phiền muộn lấy thuốc lá ra, miễn cưỡng đặt lên môi ngậm lấy, ném bật lửa cho cô, “Giúp anh châm đi.”
Diệp Khả làm ra khẩu hình “cút”.
Đối phương thở dài nói, “Em đúng là không có lương tâm, hôm nay anh không giúp em à?”
Cô nhăn mặt.
Mở nắp vỏ sắt ra, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn trượt trên bánh xe, ngọn lửa xanh đỏ lay động sau khi những đốm lửa bắn ra. Đẹp quá, cô thất thần trong một khoảnh khắc —— Lục Diễm đến gần, khom người châm lửa vào thuốc.
Anh ta hít một hơi, bên môi phả ra làn khói xám trắng.
Luôn cong khóe miệng, tuỳ tiện và lười nhác. Diệp Khả cảm thấy một người đàn ông mà có gương mặt xinh đẹp như vậy thì hơi đáng tiếc, cô lùi lại một bước, đối phương giữ chặt gáy cô, giọng nói rất gần, “Đừng nhúc nhích, anh vẫn chưa châm.”
Chưa châm, lừa quỷ à.
Cô trừng mắt nhìn anh ta, nam sinh bỗng nhiên bật cười.
“Nhìn anh chằm chằm làm gì, nhóc con.”
Anh ta kẹp thuốc trên ngón tay, “Nếu thật sự thích gương mặt này của anh, vậy gọi anh đi, ông đây sẽ cho em hôn.”
Truyện khác cùng thể loại
410 chương
215 chương
14 chương
215 chương
447 chương
18 chương
26 chương