Vẻ mặt Diệp Khả rạn nứt. Nhìn Đại Vương lăn lộn trên mặt đất, lại nhìn Hứa Xế mở cánh cửa Tử thần, cô bắt đầu nghĩ xem cách chết nào nhẹ nhàng hơn. Cô lại nghĩ dạo này lò hỏa táng ở núi Bào Mã có đông không, có cần xếp hàng không. Vòng hoa của cô nhất định sẽ phải to nhất, vậy mới không có lỗi với cuộc đời xu nịnh ngắn ngủi này. Linh hồn cô nhóc bay đi, dựng thẳng lên như mấy sợi lông. Ngu ngốc, không nhanh nhẹn. Hứa Xế không nhận được câu trả lời. Anh túm lấy cô, kẹp bên hông, cô bị tét mông thật mạnh như bố đánh con. Diệp khả kêu á, ya, mông bị tét bốp bốp thế nào thì cô kêu á á như vậy. Hứa Xế không đánh mạnh, nhưng nghe cô diễn như vậy thì thấy như lửa cháy đổ thêm dầu, anh càng tức giận hơn. Hận không thể lột da khỉ của cô. Ném cô lên ghế. Khoá cửa lại, cầm dây da đến, trói Diệp Khả lên ghế như gói bánh chưng. Cô cảm thấy không ổn, lắc đầu nói đừng, rên như mèo kêu. Hứa Xế mím môi, trực tiếp bẻ đôi con chuồn chuồn trúc mà mình làm ra để dỗ vui cục cưng nhà mình. Vác một cái ghế đến, ngồi cạnh cô. Giơ bàn tay to ra, kéo cái quần căng chùng của cô nhóc xuống, đánh lên cặp mông tròn mềm mại. Bạch bạch, mất hồn. Diệp Khả kêu liên tục. Đau điếng, ngẩng đầu lên, mày nhăn chặt, cổ trắng nõn mướt mồ hôi, mặt còn hơi đỏ. Hứa Xế là cao thủ tra tấn người, chuyên chọn một chỗ mà tập trung đánh. Không cần nhiều sức, chỉ trong một lát, cặp mông nhỏ đã trở nên xanh tím. Máu bầm chói mắt, còn sưng nữa. Anh hơi đau lòng. Anh nhẫn nhịn, kéo quần lên giúp cô, sau đó suy sụp. Hứa Xế nuôi tiểu đệ theo cách bố nuôi con, đánh lên người cục cưng nhưng lại đau trong lòng anh. Lần nào xuống tay anh cũng run, cô thì ngược lại, kêu rất kì lạ, huyệt còn chảy nước. Không quá vài phút. Quần lót đã ướt đẫm, dán lên âm hộ của thiếu nữ. Có lẽ là cô rất sướng, nước còn chảy dọc theo đùi xuống ghế, dâm thủy dính trên ngón tay anh, chảy ra còn nhiều và sền sệt hơn khi cao trào. Mặt Diệp Khả đỏ ửng, vùi mặt trên ghế, sợi tóc mướt mồ hôi dán lên mặt. Bàn tay nhỏ buông thõng xuống, cô kéo anh. Nhỏ giọng gọi anh, “Đại ca.” Gọi xong, đôi mắt đỏ ửng, cô nói, “Bé đau, đau lắm… em không có, người ta chỉ cho mỗi anh nhìn mông thôi.” Giọng nói bịn rịn, rất ngoan. Vẻ mặt Hứa Xế suy sụp. Anh xoa đầu cô, giọng tràn ra từ cổ họng, khô khốc, khàn khàn, “Em không hận anh sao?” “Đại ca, anh ôm em đi, bé… bé không hận nữa.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh một cách bình tĩnh. Sự tin tưởng và lưu luyến bịn rịn bên trong làm trạng thái đề phòng của nam sinh bỗng chốc tan rã. Anh tháo dây ra, ôm lấy cô, hôn lên mồ hôi trên trán cô, cuối cùng ấn cô vào lòng, ôm thật chặt. “Candy, em không thể làm anh đau lòng… không thể.” Diệp Khả gật đầu. Bàn tay nhỏ nâng gương mặt anh, thơm chụt, “Đại ca đừng khó chịu nữa, bé ngoan nhất… nếu vẫn tức giận thì anh đánh em tiếp đi, anh nhìn bên mông này vẫn có thể đánh được mấy cái nữa này.” Cô quay đầu, vạch quần ra, để lộ bên mông còn lại trắng nõn mềm mại, nhe răng cười với anh. Mặt Hứa Xế căng lại. Anh đặt cằm mình trên đầu cô, cọ thật mạnh. “Bảo bối, bảo bối của anh…” Anh gọi cô, gọi vài tiếng liên tiếp. Tiếng gọi như thể tan nát cõi lòng. Diệp Khả cảm thấy đỉnh đầu hơi lạnh, bàn tay nhỏ sờ lên trên, liền phát hiện mắt Hứa Xế hơi ướt. Vốn dĩ trong lòng cô còn có một chút sợ hãi và oán hận, nhưng bây giờ không còn nữa. Đại ca là người thế nào, nếu thật sự muốn trừng phạt cô, anh cần gì dùng đến gậy. Cô nhớ đến những người bị Hứa Xế trừng phạt thành rác rưởi, nghĩ mình không vào thùng rác đúng là kỳ tích… Ừm, hơn nữa, nói thế nào nhỉ, bị anh tét mông, cực kỳ sướng. Mặt cô nhóc hơi đỏ. Hehe —— cô cười, tay nhỏ ôm mặt. Đại Vương đã trốn vào trong lồng sắt lúc Hứa Xế nổi cơn thịnh nộ, bây giờ thấy hai người ôm nhau không tách rời, nó lại bò ra ngoài, nhìn rất hèn. Chó đúng là chó. Diệp Khả rất xấu hổ. Cô nhóc liếc nó. Lẩm bẩm một tiếng, ôm cổ đại ca, khóc sướt mướt, nói mình gặp Lục Diễm một lần ở đình hóng gió ở bờ sông, anh ta bảo cô gọi là ông, còn cướp cặp sách của cô. Cô ngu ngốc, nghĩ đối phương là một tên đầu sư tử đẹp trai thích ức hiếp người khác. Hứa Xế lại biết rõ, tên chó đó kéo bím tóc của bảo bối của anh với chủ ý xấu xa gì. Khụ… chủ ý giống anh. Viên kẹo nhỏ của anh, vừa xinh đẹp vừa tinh nghịch. Toàn thu hút mấy tên rác rưởi. Ngắm nhìn gương mặt cô thật kỹ, Hứa Xế vén tóc ra sau tai cho cục cưng nhà mình, vê trên đầu ngón tay.Ánh mắt anh u ám, tốc độ nói rất chậm, “Em thấy tên chó đó… thế nào?” Câu này cô biết! Diệp Khả thông minh lên, kéo bím tóc, nói thật vang dội, “Anh ta chính là một em trai, một em trai chỉ có thể kêu áu áu bên dưới.” Thuộc tính công thụ ấy mà. Không thể đảo ngược! Hứa Xế nhìn cô, cười như không cười, thở dài nói, “Em ngốc thật đấy, Candy.”